Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Địa Vãn Hồi

Chương 109: (Bản nháp)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trời trong mây trắng, gió nhẹ trúc lay, Trúc Vân môn vẫn như cũ thật thanh bình. Trên có chim hót, dưới có suối chảy.

Xuyên qua rừng trúc, lại ngước mắt tới Thiên Đảo trên cao, Hàn Đảo quanh năm bao phủ trong tuyết, trắng xóa một mảnh trời. Lại vượt qua rừng cây xanh tươi, có người thiếu nữ mặt trên người bộ hắc bào.

"Vậy vi sư đi trước tới Nam Hải một chuyến. Chuyện tuyển chọn đệ tử ngươi cứ nói với Thuấn Giai, đã rõ hết chưa?" Hàn Tuyết Âm một bên lấy ra Băng Sương Kiếm, một bên ôn tồn dặn dò Thanh Dạ Vũ.

Thanh Dạ Vũ liên tục gật đầu: "Ta đã biết, sư tôn mau đi không thôi trễ!"

Hàn Tuyết Âm cũng không vội, tiếp tục dặn dò: "Sư tổ của ngươi có tới cũng không nên để hắn vào. Một đại nam nhân, ngang nhiên vào phòng nữ nhân cũng không tốt."

Thanh Dạ Vũ: "Đã rõ!"

Hàn Tuyết Âm: "Gốc mai của nàng cùng đừng quên tưới nước, còn có cây sơn trà phía đông..."

Thanh Dạ Vũ mất kiến nhẫn: "Sư tôn! Còn không đi liền sẽ trễ!"

Hàn Tuyết Âm bị Thanh Dạ Vũ một hai đẩy lên phi kiếm, có chút thở dài. Vẫn là lớn tuổi, liền trở nên có chút dông dài. Mà nghĩ lại, nàng không khỏi bậc cười, nàng kia không phải khi đó cũng như vậy sao?

Cuối cùng Thanh Dạ Vũ mất hết sức của chín trâu hai hổ, thành công vẫy tay nhìn Hàn Tuyết Âm càng bay càng xa. Đợi tới khi bóng nàng đã hoàn toàn khuất xa giữa những rặng mây, Thanh Dạ Vũ đột nhiên quay phắt lại: "Sư thúc, sư tổ! Sư tôn đi rồi!"

Hắn vừa dứt lời, trong bụi rậm không biết từ đâu suất hiện hai bóng người.

Lâm Chí Hàn đầu đội đầy lá cây xông ra, nhìn trái ngó phải: "Cũng may nàng đi rồi, kém một chút nữa sư thúc của người liền chịu không nổi. Nhìn xem, trên người ta toàn là bùn đất!" Vừa nói hắn vừa điên cuồng phủi đi bụi bặm trên người.

"Còn đứng đó." Phong Hào đánh khẽ hắn một cái: "Đại sư tỷ cũng không phải dễ qua mặt, chúng ta vẫn nên nhanh một chút."

"Sư thúc đừng lo!" Thanh Dạ Vũ vỗ ngực chắc chắn: "Lần này ta tận mắt nhìn thấy thư mời của sư tôn. Chắc chắn chuyến này đi không thể dưới mười ngày nửa tháng!"

"Sư điệt giỏi!" Lâm Chí Hàn hướng hắn bật ngón cái, sau đó quen đường quen xá len lén đi vào nhà trúc.

Ba người rón ra rón rén, vượt qua hàng loạt chông gai thử thách, tới một giang phòng. Thanh Dạ Vũ nuốt nước miếng một cái, nhìn hai người Phong Hào, Lâm Chí Hàn gật gật đầu, sau đó đẩy cửa mà vào.

Trong phòng gọn gàng sạch sẽ không một vết bụi, chứng tỏ là được thường xuyên lau dọn. Kệ sách, giường, tủ kệ tất cả đều còn nguyên vẹn.

Lâm Chí Hàn nhìn đồ vật trong phòng không khỏi cảm thán: "Đại sư tỷ vẫn là không bỏ được."

Thanh Dạ Vũ cũng gật gật đầu. Lúc trước gặp sư tôn cùng Hắc Diệm Vương đời thứ bảy, hắn liền biết cảm tình hai người tuyệt đối không cạn. Lại nói sau khi Hắc Diệm Vương mất, ai cũng muốn đem đồ của nàng đi chôn.

Chỉ có một mình sư tôn đinh ninh là nàng còn sống, thậm chí còn ngày ngày giặc giũ quần áo của nàng. Thanh Dạ Vũ nhìn hắc bào ngay ngắn treo trên giá, có chút chột dạ: "Sư thúc, hay là chúng ta vẫn là thôi đi."

