Chương 13.2: Nước hoa

Tóc dài đến eo, màu đen tự nhiên, mái tóc bồng bềnh hơi xoăn nhẹ, tạo cảm giác dịu dàng. Từng bộ phận trên cơ thể của người đẹp đều không thể nào quên được, Như Duyệt Nhiên mím chặt môi, cô ta chắc chắn rằng mình đã gặp cô gái này ở trường.

Trong khi đang nhớ lại, thì giọng nói của Tiết Sướиɠ vang lên.

“Tớ hỏi rồi, cô gái đó là Lâm Kinh Mặc rất nổi tiếng trong đám tân sinh viên năm nay. Một người nghèo đáng thương, tớ nghe nói khi đến báo danh vẫn mang theo một chiếc túi vải bạt, hàng kém chất lượng ở những nơi hẻo lánh không thể để lên bàn, những chuyện trắng trợn như đào góc tường đều có thể làm được.”

Lâm Kinh Mặc.

Như Duyệt Nhiên thầm đọc cái tên này trong đầu, một khuôn mặt thuần khiết và lay động xuất hiện trong đầu cô ta.

Khóe miệng cô ta lạnh lùng nhếch lên giễu cợt, cô ta mở WeChat của Đường Thiên Vũ: Anh đang ở đâu? Em đến gặp anh được không?

Lời nhắc nhở vang lên, nhưng Tiết Sướиɠ vẫn tiếp tục gửi tin nhắn thoại đến.

“Nhiên Nhiên, cậu không cần đi tìm anh Vũ hỏi cái này, loại con gái này anh Vũ không thích, tớ đã hỏi những người có mặt ở đó, họ nói anh Vũ không có nói chuyện với cô ta, vì thế hãy bình tĩnh, đừng có biến khéo thành vụng. Cô gái này chúng ta có thể giữ lại từ từ giải quyết, dù sao anh Vũ cũng sắp rời trường đi thực tập, đến lúc đó cô ta xảy ra chuyện gì cũng không đến tai anh Vũ.”

Như Duyệt Nhiên sau khi nghe những lời này, trả lời lại cô ta: “Biết rồi. Cậu để mắt đến cô gái đó cho tớ.”

Ở trước mặt Tiết Sướиɠ, Như Duyệt Nhiên không cần phải tỏ ra cao quý và quyến rũ, Tiết Sướиɠ biết cô ta quan tâm Đường Thiên Vũ nhiều bao nhiêu.

Đương nhiên, Như Duyệt Nhiên sẽ không ngốc nghếch mà đi hỏi trực tiếp Đường Thiên Vũ, tuy rằng mới làm bạn gái của anh hơn nửa năm, nhưng trên thực tế hai người đã quen biết được ba năm, ít nhiều vẫn có chút hiểu biết về anh.

……

Mà trong trường học, Lâm Kinh Mặc không biết cô đã lọt vào danh sách đen của Như Duyệt Nhiên.

Cô bước ra khỏi giảng đường, Trần Hạo Triết đi theo sau cô, vẻ mặt buồn bã, khó coi.

Vớ vẩn, cô gái mình muốn tán ngồi vào trong lòng người khác, ai có thể vui chứ?

Người xung quanh dần dần tản đi, Trần Hạo Triết và Lâm Kinh Mặc sóng vai đi bên nhau, lẩm bẩm hai lần mới nói: “Vừa rồi…”

Lâm Kinh Mặc quay đầu nhìn anh ta, mũi nhíu lại: “Đừng nói vừa rồi, cả đời này tôi chưa bao giờ xấu hổ như vậy.”