Chương 8: Hành Trình Đến Lâu Đài Của Ma Vương Jachi

Chương 8: Hành Trình Đến Lâu Đài Của Ma Vương Jachi

Trong màn đêm u ám, bầu trời như một tấm vải đen, bị những đám mây dày đặc che lấp. Phía trên, một vầng trăng đỏ rực treo lơ lửng trên bầu trời đen như than.

Ánh trăng cũng chỉ là những tia sáng yếu ớt, không đủ sức xuyên qua lớp mây dày đặc để chiếu rọi xuống mặt đất. Không khí lạnh lẽo và ngột ngạt bao trùm tất cả, làm cho cảnh vật trở nên hoang vắng và đầy u ám.

Từ xa, phía chân trời, một hình bóng khổng lồ nổi bật lên, đó là tòa lâu đài Jachi, nơi ngự trị của Ma Vương Jachi Ma Vương thứ 11 dưới trướng đại ma vương. Lâu đài hiện lên với những đường nét sắc bén, uy nghi, như một con quái vật cổ đại đứng giữa nền trời đầy mây đen.

Tòa lâu đài Jachi được xây dựng từ những viên đá đen bóng, cứng cáp, có bề mặt nhẵn mịn như thể được mài giũa từ những viên đá quý tối tăm nhất. Những bức tường của lâu đài không chỉ dày mà còn được trang trí bằng những họa tiết kỳ dị, mô phỏng hình ảnh của những sinh vật bí ẩn, những hình thù đáng sợ, như thể chúng đang sống và quan sát mọi hành động của kẻ lạ mặt đang tiến lại gần.

Ánh sáng từ những ngọn đuốc lấp ló, thắp sáng những bức tường cổ kính, tạo nên một bầu không khí mờ ảo và kỳ bí, nhưng cũng làm nổi bật những vết tích của những trận chiến đã diễn ra tại đây.

Các tháp canh vươn lên, sắc nhọn như những mũi thương chực đâm xuyên cả bầu trời đêm, tạo thành một cảnh tượng vừa hùng vĩ, vừa đáng sợ.

Mỗi tháp canh được trang trí bởi những chiếc cờ đen với biểu tượng hình đầu lâu xương chéo của Jachi, tung bay trong gió lạnh buốt, như thể khẳng định sự hiện diện của nỗi kinh hoàng. Đứng từ xa, lâu đài như một con quái vật đang ngủ say, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể thức tỉnh, phô bày sức mạnh hủy diệt của nó.

Khi Hallow tiến sâu hơn, anh bắt gặp một cây cầu đá hẹp bắc qua một hố sâu hun hút, như một con hào tự nhiên bao quanh lâu đài. Dưới cây cầu, từng đợt khói đen từ những linh hồn bị giam cầm nổi lên, rêи ɾỉ những âm thanh đau đớn. Những đợt sương mù dày đặc lởn vởn quanh chân cầu, che lấp tầm nhìn xuống phía dưới, nhưng đủ để cảm nhận độ sâu khủng khϊếp và bóng tối vô tận bên dưới.

Khi Hallow tiến gần đến lâu đài, cảm giác ngột ngạt từ ma khí bao quanh lâu đài ngày càng tăng. Không khí như đậm đặc hơn, khiến hơi thở của anh trở nên khó khăn. Những bóng ma hiện lên chập chờn xung quanh, như thể đang chực chờ để nuốt chửng bất kỳ ai dám bước vào vùng lãnh thổ của Ma Vương.

Nhưng ánh hào quang từ thanh kiếm sau lưng anh vẫn rực sáng, như một khiên chắn giúp Hallow chống lại bầu không khí u tối đầy tà khí. Thanh kiếm, với lưỡi kiếm sáng bóng, tỏa ra ánh sáng bạc lấp lánh, tạo nên một vệt sáng xuyên qua bóng tối. Nó như một nguồn sức mạnh, một lời hứa không chỉ với bản thân mà còn với những người đã ngã xuống vì lý tưởng này.

Đôi mắt của Hallow ánh lên ngọn lửa quyết tâm không thể lay chuyển, mặc dù có chút lo lắng trong lòng. Anh có thể cảm nhận được sức mạnh của Ma Vương Jachi, một kẻ được biết đến với sức mạnh thể chất khủng khϊếp, người mà ngay cả những anh hùng vĩ đại cũng phải khϊếp sợ. Những kẻ đã đối đầu với hắn thường chỉ trở về với những vết thương và kỷ niệm đau đớn, nhưng Hallow không cho phép mình bị lung lay. Anh thà chết còn hơn là rút lui, bởi điều đó sẽ khiến mọi hy sinh của những người khác trở nên vô nghĩa.

“Jachi là một trong những kẻ nguy hiểm nhất,” Ignis, tinh linh nhỏ bé nhưng mạnh mẽ bên cạnh anh, bay lượn quanh, ánh mắt sáng ngời không chút dao động. “Sức mạnh thể chất của hắn đã vượt xa bất kỳ sinh vật nào trong thế giới này. Chưa kể đến phép cường hóa của hắn... Nếu chủ nhân của các thanh kiếm khác còn sống, họ cũng sẽ chọn cách tránh đối đầu với hắn.” Giọng nói của Ignis nhẹ nhàng nhưng mang nặng sự lo lắng.

