Chương 16: Sự Tái Sinh Từ Đống Tro Tàn

Chương 16: Sự Tái Sinh Từ Đống Tro Tàn

Khi đôi mắt mở ra, ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sớm chiếu qua những tán cây, Hallow nhận thấy mình đang nằm trên một đống lá được xếp khéo léo thành hình cánh hoa bên bờ suối. Trên người anh chỉ còn lại những cuộn băng trắng phủ khắp những vết thương và một chiếc quần đơn giản. Những dải băng chằng chịt cho thấy cơ thể anh đã trải qua một trận chiến khốc liệt và phải chịu đựng những vết thương sâu.

Tay phải anh vẫn cầm chặt thanh Bạch Kiếm Aetherion , như thể ngay cả khi bất tỉnh, bản năng sinh tồn vẫn không để anh rời xa nó. Thanh kiếm dù đã bị sứt mẻ và nứt nẻ, vẫn phát ra thứ ánh sáng yếu ớt, biểu hiện của một chiến khí mạnh mẽ vẫn còn tồn tại trong thanh kiếm.

Giữa không gian yên bình, tinh linh Ignis xuất hiện, chú rồng vảy bạc đầy uy nghi và được bao phủ một lớp hào quang trong suốt như một màn sương bạc, đôi cánh óng ánh ánh sáng nhẹ nhàng. Ignis lượn đến bên Hallow, đôi mắt sáng lên khi thấy anh tỉnh lại.

“Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, Hallow,” Ignis lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lộ rõ sự vui mừng. “Anh đã trôi dạt theo dòng nước và bị thương nặng, thật may là tôi đã tìm được anh. Đây, tôi tìm thấy cả võ kiếm của Bạch Kiếm Aetherion nữa.” Nói rồi, Ignis đưa ra võ kiếm bạc của Bạch Kiếm Aetherion, đã được Ignis nhặt lên từ dòng nước cuốn đi khi Hallow bất tỉnh.

Ignis lướt nhẹ qua không gian, đưa chân chỉ về phía xa. “Chúng ta cách chỗ chiến trường giữa anh và Jachi khoảng 300 km .”

Hallow ngồi dậy, cẩn thận nhận lấy chiếc vỏ kiếm từ Ignis. “Ông là người đã băng bó cho tôi phải không, Ignis?”

Ignis lắc đầu. “Không, anh nhầm rồi. Tôi chỉ tìm thấy anh và vớt anh lên thôi. Một nhóm người lạ đã băng bó cho anh. Họ rời đi ngay trước khi tôi quay lại.”

Hallow thoáng ngạc nhiên, nhưng không nói gì thêm. Anh bắt đầu kiểm tra lại tình trạng cơ thể mình. Cảm giác đau đớn lan khắp cơ thể, từng vết thương như nhắc nhở anh về trận chiến vừa qua. Hallow nhận ra rằng mana của mình đã cạn kiệt hoàn toàn – với tình trạng này, phải mất ít nhất sáu tháng anh mới có thể hồi phục lại toàn bộ năng lượng ma thuật. Thể lực và sức mạnh thể chất cũng bị suy giảm nghiêm trọng, có lẽ anh sẽ cần ba tháng mới có thể trở lại trạng thái hoàn hảo như trước.

Hallow cúi nhìn thanh Bạch Kiếm Aetherion. Lưỡi kiếm thần thánh, vốn luôn rực rỡ ánh sáng, giờ đây đã mất đi vẻ sắc bén và sáng chói thường ngày. Những vết nứt dọc theo thân kiếm như minh chứng cho sự khốc liệt của trận chiến vừa qua. May mắn thay, Bạch Kiếm Aetherion có khả năng tự phục hồi, nhưng với những tổn hại quá lớn như thế này, phải mất trọn một năm thanh kiếm mới hoàn toàn nguyên vẹn, sẵn sàng lại cho một trận chiến mới.

Ignis, nhìn thấy vẻ quyết tâm trong mắt Hallow, nhẹ nhàng đậu lên vai anh. “Anh Hallow, anh sẽ làm gì tiếp theo?”

