Chương 12.3: Tai nạn

Khi anh nhìn cô gái trước mặt, Lâm Kinh Mặc cũng nhìn anh.

Chàng trai trước mặt có đôi mắt xinh đẹp và sắc bén, mí mắt hẹp dài khiến anh có vẻ lạnh lùng và gầy gò, đồng tử đen láy có chiều sâu không tương xứng với độ tuổi của anh, lúc này, trong ánh mắt chỉ phản chiếu hình bóng của cô, làm cô không phân biệt được cảm xúc của anh, là chán ghét hay là cái gì khác.

Nhưng tai nạn này đối với cô là một cơ hội tuyệt vời!

“Xin lỗi…”

Giọng nói dịu dàng bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn trong không gian ồn ào, cô gái bối rối xin lỗi, âm cuối có chút run rẩy, khiến người nghe có thể dễ dàng nghe thấy sự bất lực và áy náy của cô, vẻ ngoài xinh đẹp của cô càng hòa quyện với nét mặt thanh tú, thể hiện một vẻ đẹp dịu dàng và thuần khiết nào đó vẫn đang chờ được nói ra. Sau đó, cô vội vàng đứng lên, nhưng bởi vì cần mượn lực, cái mông đang ngồi trên đùi Đường Thiên Vũ có chút ấn xuống.

Lúc này, Đường Thiên Vũ mới di dời sự chú ý khỏi khuôn mặt cô.

Anh chưa bao giờ cảm thấy đùi mình lại nhạy cảm như vậy.

Mặc dù cách hai lớp quần áo, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự mềm mại và đầy đặn, xuyên qua lớp vải đè lên chân anh, thậm chí là xương cẳng chân, khi cô dùng lực, dường như là đang lo lắng bờ mông của cô cọ xát lên đùi của Đường Thiên Vũ.

Côn ŧᏂịŧ được bọc trong qυầи ɭóŧ, cọ xát vào lớp vải phía trước hàng nghìn lần mỗi ngày nhưng lần này thì khác.

Đường Thiên Vũ nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt trở nên xám xịt.

Lâm Kinh Mặc không có ý định làm quá nhiều, mặc dù lối ra rất hỗn loạn, nhưng tình tiết giữa hai người họ đã được rất nhiều người chú ý.

Cô đứng lên nhìn về phía Trần Hạo Triết, đối phương có vẻ do dự, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, hiển nhiên là anh ta đã hiểu lầm, cũng không tính là anh ta hiểu lầm, Lâm Kinh Mặc thực sự không có ý tốt.

Nhưng Lâm Kinh Mặc lại bày ra vẻ mặt muốn thoát ra càng sớm càng tốt, vội vàng liếc nhìn anh ta một cái, sau đó cúi đầu lấy túi che mặt, khẽ nói: “A, thật ngại quá.”

Đường Thiên Vũ vẫn còn đang ngồi tại chỗ, nhìn thấy hành động của cô.

Hầu hết các bạn học cùng lớp chỉ là quen biết nhau vì Đường Thiên Vũ không ở ký túc xá, suy nghĩ mất vài giây mới nhớ ra tên Trần Hạo Triết.

Trong đầu mơ hồ nảy ra một ý nghĩ, nhưng anh đã nhanh chóng gạt đi.

Thu hồi ánh mắt, Đường Thiên Vũ phát hiện có vài người đang nhìn, khẽ nhíu mày, anh luôn không thích bị người khác chú ý.

Nhưng anh không biết hành động Lâm Kinh Mặc ngồi lên đùi anh đã bị chụp lại, chưa đến mười phút bức ảnh đó đã được gửi đến di động của Như Duyệt Nhiên.