“Nhưng chúng ta không thể lùi bước,” Hallow đáp lại, giọng nói kiên định. “Tôi không thể để nỗi sợ hãi chi phối mình. Tôi phải tiến lên, vì tất cả những người đã ngã xuống.” Anh cảm thấy dòng máu trong người mình sôi sục, một sự quyết tâm mạnh mẽ trào dâng trong trái tim. Hallow biết rằng đây không chỉ là cuộc chiến của riêng anh mà còn là cuộc chiến của tất cả những người đã từng đứng lên chống lại cái ác.

Khi Hallow bước vào khu vực bao quanh lâu đài, cảm giác rằng ma lực của Jachi đang chờ đợi họ càng trở nên rõ rệt hơn. Ma lực ấy như một dòng chảy ngầm, lan ra từ tòa lâu đài, tạo thành lớp kết giới vô hình, dày đặc và mạnh mẽ, ngăn chặn kẻ thù tiếp cận.

Nhưng với Bạch Kiếm Aetherion trong tay, Hallow không hề nao núng. Anh bước qua, chầm chậm phá vỡ lớp kết giới bằng chính ý chí kiên cường của mình. Cảm giác như một cơn sóng lớn đang đập vào mặt anh, nhưng Hallow kiên quyết bước đi, lòng không ngừng vang lên những tiếng hô hào của các chiến binh đã từng ngã xuống.

“Đến rồi,” Ignis thì thầm, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía cánh cổng lâu đài cao lớn. Hallow dừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào cánh cổng, nơi khí lực của Jachi dày đặc đến nỗi không gian dường như méo mó.

Cánh cổng cao vυ"t, được làm từ những tấm gỗ đen, đã mục nát theo thời gian, với những dấu hiệu của những trận chiến đã qua. Những mảnh gỗ gãy gọn và những vòng sắt gỉ sét tạo nên một vẻ ngoài đầy tàn khốc. Trên cánh cổng, một biểu tượng lạ lẫm phát ra ánh sáng nhờ vào ma lực của Jachi, như một con mắt giám sát, dõi theo từng bước đi của Hallow.

Một tiếng "RẦM!" vang lên như tiếng sét, cảnh cổng khổng lồ rung chuyển dữ dội rồi mở toang ra, để lộ không gian đen tối bên trong.

Bên trong lâu đài, không gian rộng lớn nhưng lại tĩnh mịch, tiếng vang vọng của bước chân anh dường như bị hút vào bóng tối. Những bức tường của lâu đài càng trở nên dữ tợn hơn, với những họa tiết phức tạp mô tả những cảnh tượng chiến đấu khốc liệt.

Các hành lang dài với những bức tường nứt nẻ và những chiếc đuốc yếu ớt rọi sáng lối đi, tạo thành những cái bóng kỳ dị lượn lờ trên bức tường đá. Sàn nhà lát đá đen lạnh lẽo, thỉnh thoảng in dấu những vệt máu khô rỉ ra từ các viên gạch nứt, như tàn tích của những kẻ từng đối đầu với Jachi. Mỗi bước chân của Hallow đều vọng lại, vang lên như một lời thách thức đối với cả tòa lâu đài. Những chiếc áo giáp cũ kỹ, đầy rỉ sét, treo dọc hai bên hành lang như những chiến binh ma quái đã hy sinh để bảo vệ lâu đài này, ánh mắt trống rỗng như đang theo dõi từng bước chân của anh.

Các sinh vật ma quái được khắc trên đá như đang chứng kiến sự xuất hiện của Hallow, những đôi mắt lấp lánh ánh sáng đỏ như muốn nuốt chửng tâm hồn anh. Những chiếc cột cao, uốn lượn như những bàn tay khổng lồ, tạo nên một bầu không khí nặng nề và đe dọa.

Hallow cảm nhận rõ ràng rằng, bên trong những bức tường này, những sinh vật đã từng sống và chết, những cuộc chiến đã diễn ra, và giờ đây chúng đều đang quay về, tụ họp lại để chờ đợi một cuộc chiến mới.

Hallow nắm chặt chuôi kiếm, một dòng ánh bạc lan tỏa từ thanh kiếm xuống đôi tay, truyền đến khắp cơ thể anh, giúp anh tràn đầy năng lượng và lòng dũng cảm. Ánh sáng từ thanh kiếm như một ngọn hải đăng giữa biển đen, dẫn đường cho anh đi qua những bóng tối bao trùm. “Hôm nay,” Hallow nói nhỏ nhưng kiên định, “sẽ là ngày ma tộc biết đến nỗi sợ của chính mình.” Câu nói đó như một lời tuyên thệ, một lời thách thức gửi đến Ma Vương Jachi.