Chương 120: (bản nháp)

Hạ Thiên Thu bị thương, không cách nào nhúc nhích, cả người nằm rạp trên đất, đau đớn không thôi. Giun đất trăm mắt lại chẳng mảy may một chút, từng bước một tới gần, mở ra miệng lớn chuẩn bị một lần nuốt trọn Hạ Thiên Thu.

Kể ra thì chậm, xảy ra thì nhanh. Trong nháy mắt đó, Hạ Thiên Thu cảm giác bản thân phải bỏ mạng không thể nghi ngờ. Nhưng đợi tới không phải là đau đớn càng thêm thấu xương, mà là một mạt áo trắng tiên khí ngất trời.

Băng Sương Kiếm ra khỏi vỏ, linh lực bàn bạc, áp đảo toàn bộ bóng đêm như ngọn lửa cháy rực nơi động tối. Hạ Thiên Thu mở to mắt nhìn người trước mắt, không hiểu sao trong tận sau đáy lòng, giống như có một thứ gì đó được thắp lên. Ẩn ẩn đau đớn, lại cũng tràng đầy hy vọng cùng trân trọng. Một cảm giác, thật xa lạ... lại cũng thật quen thuộc.

Trái ngược với Hạ Thiên Thu kinh ngạc, Hàn Tuyết Âm lại giận không thể kiềm chế. Ai biết nàng vừa tới nơi, lại nhìn thấy chính là cảnh tượng Hạ Thiên Thu chật vật trên đất, đợi thứ quái vật kia từng bước ép sát.

Hàn Tuyết Âm không nói một lời, linh lực tảng ra bốn phía, một bước phi thân gϊếŧ qua tới. Băng hệ linh căn lại thêm Hàn Chi Thể, một khi thả ra chính là mạnh mẽ tới khiến cho người ta hoảng sợ. Nàng đứng trước giun đất, ánh mắt không một tia độ ấm, như vị thần tối cao nhìn xuống loài sâu bọ nhỏ bé.

Mà mấy người Lâm Chí Hàn cũng ngoài ý muốn, bị linh lực đông lạnh tới mức run lên cầm cập, trong lòng không ngừng hô to: "Thật đáng sợ!"

Giun đất khổng lồ cũng cảm thấy khí tràng, trong nội tâm dâng lên từng trận hoảng loạn. Xuất phát từ bản năng, nó xoay người muốn nhanh chống thoát thân, lại không ngờ chưa kịp động đậy, cái đuôi lập tức truyền tới từng trận đau xót.

Không biết từ khi nào, nửa thân dưới của nó đã bị chém thành từng mảnh nhỏ rơi rụng đầy đất. "Gào!!!" Giun đất thống khổ gào hét, vùng vẫy không ngừng.

Giun đất một bên gào thét, một bên van cầu nhìn phế Hàn Tuyết Âm. Nó biết Hàn Tuyết Âm có thể hiểu được, tiên nhân ở đây đều có thể hiểu được, nó không muốn chết.

Nhưng hiểu thì có ích gì, bởi vì Hàn Tuyết Âm căn bản không dư thừa sự thương cảm. Nàng nhìn nó, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi đã chuẩn bị tinh thần ăn người, thì cũng nên có giác ngộ sẽ bị người gϊếŧ. Hơn hết, ngươi đυ.ng người người ngàn vạn không thể đυ.ng."

Tiếng nói vừa dứt, lại làm một đợt linh lực phóng xuất, mà thân hình của giun đất khổng lồ cũng tiếp túc bị cắt thành từng miếng thịt nhỏ, chỉ còn lại cái đầu là nguyên vẹn.

Một đám người nhìn này một màng, lại nhìn Hạ Thiên Thu, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó vô cùng vi diệu. Đại khái là kinh nghiệm lâu ngày, Lâm Chí Hàn không khỏi tặc lưỡi: "Có vẻ như, khẩu hiệu tông môn sắp đổi rồi."

"Ý ngươi là gì?" Chử Thiên Hành khó hiểu hỏi.

Lâm Chí Hàn dùng ánh mắt tràn đầy kinh nghiệm nhìn hắn, nói: "Đại khái là sắp chuyển sang "đội chưởng môn lên đầu là trường sinh bất lão" thành "đội nhị thế tổ lên đầu là trường sinh bất lão". Còn lý do, thì ngươi tự nhìn đi."

Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn đồng loạt nhìn xem tình trạng thê thảm trước mắt, đột nhiên linh quang khai sáng, liên tục gật đầu: "Có lý có lý."

"Khoan đã!" Chử Thiên Nhàn đột nhiên lên tiếng: "Hình như chúng ta vừa quên chuyện thật quan trọng."

Chử Thiên Hành cau mày: "Chuyện gì?"

