Cố Nhược Hy thấy tin nhắn của Kiều Mộc Phong, đã là sáng hôm sau. Vốn muốn reply nhưng cuối cùng lại để điện thoại di động xuống.
Hôm nay thứ 6 trường có lớp cả ngày, thứ 2 tuần sau mẹ cô phải mổ, mấy ngày đó mẹ phải nằm viện chăm sóc, không thể đi học được. Cô gọi cho dì Trần, dặn dì ấy hôm nay làm muộn thêm một lúc, cô phải xem lại tất cả bài tập ở trường để có thể tự tin cho kỳ thi vào tháng tới.
Đi học sớm nên chưa có ai trong lớp. Đang lật sách giáo khoa để xem lại thì chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn WeChat của Hạ Tử Mộc. Một loạt tin, theo sau là một bức ảnh.
“Cố Có, sao mình cảm thấy bóng lưng của người phụ nữ này trông rất giống cậu thế? Mình biết khẳng định không phải là cậu, chỉ là cảm thấy rất giống, mới gửi cho cậu nhìn một chút.
Mình thật buồn chán mà, không biết lúc nào mới ra khỏi cửa được, ai cứu mình với.”
Cô Nhược Hy rep một chữ, nhẫn.
Sau đó nhấp vào bức ảnh, khi nhìn thấy người trên bức ảnh, cô hít một hơi.
Trong bức ảnh đó, gương mặt anh uấn nghiêm nghị của người đàn ông không phải là Lục Nghê Thần đó chứ!
Người phụ nữ choàng khăn choàng dài mặc áo phông trắng và quần jean bị Lục Nghê Thần kéo cổ tay giống như chính cô ở khu vực nhà hàng sáng hôm đó! Mặc dù mặt không lộ ra ngoài nhưng cô vẫn toát mồ hôi lạnh.
Sao bức ảnh này lại ở chỗ của Hạ Tử Mộc được.
Cứ như thể những vét sẹo xấu xí sắp được mở ra và lộ ra ngoài, tay của Cố Nhược Hy run lên không ngừng, gần như không thể cầm chắc điện thoại. Hạ Tử Mộc nhanh chóng gửi lại một tin nhắn: “Bức ảnh này ở đâu ra?”
Vì sợ Hạ Tử Mộc sinh nghi, Cế Nhược Hy vội vàng phát ra mấy tiếng “ha ha” liên tiếp, đồng thời nói tría ngược với lòng: “Chỗ nào giống nha, có phải nhớ mình quá rồi nhìn nhằm không?”
Hạ Tử Mộc trả lời: “Mình nghĩ thế. Bức ảnh này hiện đang là tin tức lớn trong giới, bởi vì người đàn ông này có địa vị rất cao ở thành phố A, nhiều tờ báo và đài truyền hình muốn độc quyền có được ảnh người phụ nữ bí mật kia. Không thèm kể cậu nghe nữa, nói cậu cũng có hiểu đâu.”
Cố Nhược Hy vội vàng đặt điện thoại xuống, ôm đầu ép mình đọc, không cần suy nghĩ nhiều nhưng cũng không nhập được chữ nào nữa. Cô lại nhắc điện thoại lên, thấy Hạ Tử Mộc gửi cho mấy cái tin, Có Nhược Hy sợ đến mức không dám đọc, vội tắt máy.
Không nên có chuyện gì, chỉ cần cô giả bộ không biết gì, những người đó sẽ không tìm được tin tức gì.
Cô cũng cảm thấy an toàn, tâm cũng thoáng trầm tĩnh lại.
Tiết học sắp bắt đầu, lớp học dần dần có nhiều người. Mọi người không còn nói về chuyện ở căng tin nữa, Có Nhược Hy cảm tháy thả lỏng hơn. Nhưng khi nghe thấy chủ đề được mọi người xung quanh bàn tán sôi nỗi, thần kinh toàn thân Cố Nhược Hy căng cứng.