Phong Hào thở dài, vỗ vỗ vai hắn: "Đừng nghĩ nhiều, người đã mất, liền nên xuống mồ vi an. Chúng ta vẫn là nhanh một chút."

Lén lút đi vào, lại lén lút đi ra, đám người Thanh Dạ Vũ hì hà hì hục, xách theo rương đồ thành công tẩu thoát khỏi Hàn Đảo, chạy thẳng tới Trúc Phong.

Trúc Phong quanh năm yên bình, gió thổi trúc lay, chỉ là hôm đã sớm không yên bình như mọi ngày. Lúc đám người Thanh Dạ Vũ tới, liền thấy Thuấn Giai điên cuồng đào hố, Lam Mạnh Khải điên cuồng khắc bia!

Thuấn Giai thấy bọn hắn, lập tức quăng xẻng: "Mau! Đem đồ của nàng chôn xuống!"

Phong Hào, Lâm Chí Hàn hô ứng một tiếng, vội vàng đem hòm đồ quăng xuống hố. Sau đó bốn người bốn cái xẻng, lấp đất như khùng.

Lam Mạnh Khải mắt thấy lấp đất sắp xong, bia đã cũng dần hoàn thành, nhanh chóng dùng linh lực dịch chuyển bia đá sang trước mộ vừa lấp.

Nhìn mộ mới lấp, nhìn bia mới khắc, Lam Mạnh Khải cảm động tới rơi lệ: "Hại Thiên Thu ơi là Hại Thiên Thu, ta cuối cùng cũng có thể giúp ngươi xuống mồ vi an. Ngày mai ta lại đi giúp ngươi làm bài vị, nhất định sẽ cho bọn họ mạ vàng lên bài vị của ngươi."

"Sư tôn, nén bi thương!" Lâm Chí Hàn nước mắt nước mũi rối tung, vỗ vai Lam Mạnh Khải. Rồi lại thuận tay bắt luôn vạt áo Thuấn Giai mà lau: "Xùy!"

Thuấn Giai nhìn vạt áo: "..." Ta cũng muốn khóc, nhưng mà thôi.

Phong Hào sớm chuẩn bị hương khói đầy đủ, tới lúc này liền mang ra: "Hại tiền bối sinh thời thích nhất là tiền, nàng lúc nào cũng nghèo đến không xu dính túi. Hiện giờ chết rồi, ta nghĩ nên đốt nhiều chút giấy tiền vàng bạc. Để cho nàng đời sau đầu thai đỡ nghèo hơn một chút."

Lam Mạnh Khải cố nén bi thương, dùng hỏa phù thấp lên mấy nén nhang: "Hại Thiên Thu, chúng ta là đồng môn mấy trăm năm, hôm nay Lam Mạnh Khải ta đốt ngươi nén hương. Hy vọng người sau này không cần phải chịu khổ..."

-------------

Ở một nơi khác, khói bếp lượn lờ, hương trà thoang thoảng.

"Lần này ngươi nghĩ thông rồi?" Sư Điệp Hoa mặt đầy nghi ngờ nhìn Hàn Tuyết Âm.

Sư điệt này của nàng nha, lần nào có người đòi làm mộ cho Hại Thiên Thu cũng đều bị nàng lật ngược lên. Hôm nay đám người Lam Mạnh Khải lại tiếp tục, mà nàng cư nhiên ngồi đây thưởng trà. Sư Điệp Hoa quả thật cảm thấy hết sức quang ngại.

Hàn Tuyết Âm cũng không để ý nàng mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, trở tay vì Sư Điệp Hoa rót trà: "Sư thúc nói đúng, ta nghĩ thông rồi."

Sư Điệp Hoa nghe tới đây xuýt nữa cảm động tới rơi lệ, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó thật không đúng.

"Đùng!"

"Aaaaaaaaaaaaa!"

"Hàn Tuyết Âm!!!"

Hàn Tuyết Âm: "Là nghĩ thông nên như thế nào mới có thể bảo vệ đồ đạt của nàng."

Sư Điệp Hoa nhìn Hàn Tuyết Âm mặt cười như không cười, nhìn khói đen bên sườn Trúc Phong. Rồi lại nhìn Hàn Tuyết Âm một lần nữa, nuốt nước miếng, hớp ngụm trà. Nàng không thấy, nàng không biết, cái gì cũng không rõ.

Còn vì sao tự nhiên lại có cháy nổ, thì có lẽ chỉ có Hàn Tuyết Âm đây biết mà thôi.

Cứ như vậy, những ngày ở Trúc Vân Môn vẫn luôn bình đạm trôi qua. Đến cả chúng đệ tử, nhìn thấy sư tổ mặt đen, đi ra ngoài, cũng thấy nhiều thành quen.

