Chương 18: Lạc Vào Thế Giới Cyberpunk

Chương 18: Lạc Vào Thế Giới Cyberpunk

Khi đoàn người tiếp tục hành trình trở về Thành Nehrin, bầu trời phía trên bắt đầu chuyển sang một sắc đen đặc biệt, đậm dần như mực, che khuất ánh sáng mặt trời. Đột nhiên, một luồng ánh sáng kỳ lạ chiếu xuống khu rừng phía trước, rọi sáng vạn vật, tạo ra một quầng sáng lạ thường trong làn sương mờ. Cả không gian đột ngột thay đổi, như thể một lớp vỏ không gian bị xé toạc, mở ra một lối đi đến thế giới khác. Trước mặt họ xuất hiện một cánh cổng khổng lồ, cao lớn đến nỗi dường như nó không thuộc về thế giới này. Cánh cổng toát lên sự hiện đại đến lạnh lẽo, bao phủ bởi những dòng ánh sáng điện tử xanh lam, uốn lượn chạy dọc theo viền của nó, tạo ra những vệt sáng như những đường dây điện mạnh mẽ đang chuyển tải năng lượng. Những tia sáng này nhấp nháy và phản chiếu trong làn sương, tạo ra cảm giác như cánh cổng ấy là một vết nứt khổng lồ trong không gian, dẫn lối vào một vũ trụ hoàn toàn khác biệt.

Từ bên trong cánh cổng, một thành phố kỳ lạ dần hiện ra. Thành phố này được bao phủ bởi ánh sáng neon rực rỡ, nhưng lại mang một vẻ u ám, lạnh lẽo của thế giới tương lai. Những tòa nhà chọc trời, cao vυ"t và bóng bẩy, vươn mình vượt lên trên, mặt ngoài của chúng sáng chói ánh đèn LED, phản chiếu những màu sắc sắc nét từ xanh, đỏ, đến tím. Những con đường dưới chân ngập tràn ánh đèn neon, những biển hiệu quảng cáo chiếu sáng mờ ảo, lập lòe thay đổi màu sắc như muốn thể hiện sự sống động của thế giới này, nhưng trong lòng nó lại chứa đựng sự lạnh lẽo không thể phủ nhận. Mọi thứ đều có vẻ cơ học, tách biệt với thiên nhiên. Các phương tiện di chuyển trong thành phố chạy trên các đường ray điện tử, lướt qua nhau với tốc độ kinh hoàng, không khí có một mùi kim loại đặc trưng, nặng nề và khó chịu.

Khi ánh mắt của đoàn người dõi theo khung cảnh này, họ vẫn chưa kịp hiểu rõ thì bất ngờ một nhóm người chạy vội từ bên trong cánh cổng, vội vàng và hoảng loạn. Họ mặc những bộ giáp chiến đấu hiện đại, toàn thân được bảo vệ bởi lớp kim loại chắc chắn, trên các bộ giáp là những đèn LED sáng chói, nhấp nháy như những dấu hiệu nhận diện. Những bộ giáp này không chỉ có chức năng bảo vệ mà còn trang bị các thiết bị điện tử tối tân, với các màn hình nhỏ hiện lên trên vai và cổ tay, phản chiếu các dữ liệu liên tục. Phía sau họ, những cỗ máy robot vũ trang đang đuổi theo, những thân hình kim loại lạnh lùng, mắt chúng đỏ rực như lửa. Các cánh tay của robot được trang bị vũ khí hạng nặng, từ súng điện cho đến dao găm cơ khí, tất cả đều có mục tiêu duy nhất: tiêu diệt.

Nhóm người này, mặt đầy lo lắng, chạy hết sức mình, không dám ngoái lại nhìn, chỉ biết hướng ánh mắt cầu cứu về phía Hallow và đoàn người. Họ kêu lên những tiếng tuyệt vọng, giọng nói khản đặc vì sợ hãi. Nhưng thật may, nhờ vào khả năng Allspeak trong đại trận triệu hồi, mọi lời nói của họ đều được hiểu, không một từ ngữ nào bị lạc lõng giữa không gian.

“Xin hãy giúp chúng tôi! Chúng là đám robot tuần tra của chính phủ, chúng tôi chỉ muốn được tự do, nhưng chúng sẽ không để chúng tôi yên!”