“Thực sự là siêu đẹp trail Có thật là Lục thiếu không? Thật không thể tin được, nhưng anh ấy tuyệt đối không cho phép đăng ảnh của mình!”
“Lục thiếu là ai chứ, là người của cả hai giới hắc bạch, giẫm chân, trời đất run sợ. Có người dám phơi bày chuyện riêng tư của Lục thiếu!”
“Nắm tay thật chặt, làm bạn gái của anh ấy chắc chắn hạnh phúc đến chết, mình đố ky quái”
Chương 17-2: Bị Lộ Chuyện, Bị Bạn Trai Đá.
Nhiều người cầm điện thoại lật đi lật lại các bức ảnh, mong muốn chọc thủng được một lỗ hổng của người phụ nữ trong ảnh.
“Làm gì cúi đầu, coi như không nhìn thấy ai, thật sự là mất hứng mà.”
“Cậu nói xem, lai lịch của người phụ nữ này như thế nào?”
“Hẳn là con gái của một xí nghiệp lớn, nếu không sẽ không lọt vào mắt xanh của Lục thiếu. Nhìn bộ quần áo hàng hiệu cô ta mặc, rât đắt tiên, hắn là xuât thân rât cao.
Cố Nhược Hy cúi đầu, nắm chặt chiếc áo phông trên người, may mà bộ đồ đó đã được thay sớm, giặt sạch rồi ép vào đáy hộp, nếu không thật sự sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
“Cố Nhược Hy.”
Bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi, dọa Cố Nhược Hy sợ tới mức đỗ mồ hôi lạnh, ngắng đầu thì nhìn thấy Lâm Hâm đang đứng trước mặt. Tim trầm xuống, nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Lâm Hâm, sẽ làm cho Cố Nhược Hy nghĩ đến Kỳ Thiếu Cần âm trầm kia.
Lâm Hâm vênh váo tự đắc để người bên cạnh nhường ghế, chải lại mái tóc dài của mình, trực tiếp ngồi bên cạnh Cố Nhược Hy.
“Cô ngồi đây làm gì?” Giống cô ta, Cố Nhược Hy không thích Lâm Hy gì cho lắm.
“Tôi còn chưa ghét bỏ cô, cô thê mà ghét bỏ tôi!” Lâm Hâm được chiều quen thói, chịu không nổi, người đó còn là Cố Nhược Hy, một người nhỏ bé không có lai lịch. Nếu không phải nghĩ rằng Kiều Mộc Phong rất quan tâm đến Cố Nhược Hy, vì để chiếm được trái tim của anh, nghĩ đến chuyển biến sách lược, cũng sẽ không kiên trì, chủ động lấy lòng.
Cô Nhược Hy không định có mối quan hệ khó chịu với Lâm Hâm ngay trong giờ học, sẽ huyên náo không thoải mái, vì vậy cô cúi đầu tập trung vào việc đọc sách. Nhưng Lâm Hâm hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, hai tay vòng ngực, ngạo mạn kinh khủng, mở miệng nói.
“Tôi nghe nói, cô từng bị bạn trai đá.”
Bàn tay cầm bút của Cô Nhược Hy đột ngột siết chặt.
Lâm Hâm mỉm cười khi nhìn thấy cử động nhỏ của cô: “Nghe nói là bạn thân của cô còn cùng bạn trai cô ngủ trên cùng một giường, cuối cùng làm lớn bụng.”
Cố Nhược Hy không còn che giấu được vẻ đau đớn trong mắt, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Hâm: “Cô điều tra tôi!”
Lâm Hâm cười đến khóe môi cong cong: “Chuyện này là ở đại học trước đây, chuyện bung bét ra, không cần phải cố gắng điều tra làm gì. Tiêu thư tôi đây cũng đâu rảnh.”