Chử Thiên Nhàn: "Nhị thế tổ còn bị thương chưa trị."

Một câu đánh vỡ không khí băng giá, cả ba người như nằm mơ vừa tỉnh. Mà sau cơn mơ là ác mộng xém xíu tiễn bọn hắn về tây thiên. Choáng ngợp với tiên khí phiêu phiêu của Hàn Tuyết Âm, trong lúc vô tình cả ba người liền đem Hạ Thiên Thu còn bị thương trên đất quên tới chín tầng mây.

Chử Thiên Hành cùng Chử Thiên Nhàn trong lòng không ngừng kêu gào, vội vã chạy tới chỗ Hạ Thiên Thu.

Hạ Thiên Thu cả người đều lấm tấm vết máu, mắt nhắm nghiền. Chử Thiên Hành nhìn một màng này, trái tim như muốn nhảy ra khỏi họng chạy vòng quanh mấy chục vòng. Hắn nhanh tay dò xét hơi thở của Hạ Thiên Thu, cảm nhận được mạch đập lúc nhanh lúc chậm, không khỏi thở nhẹ một tiếng. Còn thở là còn cứu, không việc gì phải sợ.

Chử Thiên Nhàn cũng nhanh tay dò xét thương thế của Hạ Thiên Thu một vòng. Chử Thiên Hành thấy nàng cau mày, tâm lại treo lên cao cao, vội hỏi: "Như thế nào?"

Chử Thiên Nhàn lắc đầu: "Thương ngoài da dễ trị, chỉ có xương cốt sẽ tốn một khoản thời gian. Thể chất của nhị thế tổ lại không tốt, ta không dám dùng đan dược quá mạnh. Trước điều trị ngoại thương, còn nội thương chỉ có thể từ từ dưỡng."

"Cũng được." Chử Thiên Hành gật đầu: "Cứ như vậy đi, để ta tìm chăn ấm ủ thêm cho nàng." Vừa nói hắn vội vàng lấy ra một cái chăn gấm, hai huynh muội cứ như thế đem Hạ Thiên Thu bộc kín mít.

Bên này mấy người lo lắng thương thế Hạ Thiên Thu, bên kia một hồi trút giận của Hàn Tuyết Âm cũng dần đi tới hồi kết. Hàn Tuyết Âm tay khẽ bấm quyết, ngưng tụ ra một loạt băng kiếm nhắm thẳng đầu giun đất. Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Khoan đã nào."

Hàn Tuyết Âm trong nháy mắt cứng đờ, tay bắt phép cũng sinh sôi ngừng lại. Nàng quay đầu nhìn, nơi đó chỉ có Hạ Thiên Thu đã bất tỉnh nhân sự được hai huynh đệ họ Chử bảo vệ. Như vậy, giọng nói vừa rồi là của ai?

Hàn Tuyết Âm không rõ, cũng không muốn tiếp tục chuyện này, tay trái giơ lên, một lần nữa hội tụ linh lực. Không ngoài dự đoán, một cổ lực lượng hư ảo vây quanh lấy tay nàng, ngăn cảng hành động tiếp theo. Hàn Tuyết Âm nhướng mày, không ngờ lại phát hiện, tương sinh ngọc trên trâm cài không biết từ khi nào phát ra từng trận linh quang lập lòe.

Cổ linh lực nhỏ bé, quấn quít lấy tay Hàn Tuyết Âm, sau lại đung đưa như muốn dẫn dắt nàng. Hàn Tuyết Âm ánh vừa nhu hòa lại mang theo nghi hoặc. Cuối cùng nàng liền thả lỏng, mặc kệ cho cổ linh lực nọ dẫn dắt.

Như cảm ứng được Hàn Tuyết Âm cho phép, Tương Sinh Ngọc sáng lên hai cái biểu thị bản thân thật vui vẻ. Sau đó vô cùng hào hứng cầm tay Hàn Tuyết Âm đung đưa qua lại. Hết đưa qua trái, lại đưa qua phải, đưa lên cao, lại đưa xuống thấp. Vòng vòng xoay vòng con bướm bay quanh đây ~

Hàn Tuyết Âm: "...."

Hàn Tuyết Âm: "Mau làm việc chính, còn không thì đi chỗ khác."

Cổ linh lực bị nói, lập tức dừng lại, rồi ném xuống tay Hàn Tuyết Âm biểu thị sự giận dỗi. Hàn Tuyết Âm nhìn tay trái bị ném, gật gật đầu, tay phải giơ lên, hội tụ linh lực, lần này nhất quyết phải tiễn giun đất đi đầu thai.

Lần này tới phiên cổ linh lực cảm thấy nôn nóng, vội vàng nắm luôn cả hai tay của Hàn Tuyết Âm.