Hallow mỉm cười mệt mỏi nhưng kiên quyết. “Ta sẽ phục hồi. Ta sẽ trở lại mạnh mẽ hơn. Và khi thanh kiếm này hồi phục… Jachi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì hắn đã gây ra.”

Ignis nhìn Hallow với ánh mắt lo lắng. “Đừng lo, Hallow. Dù tình trạng hiện tại của anh không tốt, nhưng tôi tin anh sẽ phục hồi hoàn toàn. Anh là niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại, không được phép từ bỏ.”

Hallow khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ lại những hình ảnh đau thương của trận chiến. Anh không chỉ bị đánh bại về thể xác, mà còn bị thử thách tột cùng về ý chí. Nhưng trong anh vẫn tồn tại một ngọn lửa không dễ dàng dập tắt.

“Cảm ơn ông, Ignis,” Hallow thì thầm, đôi mắt xanh kiên định như biển sâu. “Ta sẽ không dừng lại. Cho dù phải chịu đựng bao nhiêu tổn thương, ta sẽ trở lại mạnh mẽ hơn. Ta sẽ trả thù cho những người đã ngã xuống.”

Ignis gật đầu, khuôn mặt tinh linh hiện lên sự quyết tâm. “Vậy hãy tận dụng khoảng thời gian này để phục hồi, Hallow. Dù khó khăn, nhưng đây là cơ hội để anh chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Từ giờ, tôi sẽ ở bên anh, đồng hành cùng anh vượt qua thử thách này.”

Hallow thở dài, đôi mắt ánh lên sự kiên định pha lẫn chút ưu tư. Nhìn về phía đường chân trời xa xăm, anh hiểu rằng con đường phía trước còn dài và đầy gian nan. Nhưng ký ức về lời thề của mình, về những người đã ngã xuống, và về mục tiêu tiêu diệt tất cả 47 Ma vương vẫn là ngọn lửa trong lòng anh.

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua những tán lá, soi sáng Hallow nằm nghỉ trên đống lá hình cánh hoa, sự yên bình này như thể là một khởi đầu mới trong hành trình khắc nghiệt của anh. Trong tâm trí, Hallow tự hứa với bản thân rằng trận chiến này sẽ không kết thúc chỉ với thất bại tạm thời. Anh sẽ tìm lại sức mạnh và một lần nữa đứng lên chiến đấu, không chỉ vì bản thân mà vì tất cả những ai đã hy sinh trong cuộc chiến tuyệt vọng này.

Trong khi Hallow đang ngồi bên bờ suối, đắm mình trong những suy nghĩ và những nỗi đau âm ỉ từ các vết thương, thì từ xa, một nhóm người dần tiến đến. Bóng dáng của họ hiện lên mờ mờ trong màn sương sáng, với những tấm áo choàng thêu ký hiệu hoàng gia quen thuộc. Ánh mắt Hallow dần sáng lên khi nhận ra những người này, đó không ai khác chính là các pháp sư hoàng gia – những người từng là cột trụ hỗ trợ cho vương quốc nhân loại. Và trong số đó, Hallow nhận ra một hình bóng quen thuộc, dáng người thấp hơn một chút và gương mặt non nớt hơn, là em trai anh – Zaybi.

Zaybi giờ đây đã trưởng thành hơn rất nhiều. Dáng người thanh mảnh nhưng vững chãi trong bộ áo choàng trắng tinh khiết, với viền áo thêu những biểu tượng ma thuật cổ xưa. Khuôn mặt trẻ trung của anh đã mang nét trưởng thành của một pháp sư thông thái, với đôi mắt nâu sẫm ánh lên vẻ nghiêm nghị. Mái tóc vàng óng mượt và dài thướt tha được buộc gọn, khẽ bồng bềnh trong làn gió nhẹ.

Cùng với đôi mắt sắc bén và sự bình tĩnh của một người đã trải qua nhiều biến cố. Trong tay, anh cầm một cây trượng dài khắc chạm những ký hiệu ma thuật phức tạp. Đầu trượng là một viên đá quý xanh lục rực rỡ, tỏa ra ánh sáng dịu dàng nhưng đầy uy quyền.

Nhưng khi nhìn thấy anh trai mình, ánh mắt ấy lộ rõ sự xúc động.

