Chương 47: Tỏi vô song thiên (1)

[Phong Bất Giác, cấp 11

Uổng Thán Chi, cấp 11]

[Mời lựa chọn hình thức trò chơi tổ đội muốn tham gia]

[Bạn đã chọn hình thức sinh tồn đoàn đội, xin xác nhận]

[Đã xác nhận, đã chọn ngẫu nhiên số thành viên tổ đội là: sáu người]

[Đã tham gia tổ đội, đang tìm cá nhân hoặc tổ đội khác đã sẵn sàng]

[Sắp xếp đội ngũ đã xong, đang cân đối kết nối thần kinh, kịch bản đang tạo ra...]

[Bắt đầu tiến vào, xin chờ một chút]

"Chào mừng đến với Kinh Hãi Thiên Đường." Lần này tiếng nói nghe như một người đàn ông trung niên, hơn nữa mồm miệng còn không rõ ràng.

[Hoàn tất tiến vào kịch bản, hiện tại bạn đang tiến hành hình thức sinh tồn đoàn đội ]

[Hình thức có cung cấp giới thiệu tóm tắt kịch bản và có tỷ lệ xuất hiện chi nhánh hoặc 【Ẩn Tàng nhiệm vụ】 và thế giới quan đặc biệt]

[Ban thưởng qua cửa: nếu qua cửa thì lúc tính toán ban thưởng có thể nhận được 100% điểm kinh nghiệm]

[Sắp chiếu giới thiệu tóm tắt kịch bản, sau khi chiếu xong trò chơi sẽ lập tức bắt đầu]

Phong Bất Giác thấy hình ảnh CG nhanh chóng trở thành góc nhìn từ ngôi

thứ nhất, cảm giác có chút giống như phần mở màn của Call of Duty.

Ở trên màn hình, hắn đang từ trên không trung "đáp xuống", nhưng mà trên người cũng không mặc quân trang, vẫn phải cam chịu mà mặc áo sơ mi tay

dài màu đen và quần dài của trò chơi. Trước mắt là trời xanh mây trắng,

trời trong nắng ấm.

Lúc này màn ảnh chuyển xuống dưới, có thể thấy dưới chân là thành phố đang hiện đại hoá, nhà cao tầng mọc san sát như rừng.

Giọng nói hệ thống theo đó bắt đầu phát phụ đề: [Ngươi là một thành viên của tiểu đội tìm kiếm cứu nạn, nhận nhiệm vụ ở trong thành phố này tìm

một nhân viên của công ty Allerbmu: tiến sĩ Ashford. Nhưng bởi vì máy

bay ngoài ý muốn trục trặc, ngươi cùng năm người đồng đội khác bất hạnh

thất lạc tất cả các thiết bị thông tin và vũ khí hạng nặng trong lúc

nhảy dù, hơn nữa còn bị phân tán ở nhiều nơi trong thành phố. ]

"Allerbmu cái gì... Cái này không phải là đem Umbrella đảo lại sao?"

Phong Bất Giác vừa nhìn phụ đề hiện lên trước mắt vừa nói: "Tên của

thành phố này có phải trực tiếp đem từ tiếng anh Raccoon City đảo lại

lại dịch âm không a?"

[Một loại virus không tên đang tàn sát bừa bãi ở trong thành phố Nooccar này. ]

"Này... Vậy mà làm thật a...!"

[Loại virus sinh học cực kỳ nguy hiểm này có tên là "Z", có bốn đặc điểm rõ rệt nhất là: 100% khả năng lây bệnh, 100% tính chết người, có thể

thông qua niêm mạc và tất cả dịch thể để lây bệnh, không thể phát tán

trong không khí và nước. ]

"Móa! Nói thẳng ra T-virus là được rồi, Z cái gì a? Ai mà nhìn không ra tính nướ© ŧıểυ (Edt: Ể...) của cái kịch bản này a...."

[Tất cả những người bị nhiễm bệnh, toàn bộ biến thành... Zombie Người Sói Hút Máu. ]

“Ôi chao!" Phong Bất Giác bỗng ngây dại, trong đầu đã tưởng tượng về thứ gì đó có vẻ ngoại thập phần mục nát...

[Năng lực cơ bản cùng tập tính của loại quái vật này khác với Zombie

bình thường, nhưng lại đồng thời có một phần đặc điểm của Người Sói và

Quỷ Hút Máu, tên gọi tắt là... Zombie Huyết Lang. ]

"Cáp?"

