Chương 4: núi Nhi Mã

Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn trong lòng không ngừng gào khóc. Mà gào khóc không được bao lâu thì từ ngoài cửa sổ tửu lâu liền có một con hạc giấy nhỏ bay vào. Lâm Chí Hàn lanh lẹ tóm lấy con hạc giấy. Hắn để hạc giấy trong lòng bàn tay, rồi lấy tay còn lại bấm một cái thủ quyết. Con hạc nhỏ liền tự mở ra thành một tờ giấy trắng. Đọc xong mấy dòng chữ trong tờ giấy, Lâm Chí Hàn liền một khuôn mặt lo lắng đưa qua cho Hàn Tuyết Âm: "Sư tỷ, tin của Phong Hào."

Hàn Tuyết Âm tiếp nhận tờ giấy, đọc xong cũng không tránh khỏi cau chặt chân mày.

Thuấn Giai nhìn hai người sắc mặt ngưng trọng, lại nổi lên tính tò mò. Vừa đọc xong thì mặt hắn cũng lặp tức biến sắc. Hắn gấp lại mảnh giấy trong tay, xong liền hướng Hại Thiên Thu nói vài lời: "Ta cùng Lâm Chí Hàn và đại sư tỷ đến là để hội họp. Tính còn ở đây vài ngày nữa nhưng bây giờ có việc gấp của sư môn. Ba người chúng ta liền phải rời đi, hữu duyên sẽ gặp lại. Lúc đó nhất định sẽ đãi ngươi một bàn tiệc coi như tạ lỗi."

Hại Thiên Thu nhìn ba người sắc mặt không được tốt cũng rất tò mò. Nhưng bất quá có lẽ là chuyện gấp, nàng cũng không thể giữ bọn họ lại. Hữu duyên liền sẽ gặp lại mà, vậy nên nàng cũng cung kính hướng ba người nói: "Chính sự quan trọng, không cần lo lắng cho ta. Ta cũng không dự định ở đây lâu, bảo trọng!"

"Bảo trọng!" Lâm Chí Hàn cùng Thuấn Giai đồng thanh từ biệt Hại Thiên Thu. Hàn Tuyết Âm không nói gì cũng hướng nàng gật nhẹ một cái. Sau đó ba người liền lần lược nhảy ra ngoài cửa sổ, dùng khinh công cấp tốc hướng cửa thành mà đi tới.

Nhìn thấy ba người kia đã đi mất, Hại Thiên Thu cũng liền thu dọn một chút rồi ra khỏi tửu điếm. Tuy thời gian quen biết không lâu, nhưng mà nàng cảm thấy nói chuyện với hai tên kia rất vui. Lâu rồi nàng cũng chưa có bữa nào linh đình như hôm nay. Bước ra khỏi tửu lâu, nhìn sắc trời đã tối, Hại Thiên Thu liền quyết định đi tìm một cái khách điếm. Nàng nhất định phải ngủ bù cho mấy đêm chạy trốn bọn người Chân Tâm phái mới được.

----------------------------------

Làng Mai nằm cách Lam Ngân thành khoảng vài ngày đường. Dân cư ở đây không mấy đông đúc, chủ yếu sinh sống bằng nghề ươm trồng mai, do đó mà được gọi là làng Mai. Tuy không sầm uất như ở Lam Ngân thành, nhưng vùng này cũng được coi là vùng có khung cảnh bình yên nên thơ.

Mà đã nhắc tới Làng Mai thì sẽ nhắc tới núi Nhi Mã. Núi Nhi Mã nằm cạnh làng Mai. Gọi là núi Nhi Mã vì tương truyền cách đây hơn hai trăm năm, có một ma tu chuyên bắt hài tử đi luyện chế. Ma tu này lấy ngọn núi Nhi Mã làm nơi trú ngụ, thủ pháp tàn độc tới cực điểm. Về sau, trưởng lão của các môn phái tu tiên hợp lực lại mới diệt trừ được hắn. Chỉ có điều oán niệm của các hài tử bị luyện hóa quá mãnh liệt, không có cách nào tiêu trừ. Các trưởng lão đành tạm thời phong ấn nơi này, đợi cho qua một khoảng thời gian, oán niệm sẽ từ từ tiêu bớt. Người dân xung quanh cũng vì thương cảm cho các tiểu hài tử vô danh, liền lặp từng ngôi mộ nhỏ trên núi. Sau đó cử người trông giữ đường lên núi, tránh cho có người không biết rõ đi lạc lên núi mà gặp họa. Cũng từ đó, người làng Mai luôn tổ chức cúng tế cho các oán linh mỗi năm một lần.