"Hallow! Cuối cùng em cũng tìm thấy anh!" Zaybi hét lên, chạy nhanh đến bên Hallow, đôi mắt ngập tràn niềm vui và nỗi lo âu.

Hallow nhoẻn miệng cười yếu ớt. "Zaybi... Em đến thật đúng lúc."

Các pháp sư hoàng gia khác tiến đến gần, đứng xung quanh Hallow để kiểm tra tình trạng của anh. Họ bao gồm những người giỏi nhất của vương quốc, mỗi người đều mang một vẻ uy nghiêm, áo choàng lấp lánh những hoa văn ma thuật cổ xưa và tay cầm trượng có khảm đá quý phát sáng yếu ớt.

Dẫn đầu nhóm pháp sư là pháp sư trưởng, một người đàn ông cao lớn với mái tóc dài màu trắng bạc như ánh trăng và đôi mắt xanh sâu thẳm tựa bầu trời đêm. Làn da ông hằn lên những nếp nhăn tuổi tác, nhưng dáng người vẫn cứng cáp, đầy vẻ oai vệ. Ông cúi chào Hallow với sự kính trọng trong giọng nói trầm ấm và đầy uy quyền. "Anh hùng Hallow, chúng tôi đã nghe tin về cuộc chiến với Ma vương Jachi. Thật may mắn khi ngài vẫn còn sống."

Hallow khẽ gật đầu, nhưng gương mặt anh vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi. "Cảm ơn các vị... Nếu không có các pháp sư hoàng gia và em trai ta, có lẽ ta đã không còn có cơ hội đứng dậy lần nữa."

Zaybi nắm lấy tay anh trai, gương mặt thoáng hiện nụ cười tự tin nhưng đầy lo lắng. "Em đã đi khắp nơi để tìm anh. Khi nghe tin về cuộc chiến, em đã lập tức lên đường cùng các pháp sư hoàng gia để cứu anh. Anh không biết em lo lắng thế nào đâu."

Hallow siết chặt tay em mình, cảm nhận được sức mạnh từ sự hiện diện của Zaybi. "Em trai, ta không ngờ em đã trở nên mạnh mẽ đến vậy. Em vẫn là một bách khoa toàn thư sống về phép thuật nhỉ?"

Zaybi cười nhẹ. "Em chỉ đang cố hết sức mình để có thể đứng cạnh anh thôi. Phép thuật là niềm đam mê của em, và em muốn sử dụng nó để bảo vệ anh và tất cả những người em yêu quý."

Nhóm pháp sư nhanh chóng bắt đầu thiết lập một vòng tròn ma thuật xung quanh Hallow để giúp anh hồi phục. Ánh sáng từ vòng tròn ma thuật tỏa ra nhẹ nhàng, bao bọc lấy Hallow, giúp anh giảm bớt phần nào nỗi đau từ các vết thương.

Pháp sư trưởng nói: "Hallow, chúng ta sẽ đưa ngài trở về Thành Nehrin . Tại đó, ngài sẽ có thời gian hồi phục hoàn toàn trước khi đối mặt với các trận chiến tiếp theo. Nhân loại không thể mất ngài."

Hallow khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình trở nên ấm áp. Mặc dù hành trình phía trước vẫn đầy thử thách và bóng tối, nhưng anh biết rằng mình không hề cô độc. Sự hiện diện của Zaybi và các pháp sư hoàng gia là nguồn động lực lớn lao để anh tiếp tục chiến đấu.

"Được rồi," Hallow nói, ánh mắt ánh lên ngọn lửa kiên cường. "Hãy quay về Thành Nehrin . Chúng ta sẽ chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng. Đại ma vương và tất cả các Ma vương sẽ không thể tránh khỏi số phận của chúng."

Zaybi nở nụ cười, đôi mắt lấp lánh hy vọng. "Em sẽ luôn ở bên anh, Hallow. Cùng nhau, chúng ta sẽ mang lại hòa bình cho nhân loại."

Trong giây phút ấy, Hallow cảm thấy như mình vừa được tái sinh. Anh không còn đơn độc, và với những người đồng hành này, anh tin rằng nhân loại sẽ có một tia hy vọng mới, dẫu con đường phía trước có hiểm nguy đến nhường nào.