Có thể kí©h thí©ɧ đến Cố Nhược Hy, Lâm Hâm đã rất vui. Cô ta lấy ra một hộp sữa trong túi và đặt lại trước mặt Cố Nhược Hy: “Sau này những chuyện Mộc Phong làm cho cô, tôi sẽ làm thay. Cho nên cô cũng đừng có gần gũi với Mộc Phong quá.
Lúc nào ăn cơm cũng đừng để Mộc Phong nhắc nhở, tôi không có thích đâu.”
Nửa câu sau, Lâm Hâm như nói qua kẽ răng.
Cố Nhược Hy mỉa mai nhìn chai sữa trước mặt, nó chính là nhãn hiệu mà Kiều Mộc Phong hay mua cho cô. Nghĩ nghĩ, lại không khỏi thở dài, Lâm Hâm vì Kiều Mộc Phong cũng là nhọc lòng, cam tâm cúi đầu. Nhưng cái này cũng không đồng nghĩa với chuyện cô phải tiếp nhận lòng tốt của cô ta, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc xen vào giữa họ. Cô thật sự coi Kiều Mộc Phong là bạn bè, Mộc Phong cũng đã giải thích cho Lâm Hâm nhưng cô ta không tin.
“Ha ha, Lâm hâm, khung cảnh cô và Cố Nhược Hy ngồi cùng một chỗ, thật là chướng mắt.” Tô Đình Đình vừa mới tiến phòng học, thì thấy cảnh này đang ngồi cùng nhau, liền mỉm cười bước tới.
Mọi người đều biết, Tô Đình Đình và Lâm Hâm trước giờ không hòa hợp, có tin đồn rằng đó là vì mối quan hệ của Kiều Mộc Phong, cũng có người nói rằng đó là vì Kỳ Thiếu Cần, tóm lại có gặp cũng nói móc vài câu, mới bằng lòng đi qua.
Lâm Hâm hơi ngắng đầu, nhìn Tô Đình Đình đang đứng cầm sách giáo khoa, đôi môi khẽ mở, “Đình Đình này, có thời gian thì đi an ủi chị cô đi, nghe nói cô ta bị Lục thiếu đá rồi. Tô gia các người luôn muốn ôm lấy đùi Lục gia mà, cuối cùng cũng toang, thật nực cười mà.”
“Lâm Hâm!” Tô Đình Đình tức giận, sau đó lại cười: “Chắc cô không biết rồi, còn cái lốp dự phòng là anh Kỳ Thiếu Cần, đã sẵn sàng bàn bạc chuyện đính hôn. Cô ôm lây Kiều Mộc Phong đi, đừng cuối cùng lấy giỏ trúc mà múc nước, chả được gì, đến lúc đó biến thành trò cười người, chính là cô.”
“Tôi và Mộc Phong rất tốt, không mướn nhọc lòng.” Lâm Hâm cơ hồ cắn răng nói.
“Vậy cũng phải không có Cố Nhược Hy mới được đấy.” Tô Đình Đình cười quay người rời đi.
Lâm Hâm trừng mắt nhìn Cố Nhược Hy tức giận đến nghiền răng nghiền lợi.
Cố Nhược Hy buồn bực thở ngụm khí, vốn định cầm sách vở đổi chỗ, giáo sư đã đi vào phòng học điểm danh bắt đầu lên lớp. Cố Nhược Hy đành phải cố gắng hết sức chăm chú trên sách, nhưng sự bàn tán xôn xao của những người xung quanh về Lục thiếu và người bạn gái bí ẫn, làm cô cảm thấy như ngồi trên kim châm trong lớp học.
Thật vất vả chịu đựng đến khi hết giờ học, đang muốn chạy khỏi lớp đầu tiên, nhưng cô lại nghe thấy giọng nói của một người đàn ông ở cửa lớp.
“Cố tiểu thư.”
Cố Nhược Hy nghe được thanh âm quen thuộc, kinh ngạc nhìn về phía cửa phòng học, Triệu Mặc cung kính đứng đó, mặc một bộ vest chỉnh tè.