Ngày hôm qua, ba người Hàn Tuyết Âm nhận được thư cấp tốc từ Lam Mạnh Khải. Trong thư nói rằng Phong Hào sau khi tới gần làng Mai thì bắn pháo hiệu cầu chi viện. Lúc đó có hai đệ tử nội môn đang ở gần làng Mai liền cấp tốc bay tới. Nhưng hai đệ tử nội môn kia vừa tới thì không thấy Phong Hào đâu, chỉ có vết tích của vỏ pháo nằm trên đất. Dù cho có dùng cách thức nào cũng không thể tra ra dấu vết. Cho tới hôm nay, đám người Hàn Tuyết Âm tới cũng không tìm thấy được gì.

"Đại sư tỷ, phía trước là khu vực làng Mai. Có nên tiến vào làng hỏi một chút?" Thuấn Giai nhìn thấy sự việc không có chút đầu mối cũng gấp tới đổ mồ hôi. Phong Hào là một trong bốn đệ tử được cử đi tham gia Luận Kiếm Đại Hội với bọn hắn.

Luận Kiếm Đại Hội do chính hoàng gia Mộc quốc tổ chức, có thể nói đây là hội thi lớn nhất của Mộc quốc. Phần thưởng thì phải nói là trân quý vô cùng, và hơn hết chính là vinh quang mà người tham gia nhận được. Người tham gia Luận Kiếm Đại Hội cũng chính là các tu chân giả trên khắp Mộc quốc. Các tu chân giả sẽ lập thành một đội bốn người, luân phiên đối kháng với nhau. Chỉ cần thiếu một đội viên cũng sẽ mất đi tư cách tham gia. Vậy nên ba người Thuấn Giai mới gấp tới mức độ này.

"Ở đây không còn bao nhiều manh mối. Tiến vào làng có khi lại là ý hay." Hàn Tuyết Âm nhìn quanh một hồi, cuối cùng vận chuyển linh lực hướng về làng Mai phi tới.

Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn nhìn nhau một cái rồi cũng nhanh chóng theo sau.

Tới trước cổng làng, Hàn Tuyết Âm giảm dần tốc độ, hướng hai người Thuấn Giai phân phó: "Thời gian gấp rút, chia ra dò hỏi, không bỏ sót bất kỳ điểm khả nghi. Cẩn thận là trên hết, có việc gì thì rung chuông Trúc Âm, đừng tự ý hành sự." Nói rồi nàng liền phi thân đi trước.

"Trước tiên chúng ta đi hỏi một ít thông tin từ dân làng." Nói rồi, Thuấn Giai rẽ sang một hướng khác mà đi. Lâm Chí Hàn cũng liền đi theo sau hắn.

Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn đi dò hỏi người dân trong làng cả một ngày trời cũng không có chút ít manh mối. Người dân trong làng đều trả lời là không thấy bất cứ người nào như Phong Hào. Điều này khiến cho Thuấn Giai dần trở nên mất kiên nhẫn. Một người đang yên đang lành, nói mất tích là mất tích, thật sự là rất khó hiểu.

"Lão bá, cho hỏi một chút. Gần đây có chuyện gì kỳ lạ xảy ra trong làng không?" Lâm Chí Hàn thì ngược lại, vẫn một mực chăm chỉ dò xét, thấy một lão bá đang gánh củi đi trên đường, hắn liền tóm lại hỏi.

Lão nhân đốn củi cũng là người thân thiện, bị Lâm Chí Hàn nắm lại hỏi cũng không tỏ ra khó chịu, đáp: "Hửm? Chuyện lạ thì không có, làng này rất yên bình. Chỉ là mấy ngày nay lão Lâm trông coi đường lên núi bảo có thấy một tiểu hài tử chạy quanh đường lên núi. Lão Lâm có cố gắng đuổi theo nhưng không có kịp." "Đường lên núi? Tiểu hài tử?" Thuấn Giai tò mò hỏi lại lão nhân.

