Quyển 1 - Chương 8: Chém Tận Gϊếŧ Tuyệt



Người áo đen lạnh lùng:

- Ta tự nhiên là có quy củ của mình! Các ngươi hỏi nhiều làm gì? Lên hết đi, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường!

Vân Báo nghe vậy, liền biến sắc, quát to:

- Các ngươi còn không mau chạy đi!

Sáu người đệ tử lúc này đã tỉnh táo lại, cùng kêu lên một lượt:

- Sư phụ, chúng ta muốn cùng ngài liên thủ gϊếŧ địch!

Vân Báo phẫn uất nhìn mấy tên đệ tử này. Ông biết, bọn họ là những người thiệt thà chất phác, nhưng sát thủ trước mặt không phải là người bọn họ có thể chống cự, nếu lưu lại chỉ có đường chết mà thôi.

Song, lúc này hết thảy đều đã muộn màng. Người áo đen bịt mặt đã triển khai hành động, bước từng bước trông rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với Vân Báo. Tay phải thư thả vung lên nhưng tốc độ lại cực nhanh, khiến Vân Báo không thể né tránh.

Vân Báo trợn mắt tròn xoe, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập một nỗi oán hận vô bờ. Ông cảm giác rõ ràng địch nhân đã hoàn toàn tập trung phong tỏa toàn bộ đường thoát của mình, một kích này nhìn rất thong thả nhưng thực tế lại vô cùng nguy hiểm.

Bên cạnh đó, Vân Báo cũng ý thức được thực lực của mình đối với người này chênh lệch quá lớn. Mặc dù đối phương không xuất thủ toàn lực, nhưng nhìn hành động nhấc tay nhẹ nhàng đầy tự tin và bình tĩnh của đối phương cũng đã đủ hiểu.

Tâm trí xoay chuyển cực độ, lý trí kêu gào ông né tránh, nhưng dù làm thế nào ông cũng không thể tránh khỏi bàn tay của địch nhân.

Trong sát na, bàn tay trầm trọng mà uyển chuyển như quỷ mị của người áo đen bịt mặt đã vươn tới chộp vào cổ họng của Vân Báo, chế trụ hoàn toàn thân thể ông.

Sau đó, người áo đen dùng Vân Báo làm điểm tựa, thuận thế chuyển thân búng ra phía sau, tay trái quét ngang ra, vừa vặn đón đỡ công kích của sáu đệ tử hợp lực đánh tới.

Một loạt những tiếng gào hét bi thảm vang lên.

Sáu đệ tử của Vân Ảnh Môn đã bị một chiêu của người áo đen đánh bại, xương cốt toàn thân vỡ nát ngã quị xuống đất, trên mặt hiện lên vẻ thống khổ kinh người, thân hình co giật mấy lượt rồi bất động tử vong.

Vân Báo lòng đầy căm hờn, cả giận nói:

- Đồ súc sinh! Tên tàn nhẫn không có tính người! Nhất định sau này ngươi sẽ gặp báo ứng!

Người áo đen không hề tức giận, ngữ khí vẫn lạnh như băng:

- Người mà ngươi nên thống hận chính là bản thân mình! À! Đằng kia vẫn còn một lão già a, để ta gϊếŧ lão luôn đã, sau đó sẽ tống tiễn ngươi xuống cùng với lão.



Vân Báo điếng người thét lớn:

- Vân bá, chạy mau!

Vân bá toàn thân phát run, nét mặt già nua ngập tràn bi thương và phẫn nộ, lớn tiếng gào lên:

- Lão gia, ta há có thể để người cô độc đi một mình sao!

Lê từng bước nặng nề, Vân bá cũng không có ý đào tẩu, trái lại còn hướng về người áo đen đi tới.

Người áo đen the thé cười âm độc, rồi khen ngợi:

- Không sai! Rất cảm động! Ta sẽ thành toàn cho lão!

Lời nói vừa truyền đến tai, thân ảnh người áo đen đã lóe lên như chớp giật, Vân Bá còn đang sững người thì cổ họng đã bị bóp nát, chỉ nghe hàng loạt âm thanh xương cốt vỡ vụn vọng đến, Vân bá đã tắt thở.