Cuối cùng đúc kết thành một chu trình. Lam Sư tổ muốn an táng Hắc Diệm Vương đời thứ bảy, chưởng môn không đồng ý. Lam Sư tổ lén lấy đồ đi an táng, chưởng môn chặn một chân. Lam sư tổ ăn khổ lại ăn mệt. Lam sư tổ nổi giận đi tìm chưởng môn.

Giống như hiện tại Lam Mạnh Khải liền hướng thẳng Hàn Tuyết Âm phi tới: "Âm nhi! Ta nói ngươi sao lại có thề chấp mê bất ngộ như vậy!" Lời còn chưa nói hết, liền biến thành lão nhân đầy đáng thương, ghé vào bàn mà lau nước mắt: "Âm nhi à... sư tôn chưa làm gì hết á. Là mấy tên kia dụ dỗ sư tôn!"

Thuấn Giai, Lâm Chí Hàn, Phong Hào, Thanh Dạ Vũ vừa đáp xuống: "..." Đổi trắng thay đen!

Mà Hàn Tuyết Âm vẫn cứ ung dung lật xem sách nhỏ. Nếu tin mắt một chút, lập tất có thể thấy rõ dòng chữ: "Sổ nợ của Lam Mạnh Khải."

Vậy nên, kết quả của chu trình này chính là Lam sư tổ khóc lóc cầu xin chưởng môn tha thứ. Bởi vì một điều đơn giảng thôi, chưởng môn nắm tiền của cả tông môn!

Tạm thời gác lại chuyện hằng ngày của Trúc Vân Môn, mà hãy chú ý tới sự kiện gần đây nhất. Từ sau thảm cảnh Hư Không Huyễn Cảnh, địa vị Trúc Vân Môn xưa đâu bằng nay. Vỏn vẹn một trăm năm xuất hiện ba tiên tử. Bao gồm chưởng môn hiện tại Hàn Tuyết Âm, phong chủ Thuấn Giai, phong chủ Phong Hào. Địa vị Trúc Vân Môn trong nháy mắt tăng mạnh.

Lại nói Hại Thiên Thu một trận thành danh, kết giới bảo vệ ranh giới của tam tộc cùng yêu tộc suốt hai trăm năm. Trong nháy mắt người tới bái sư tranh nhau tới bể đầu!

Nhưng thật đáng tiết, gia có gia quy, pháp có quốc pháp, mà tông môn ắt cũng có điều kiện. Ví như điều kiện bái sư thứ nhất, diện mạo không đẹp, không được lên núi tham gia bái sư khảo hạch do Lam Mạnh Khải đề ra.

Điều kiện thứ hai, nhà không giàu, không được làm khảo hạch vòng thứ hai do Lâm Chí Hàn đề.

Điều kiện thứ ba, linh căn không tốt, không được đi tiếp vòng thứ ba do Phong Hào đề.

Chỉ bằng ba điều trên, Trúc Vân Môn nháy mắt trở thành một trong những tông môn có điều kiện khó nhất đại lục. Nhưng vẫn là một trong những địa điểm mà tu sĩ hướng tới nhiều nhất!

Giống như hôm nay là ngày mở cửa đăng ký khảo hạch bái sư. Dưới chân núi Trúc Vân đã sớm đông nghẹt người. Ngươi chen ta lấn, kẻ bôi phấn kẻ chải đầu, chỉ mong qua được vòng đầu tiên.

Hàn Tuyết Âm đứng trên phi kiếm, nhìn xuống dòng người đông nghìn nghịt nói: "Năm nay số người tới có vẻ đông hơn năm ngoái."

Thuấn Giai một bên mở sổ sách, một bên nói: "Hôm nay đệ tử quản sự đưa lên danh sách, có khoảng năm trăm người."

Hàn Tuyết Âm thở dài: "Thời thế thay đổi, càng nhiều người muốn đi tu tiên. Cũng lại không biết mấy người trụ được."

Thuấn Giai cũng gật đầu: "Bọn họ có loại ý muốn này cũng đúng. Dạo gần đây yêu tộc ngày càng hoành hành, không khỏi khiến lòng người khó yên."

Hàn Tuyết Âm: "Xác thực là như vậy, cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ. Nhưng dù gì chúng ta cũng phải cẩn thận, tránh cho có lỗi lầm xảy ra." Nói rồi Hàn Tuyết Âm liền điều khiển phi kiếm bay đi mất.

Thuấn Giai lại lật lật vài trang sổ sách, xong cũng điều khiển bay theo nàng.

Hai người bận bịu đi rồi, lại không ngờ giữa dòng người hoảng loạn có một cái đầu nhỏ. Đầu nhỏ vàng kim chói lọi, ngơ ngác ôm gối nhìn một rừng người.
« Chương TrướcChương Tiếp »