Lão nhân ôn tồn nói tiếp: "Hai người là lần đầu tới đây phải không?" Lão nhân chỉ tay về phía một ngọn núi nói: "Đó là núi Nhi Mã, tương truyền là bị hàng trăm linh hồn oa nhi ám. Để tránh cho người nào không biết đi nhầm lên núi, làng liền cử ra một người trong coi đường lên núi. Mấy đứa trẻ trong làng cũng được dặn là không được đến gần núi."

"Cảm tạ lão bá!" Lâm Chí Hàn liền vui vẻ cảm tạ lão bá sau đó phi thân theo hướng lão vừa chỉ. Thuấn Giai cũng cấp tốc theo sau, vừa chạy vừa báo cho Hàn Tuyết Âm.

Hai người vừa tới trước đường lên núi Mã Nhi đã thấy Hàn Tuyết Âm đứng đó. Ánh mắt nàng âm trầm nhìn con đường mòn phía trước, không biết là đang suy nghĩ gì.

Thuấn Giai liền tiến lên nói: "Đại sư tỷ, nghe nói là có một lão nhân canh giữ đường lên núi gọi là lão Lâm. Hình như là lão thường xuyên thấy một tiểu hài tử chạy quanh khu vực này. Có lẽ nên tìm người này hỏi thử một chút. Mà hình như lão nhân đó đi đâu rồi."

Hàn Tuyết Âm không đáp lại lời của Thuấn Giai, chỉ nhẹ nhàn đưa tay lên tỏ ý giữ im lặng. Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn đồng loạt hướng tầm mắt theo hướng nàng đang nhìn.

Từ trong bụi rậm bên đường mòn, một cái đầu nho nhỏ lộ ra nhìn về phía cả ba người Hàn Tuyết Âm. Nhìn thoáng qua liền có thể nhận định đây là một nữ hài tầm bốn năm tuổi. Nữ hài nhìn có vẻ khá khả ái, chỉ có điều nước da hơi trắng hơn so với những đứa trẻ trong vùng. Nàng nhìn chăm chú vào ba người đồ trắng trước mắt một hồi sau đó liền quay đầu chạy đi mất.

"Tiểu muội muội, đợi chút đã!" Lâm Chí Hàn thấy nữ hài quay đầu chạy đi thì cất tiếng gọi.

Hàn Tuyết Âm không nhanh không chậm nói hai chữ: "Đuổi theo." Sau đó nàng cũng hướng theo phương hướng nữ hài chạy theo.

Suốt cả một đường đi, nhiều lần cả ba người đều tưởng đã mất dấu nữ hài tử đó thì lại thấy bóng dáng nàng chạy ngang qua. Nhưng tốc độ này cũng quá nhanh đi, không để cho bọn họ có thời gian nhìn rõ bóng dáng của nàng. Mà càng đi sâu vào trong núi thì không khí càng trở nên quỷ dị. Trong rừng không có bất cứ tiếng chim hót hay tiếng thú rừng. Chỉ là một mảnh tĩnh lặng cùng tịch liêu. Thời gian cũng theo đó trôi qua, mặt trời dần khuất bóng, nhường chỗ cho vầng trăng mờ ảo. Đến hiện tại, cả khu rừng chỉ còn lại một màu đen tối tới rợn người.

Nội tâm Hàn Tuyết Âm thầm cảm thấy cổ quái, rốt cuộc nữ hài tử này muốn làm gì. Ngẫm lại thì nàng có rất nhiều nghi vấn về chuyện này. Đầu tiên là nếu có người canh giữ đường lên núi thì chứng tỏ rằng người dân rất e ngại ngọn núi này. Việc có một nữ hài thường xuyên chạy vào núi là điều rất bất bình thường, chẳng lẽ người trông coi sẽ không lại bắt nữ hài này đưa về nhà. Điều tiếp theo là tốc độ của nàng ấy cũng quá nhanh, một đứa trẻ không thể nào có tốc độ như vậy được. Vậy thì chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất, nàng ta là một oan hồn còn vương vấn ở nơi đây. Nhưng tại sao lại muốn dẫn bọn họ vào sâu trong núi Nhi Mã?