[Đồ bạc có thể khiến cho thân thể của Zombie Huyết Lang bị thương tổn,

nước bọt kết hợp với mùi tỏi có thể sinh ra uy hϊếp nhất định đối với

chúng, khả năng hành động cùng trí thông minh của bọn chúng đều cực kỳ

thấp, chém đầu hoặc đánh nát ót là có thể gϊếŧ chết. ]

"Vậy không phải so với Zombie bình thường còn yếu hơn sao? Cái thiết lập này có ý nghĩa gì a...!"

[Zombie Huyết Lang cực kì ghét ánh sáng mặt trời, nhưng ánh sáng mặt

trời sẽ không thật sự sinh ra tổn thương với chúng. Chúng có khứu giác

khá mạnh, có phản ứng nhất định với thanh âm và tia chớp. Ham muốn ăn

thịt du͙© vọиɠ không liên quan tới hệ tiêu hoá của chúng, dù cho mất cằm, thực quản, dạ dày... chúng cũng sẽ tiếp tục thử xé nát con mồi rồi đưa

vào trong miệng. Tất cả người sống đều sẽ trở thành mục tiêu đuổi gϊếŧ

của chúng. ]

Đoạn CG giải thích mở đầu này xem như là tương đối dài, có thể là bởi vì từ không trung bay xuống cần tốn một khoảng thời gian ngắn. Sau khi

giới thiệu tóm tắt hoàn tất, hình ảnh cuối cùng hiện ra Phong Bất Giác

đã đáp xuống tầng thượng của một cửa hàng bên đường.

Một giây sau, bản thân thị giác của Phong Bất Giác và hình ảnh hợp lại,

xem như chính thức tiến vào trò chơi. Trên người hắn không có mấy thứ gì đó như dù nhảy, xem ra đã bị hệ thống xóa bỏ rồi, cũng giúp hắn đỡ tốn

thời gian cởi.

Thông báo lập tức vang lên [Đã gây ra nhiệm vụ chính tuyến]

Lúc này sáu người chơi đã bị phân tán đến nhiều nơi của địa đồ, sau đó

mới bắt đầu kịch bản. Loại tình huống này ngược lại là lần đầu tiên

Phong Bất Giác đυ.ng phải. Hắn mở menu, mắt nhìn nội dung nhiệm vụ chính

tuyến: [Tìm và tiến vào tòa cao ốc công ty Allerbmu, tìm tiến sĩ

Ashford. ]

Tiếp theo, hắn lại nhìn cột đoàn đội một lát, chỗ đó hiện ra năm cái tên [Uổng Thán Chi] [Vô Song Thượng Tướng Phan Phượng] [Thiên Nhân Trảm Hoa Hùng] [Đặt Tên Thật Sự Khó] [Tích Bộ Thiếu Gia]

Phong Bất Giác thầm nghĩ: "Phan Phượng và Hoa Hùng ở cùng một đội à...

Lại nói tiếp, trong kịch bản này hình như tất cả đều là người chơi nam

a...."

"A..." Đột nhiên, một tiếng than nhẹ mơ hồ vang lên sau lưng Phong Bất Giác.

Phong Bất Giác quay đầu nhìn lại, thấy được một người... hoặc nói đúng

hơn là một con Zombie Huyết Lang. Nó đang khập khiễng tới gần.

Đặc điểm ngoại hình thứ này đại khái như sau: trên người của nó mọc đầy

lông. Nhưng mà trên mặt và tay thì không có lông, chẳng những không có

lông, da còn vô cùng trắng nõn, mặt là mặt người, miệng mọc ra răng nanh giống như Quỷ Hút Máu. Ngoài ra có vài con mang đặc điểm riêng của

Zombie như một ít miệng vết thương dữ tợn và tứ chi hư thối.



Quái vật kia đi thật sự rất chậm, hoặc là việc lộ ra dưới ánh mặt trời

khiến cho hành động của nó càng chậm thêm, hơn nữa nó còn ngốc đến mức

tiếng rêи ɾỉ không có chút ý nghĩa nào phát ra từ chính mình đã làm lộ

hành tung.

Phong Bất Giác dùng ánh mắt liếc xéo theo góc 45 độ nhìn về phía con

Zombie này vài giây, sau đó từ bên cạnh đi nửa vòng, tới sau lưng quái

vật...

Mà quái vật kia thì chân cà thọt, chậm rãi xoay người lại, một lần nữa

đối mặt với Phong Bất Giác, lại khẽ kêu một tiếng, hướng hắn tiếp cận.