Hàn Tuyết Âm cười như không cười nhìn hai cổ tay bị linh lực bao quanh. Thật sự là... quá đáng yêu!

Cổ linh lực kỳ này thực sự sợ Hàn Tuyết Âm đổi ý, vội vàng điều khiển tay nàng làm một loạt pháp ấn phức tạp. Nói ra thì chậm, xảy ra thì nhanh, chỉ trong phút chốc từ thân hình ghê tởm của giun đất lấp lóe ra một mạt kim quang.

Hàn Tuyết Âm chăm chú nhìn kỹ, mạt kim quang hóa ra chính là nội đang của giun đất. Mà kỳ lạ hơn nữa, giun đất tội nghiệt nặng nề, nội đan đáng ký không thể sáng chói, tràn đầy linh khí như vậy.

Nhưng không đợi Hàn Tuyết Âm có thời gian tự hỏi, một vòng bùa chú trong nháy mắt bao phủ lấy nội đan, sau đó từ từ rút ra một cái đốm sáng nho nhỏ. Đốm sáng nho nhỏ ngoe ngoảy, trôi nổi trong không khí, sau đó từ từ hướng về phía Hạ Thiên Thu bay tới.

Một đám người nhìn đốm sáng, không khỏi trợn to con mắt. Chử Thiên Nhàn càng là kinh ngạc không thôi, xém một chút liền kinh hô ra tới. Cũng may Chử Thiên Nhàn nhanh tay bịt miệng nàng lại, mới không để cho Chử Thiên Nhàn hét lên chói tai.

Bốn người trong phút chốc nín thở, không khí im lặng tới mức kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng. Bốn cặp mắt trợn to, chăm chú nhìn đốm sáng chậm rì rì bay tới chỗ Hạ Thiên Thu. Cổ linh lực trên tay cũng đồng thới biền mất, Hàn Tuyết Âm vội vàng điều khiển linh lực bảo hộ đốm sáng, không cho một chút gió thổi cỏ lay có thể chạm tới nó.

Không khí căng thẳng cứ như thế duy trì gần một khắc, mãi tới khi đốm sáng chui vào trán Hạ Thiên Thu, hoàn toàn biến mất. Lúc này, một đám người mới dám nhẹ nhàng thở ra.

Lâm Chí Hàn tò mò nhìn Hạ Thiên Thu, nói: "Vừa rồi... chính là một phần hồn của nàng?"

Hàn Tuyết Âm gật gật đầu: "Đúng vậy."

Chử Thiên Nhàn không khỏi nghi hoặc: "Nhưng tại sao... tại sao hồn phách của nhị thế tổ có thể ở chỗ này? Không được, ta cảm thấy chuyện này quá khó hiểu, ta không thể suy nghĩ, ta từ chối hiểu."

Chử Thiên Hàn nhìn muội muội, trong một phút cảm thấy muốn tự tay tiến lên cho nàng ăn một trận đòn. Nhưng suy nghĩ về suy nghĩ, hắn nói: "Bọn ta đã từng cử người đi khắp nơi tìm kiếm thần hồn của nhị thế tổ, nhưng không hề có kết quả. Lại không ngờ lại ở nơi này tìm được."

Hàn Tuyết Âm nhẹ nhàng tiếp nhận Hạ Thiên Thu, cẩn thận thế nàng quấn lại chăn mỏng: "Chuyện này kỳ thực ta cũng không rõ. Nhưng trước hết chúng ta nên trở lại khách điếm, đợi nàng tỉnh dậy rồi bàn tiếp."

Nói rồi nàng liền dẫn đầu, ôm ngang Hạ Thiên Thu trở lại miệng giếng. Mấy người Phong Hào thấy nàng trở lại, vội vàng tụ lại.

Phong Hào vui vẻ ra mặt, chưa kịp mở miệng nói một câu, trong đám người đã xuất hiện một tiếng kinh hô chặn lại hắn.

Tiếng la chói tai, trong nháy mắt thu hút tất cả mọi người. Tất cả mọi người nhanh chóng nhìn lại, muốn định vị nơi tiếng la phát ra. Chỉ không ngờ cảnh tượng tiếp theo khiến cho bọn họ như chết đứng giữa trời đông giá rét.

Chỉ thấy trong đám đệ tử, không biết từ khi nào có một nam đệ tử trên mặt nổi đầy những đớm quỷ dị. Từng đốm lan ra toàn thân, phồng lên như động mủ, chỉ nhìn thôi cũng đủ thấy ghê người. Mà càng khiến cho bọn họ sợ hãi hơn, chính là những cái đốm giống y như lời tiểu nhị trong khách điếm vừa kể.

------------------

Tác giả: thật xin lỗi bà con, công việc nhiều quá QAQ