Đang mãi suy nghĩ thì Hàn Tuyết Âm nghe được Lâm Chí Hàn hô lên: "Bên kia!" Nàng liền trấn tĩnh lại, tiếp tục đuổi theo. Bất quá nữ hài này nhìn không có địch ý, trước cứ theo xem nàng muốn nói cho bọn họ chuyện gì.

Qua khoảng hai khắc nữa, ba người Hàn Tuyết Âm liền đứng trước một mảnh sân tương đối rộng rãi. Dưới nền được lót gạch đá ngay ngắn chỉ có điều bị cỏ cây um tùm che khuất. Điều này chứng tỏ nơi này đã bị bỏ hoang một thời gian dài. Phía xa còn có thể thấy một vài dãy nhà đổ nát nằm dọc theo sườn núi. Có thể đoán rằng nơi đây trước đã từng có một ngôi làng, sau đó gặp sự kiện ma tu nọ nên mới bị bỏ hoang.

"Đại sư tỷ, sư huynh, không thấy bóng dáng của nữ hài đâu nữa." Lâm Chí Hàn một bên tìm kiếm bóng hình nữ hài, một bên hướng Thuấn Giai và Hàn Tuyết Âm nói.

Thuấn Giai nhìn xung quanh một hồi cũng lên tiếng: "Nữ hài này tại sao lại muốn dẫn chúng ta tới đây? Tuy nói nơi này oán niệm chưa tan hết, nhưng cũng không tính là quá mức hại người. Đại sư tỷ thấy sao?"

"Nàng không có địch ý, chắc chắn có điều khó nói." Hàn Tuyết Âm vẫn trước sau như một, lạnh như băng mà đáp lời.

Cả ba người lại bắt đầu trầm tư suy nghĩ. Hiện tại bóng dáng nữ hài không thấy đâu, chẳng lẽ mọi thứ lại rơi vào ngõ cụt?

Thuấn Giai thở dài, vươn vai một cái, chạy từ sáng tới giờ hắn cũng đủ mệt mỏi rồi. Hắn lại xoay một vòng nhìn xem cảnh sắc xung quanh, lúc chưa bị bỏ hoang nơi này chắc có lẽ cũng là một ngôi làng đẹp như làng Mai. Bỗng nhiên Thuấn Giai thấy từ trong bụi rậm có một thứ gì đó lóe lên. Hắn vội chạy tới chỗ bụi rậm tìm kiếm một hồi. Quả thật có phát hiện quan trọng. Ẩn dưới bụi cỏ là một chiếc chuông Trúc Âm! Hắn liền kinh hô: "Đại sư tỷ! Bên này có một chiếc chuông Trúc Âm!"

Hàn Tuyết Âm cùng Lâm Chí Hàn nghe Thuấn Giai hô cũng giật mình. Hai người đồng loạt chạy lại chỗ Thuấn Giai. Cả ba cùng nhau xem xét chiếc chuông.

"Trên chuông có khắc thêm một hình hoa đào nhỏ. Chứng tỏ đây là chuông Trúc Âm của Phong Hào!" Lâm Chí Hàn rất nhanh nhìn thấy trên thân chuông nhỏ có khắc hình một bông hoa đào nhỏ nhỏ. Trong Trúc Vân môn, mỗi vị trưởng lão đều có một biểu tượng riêng. Do đó đệ tử nhập thất dưới trướng của bọn họ, trên chuông Trúc Âm sẽ khắc thêm biểu tượng của sư phụ. Mà Phong Hào là đệ tử của Sư Diệp Hoa, tất nhiên trên chuông cũng sẽ khắc biểu tượng hoa đào của nàng.

Hàn Tuyết Âm nghe Lâm Chí Hàn nói cũng phải gắt gao cau mày. Đệ tử Trúc Vân môn ra ngoài, chuông Trúc Âm sẽ là vật bất ly thân. Chuông của Phong Hào ở đây, mà người thì không thấy đâu. E rằng Phong Hào chính là lành ít dữ nhiều rồi.