"Chậm đến mức này a..." Phong Bất Giác cũng không thèm lấy vũ khí trong

bọc hành lý ra, hắn căn bản là chẳng muốn gϊếŧ con quái vật kia, chẳng

qua là trực tiếp đi về phía cửa xuống dưới của sân thượng.

Ở sau lưng Zombie Huyết Lang còn đang hướng hắn mà đi, nhưng tốc độ di

chuyển của nó so với tốc độ đi bộ bình thường của Phong Bất Giác còn

chậm hơn.

Phong Bất Giác mở cửa sân thượng, phía sau cửa chính là cầu thang đi

xuống. Tuy hắn có một chút khinh bỉ đối với thực lực quái vật trong kịch bản này nhưng vẫn cảnh giác mà trước tiên quan sát một chút tình huống

phía sau cửa, sau đó mới đi vào. Trước khi đi, Phong Bất Giác vẫn không

quên đóng cửa lại...

Theo cầu thang xuống dưới, tầng một là một nhà ăn nhỏ bình thường. Phòng bếp ngay tại đối diện quầy bar, sát cửa kính có một loạt bàn ăn, bên

quầy bar cũng có một vài chỗ ngồi. Một vài bàn ăn vẫn còn bày đồ ăn còn

dư: sandwich, khoai tây chiên, thịt lợn muối xông khói, trứng chiên...

lúc này đã sớm trở thành bữa ăn ngon của đám ruồi.

Lúc Phong Bất Giác nhìn xem bốn phía, lại nghe được một tiếng than nhẹ.

"Ách——" bên trong quầy bar cũng có một con Zombie Huyết Lang, nửa người

trên của nó tựa trên lò nướng, nửa người dưới thì đã bị ăn sạch hết rồi, những thứ trong ruột chảy đầy ra đất. Thấy Phong Bất Giác xuất hiện ở

gần đó, quái vật kia liền hướng về phía hắn giơ lên cánh tay, phát ra

vài tiếng kêu, chỉ thiếu chút nữa là nói một câu "Nhanh vào trong chén"

rồi.

Phong Bất Giác không có để ý tới tên này. Hắn xuyên thấu qua cửa kính

nhìn con đường bên ngoài nơi thị lực có thể xem tới, có mấy con Zombie

Huyết Lang đang lảng vảng, nhưng chúng đều trốn ở dưới bóng râm của các

công trình kiến trúc, hơn nữa hành động cũng cực kỳ chậm rãi.

"Ân... Trông bọn chúng cũng không quá nguy hiểm, tạm thời đem làm thí

nghiệm a." Hắn lấy ra cờ-lê, đi vào kho hàng. Hai phút sau, hắn từ trong đó bưng một rổ tỏi ra.

Phong Bất Giác đem rổ đặt ở trên quầy bar, lấy ra một củ tỏi, thu cây

cờ-lê lại đồng thời lấy ra dao bếp, cắt vỏ tỏi, lấy tỏi ra, bỏ vào trong miệng nhai.

Trong Thiên Đường Kinh Khủng, bất kể ăn cái gì đều có thể mô phỏng vị

giác gần như hoàn toàn giống với vị trong thực tế, hơn nữa nếu ăn nhiều

cũng sẽ sinh ra cảm giác chướng bụng. Bất quá đương nhiên là trong hiện

thực dạ dày người chơi sẽ không có thêm thứ đồ gì đó đấy. Bất kể vị giác hay là cảm giác chướng bụng đều là thông qua hệ thống kết nối thần kinh chế tạo ảo giác mà thôi.

Sau khi hương vị cay nóng tại đầu lưỡi tràn ra, Phong Bất Giác liền đi

đến phía sau quầy bar, tiếp cận con Zombie Huyết Lang trên mặt đất kia.

Cánh tay nó lúc này đã buông xuống, tựa hồ đã mất đi ham muốn ăn thịt

người. Xem ra mùi tỏi quả thật có hiệu quả.

Phong Bất Giác còn ti tiện mà tiến lên phía trước, ngửa cổ, cách chừng một mét mà "Ha——" hà hơi về phía quái vật kia.

Quái vật kia lúc này chợt bắt đầu lấy tay chậm chạp bò trên mặt đất, ý muốn rời xa Phong Bất Giác một chút.

"Ha ha... Kịch bản này quả thực là thiên đường." Phong Bất Giác lộ vẻ

hưng phấn, hắn đã quyết định phải ở trong thành phố này chơi đến khi

thoải mái thì thôi.