Hallow nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nhóm người hoảng loạn và những cỗ máy đang tiến lại gần. Anh quay sang Zaybi, người đang chăm chú nhìn vào cánh cổng với vẻ mặt khó hiểu.

“Zaybi, đây là những ‘anh hùng’ mà em đã nói?” Hallow hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

Zaybi, đôi mắt ánh lên vẻ bối rối, cắn chặt môi. “Không… đây không phải là điều em mong đợi. Em đã tính toán để triệu hồi những anh hùng từ thế giới khác, những người có thể giúp chúng ta tiêu diệt 47 Ma Vương. Nhưng… có vẻ như đại trận của em đã gọi nhầm họ. Những người này… họ là nạn nhân.”

Hallow thở dài, ánh mắt nhìn về phía nhóm người đang hoảng loạn. Anh không muốn tham gia vào những rắc rối không cần thiết, nhất là khi cơ thể anh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng bản năng của một anh hùng không cho phép anh làm ngơ trước tình cảnh này. Dù sao, nếu đã có cơ hội giúp đỡ, anh không thể bỏ qua.

“Được rồi, không cần biết họ đến từ đâu, chúng ta cũng không thể để họ bị bắt đi như thế này,” Hallow nói, ánh mắt sắc lạnh như dao. “Zaybi, nếu đại trận của em đã mở ra cánh cổng này, liệu em có thể đóng nó lại không?”

Zaybi lắc đầu, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. “Không nhanh được đâu anh. Em cần một thời gian để ổn định lại đại trận, tránh việc bị xáo trộn không gian thêm nữa.”

Không đợi lâu, nhóm robot đã tiến đến gần hơn, chúng lập tức nhắm vũ khí vào đoàn người và sẵn sàng khai hỏa. Hallow không chần chừ, bước lên phía trước với sự quyết đoán trong ánh mắt. Dù đang trong tình trạng kiệt sức, nhưng sức mạnh của một anh hùng vẫn không bị khuất phục.

Với tốc độ như chớp, Hallow lao vào giữa đội robot. Những cú đấm mạnh mẽ của anh không chỉ làm hỏng mà còn xé tan từng cỗ máy. Đầu tiên, cỗ máy phía trước bị vỡ tan thành từng mảnh vụn, những linh kiện điện tử và đèn LED văng tung tóe trong không khí, phát ra những tia lửa điện như những tia chớp. Mọi chuyển động của Hallow đều nhanh đến mức khó tin, cơ thể anh di chuyển linh hoạt như một bóng ma, tránh né mọi loạt đạn từ những khẩu súng của robot.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hàng chục robot đã bị anh phá hủy hoàn toàn. Những thân hình kim loại lăn lốc trên mặt đất, các bộ phận hỏng hóc, vỏ bọc cháy xém. Cảnh tượng giống như một trận chiến ngoài sức tưởng tượng, với những mảnh vỡ của cỗ máy và tia lửa điện bay tung trong không gian.

Nhóm người lạ mặt đứng im lặng, mắt ngỡ ngàng và đầy biết ơn khi chứng kiến Hallow tả xung hữu đột giữa trận chiến. Một trong số họ run rẩy bước tới, giọng nói khản đặc vì xúc động.

“Cảm… cảm ơn anh!” Người đó nói, mắt ngấn lệ.

Zaybi bước tới vỗ vai Hallow, giọng lo lắng nhưng cũng không thiếu phần tự hào. “Em biết rằng có lẽ triệu hồi của em là sai lầm, nhưng ít nhất… anh vẫn là người hùng mà họ cần lúc này.”

Hallow nhìn em trai mình, thở dài nhưng cũng mỉm cười nhẹ nhàng. “Sai lầm hay không, chúng ta đã mở cánh cổng này, và bây giờ trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ họ. Cùng nhau đưa họ về Nehrin an toàn, và sau đó, chúng ta sẽ tìm cách sửa chữa lỗi lầm này.”

Dưới ánh sáng mờ ảo của thành phố cyberpunk, nơi mà công nghệ và con người dường như đang tồn tại trong một cuộc chiến không ngừng nghỉ, đoàn người tiếp tục hành trình trở về Nehrin. Những câu hỏi về tương lai và những bí ẩn của cánh cổng kỳ lạ vẫn còn đọng lại trong lòng họ, nhưng ít nhất, họ đã có một mục tiêu chung: bảo vệ những người mà họ vừa cứu thoát khỏi tay của những cỗ máy lạnh lùng kia.