"Leng keng... leng keng..." Trong màng đêm yên tĩnh bất thình lình vang tới tiếng chuông khiến cả ba người Hàn Tuyết Âm toát cả một thân mồ hôi. Ba người đồng loạt im lặng, ngưng thần lắng nghe tiếng chuông vang. Lại thêm một hồi chuông vang tới: "Leng keng... leng keng..."

"Đại sư tỷ, tiếng chuông phát ra từ phía bên kia." Lâm Chí Hàn nói xong thì chỉ chỉ tay về lối đi tiến vào sâu trong những dãy nhà đổ nát.

Hàn Tuyết Âm suy tính một hồi liền quyết định ra hiệu đi tiếp vào trong. Mạng người là quan trọng, không thể chậm trễ.

Ba người đầy cảnh giác tiến vào theo con đường được lát gạch đá. Không qua bao lâu thì liền thấy một bóng người nho nhỏ trước mắt. Người nọ một thân hắc y, trên tay cầm một chiếc chuông đồng, vừa đi vừa lắc chuông "leng keng". Ba người Hàn Tuyết Âm không dám loạn động, trước tiên ẩn hết khí tức, âm thầm bám theo người nọ.

Đi được chừng một khoảng, người trước mắt đột nhiên quay đầu lại hô lớn: "Ai!?"

Ba kẻ theo đuôi đồng loạt chấn kinh, chẳng lẽ bọn họ bại lộ rồi? Tuy trong bóng đêm không thể thấy rõ ngũ quan người trước mắt, nhưng có thể phát hiện bọn họ chứng tỏ người này tu vi không tệ. Hàn Tuyết Âm liền cố gắng thăm dò người phía trước nhưng lại không hề thấy được tu vi của người đó.

"Sư tỷ?" Thuấn Giai thấy Hàn Tuyền Âm cau mày không nhịn được tiến lên hỏi.

Hàn Tuyết Âm âm trầm thở dài nói: "Ta không nhìn thấy được tu vi của hắn."

Lâm Chí Hàn bị dọa sợ bật thốt lên: "Chẳng lẽ người này tu vi cao hơn cả đại sư tỷ?"

"Cảnh giác, chuẩn bị nghênh chiến." Hàn Tuyết Âm nói rồi liền để tay lên chuôi của Băng Sương kiếm.

Ba người căng thẳng nhìn người trước mắt, dây thần kinh căng tới cực độ. Bỗng nhiên người đó lại xoay người tiếp tục đi về phía trước. Hàn Tuyết Âm, Thuấn Giai cùng Lâm Chí Hàn liền ngây ngốc nhìn theo người nọ. Vậy là sao?

"Chí Hàn, mau gửi tin cho sư tôn." Hàn Tuyết Âm rất nhanh lấy lại phong độ, phân phó Lâm Chí Hàn.

Lâm Chí Hàn liền nhanh chóng dùng chuông gửi tin cho Lam Mạnh Khải. Xong xuôi ba người lại tiếp tục theo đuôi hắc y nhân. Lần này đi được khoảng hai mươi bước, hắc y nhân liền tăng dần tốc độ, chạy nhanh về phía trước.

Hàn Tuyết Âm dễ gì để hắn thoát như vậy, nhanh chóng dùng khinh công đuổi theo. Dù cho đánh không lại thì chí ít bọn họ cũng có thể cầm cự một lúc, câu giờ đợi tới lúc Lam Mạnh Khải tới. Hàn Tuyết Âm rất nhanh liền túm được cổ áo người nọ, chuẩn bị bẩm thủ quyết phong bế tứ chi hắn lại thì đã thấy người này vùng ra khỏi tay nàng quỳ xuống.

"Ai da oan có đầu nợ có chủ. Ma nữ tỷ tỷ làm ơn đừng có gϊếŧ ta!" Người này quỳ lạy Hàn Tuyết Âm tới thành tâm, chỉ thiếu không khóc rống nữa thôi.

Thuấn Giai nghe giọng tựa hồ thấy quen thuộc liền tiến lên làm một quả cầu lửa phát sáng trên tay. Hắn đem quả cầu lửa soi sáng tới trước mặt Hàn Tuyết Âm sau đó liền nhận ra ngay người đang quỳ lạy: "Hại Thiên Thu?!"