Vân Báo đã điên cuồng muốn chết, nhưng cổ họng vẫn bị hắc y nhân chế trụ vững vàng, căn bản là không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người thân bên cạnh từ từ chết đi. Truyện "Thiên Địa Quyết "

Sau khi sát hại Vân bá, người áo đen quét mắt nhìn bốn phía xung quanh rồi nói bằng ngữ khí âm độc lạnh lẽo:

- Nghe nói, ở đây có tổng cộng mười người, bây giờ vẫn còn thiếu hai tên, một tên còn ở trong phòng, vậy tên còn lại đã chạy đi đâu?

Vân Báo nghe vậy vô cùng kinh hãi. Ông không ngờ địch nhân lại nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình của Vân Ảnh Môn như vậy, rõ ràng là muốn trảm thảo trừ căn.

Người ở trong phòng lúc này chỉ là một hạ nhân giúp việc, phụ trách việc quét dọn vệ sinh và giặt giũ quần áo, là một người hầu nữ. Người cuối cùng, chính là Thiên Vũ. Gã vì biết tin Nguyệt Nhi đã tử nạn nên mới chạy ra ngoài, ngược lại làm cho Vân Báo cảm thấy chút gì đó may mắn. Chí ít Thiên Vũ vẫn còn có một cơ hội sống sót.

Thấy Vân Báo mím chặt môi, người áo đen âm hiểm cười:

- Ngươi cho rằng không nói thì ta không thể tìm ra tên đó sao?

Vân Báo tức giận, hừ một tiếng, thủy chung cũng không hé miệng một lần.

Người áo đen nâng cao tay phải lên, năm ngón tay phát lực, tức thì Vân Báo cảm thấy hít thở không thông. Trong lòng ông, đã cảm giác được Tử thần đang đến.

Vẫn lưu ý đến ánh mắt của Vân Báo, người áo đen hừ lạnh, đoạn nói:

- Nếu không muốn nói, vậy giờ ngươi có thể lên đường được rồi!



Người áo đen siết chặt năm ngón tay cứng như thép nguội, thít lấy cổ họng Vân Báo, rồi ném ông xuống đất. Giờ khắc này, Vân Báo vẫn chưa chết hẳn, tròng mắt vẫn còn hơi chuyển động, nhưng cũng không thể phát ra âm thanh nào được nữa.

Tự chân trời mênh mông, nơi mây trắng gió xanh, tựa hồ vang lên những âm thanh du dương chậm rãi, giống như lời thân nhân kêu gọi ông từ cõi hư vô, giống như một tiếng than nhẹ, đợi chờ ông trở về đoàn tụ trong thời không vô hạn vô biên.

Thoáng chốc, trong mắt Vân Báo đã không còn vương lại chút hận ý nào, mà thay vào đó sự buông tha, sẵn sàng đón nhận, sẵn sàng giải thoát. Đây có lẽ chính là kết cục mà ông đã chờ đợi từ lâu.

Người áo đen cũng không để ý đến ánh mắt của Vân Báo trước khi chết, hắn chậm rãi rời khỏi đại viện, tiếp tục tiến đến gϊếŧ luôn hạ nhân đang trốn ở trong phòng kia. Trong đại viện, Vân Báo lặng lẽ nằm yên, tròng mắt dần dần co rút lại, ánh mắt thoáng run lên một lần sau chót rồi cuối cùng dừng lại vĩnh viễn nơi xa thẳm phía chân trời.

Suốt cuộc đời mình, Vân Báo đã trải qua hai lần đại kiếp. Năm xưa, mặc dù ông may mắn thoát được nhưng cũng phải mất đi toàn bộ người thân. Lúc này đây, kiếp nạn lại càng tàn nhẫn hơn, chẳng những ông mất hết người thân mà bản thân ông cũng không thoát được cái bóng ma tử thần, mang theo một bụng tràn đầy oán khí và cừu hận, theo thời gian từng khắc trôi đi, dần dần rời xa thế giới này.

Gió đã bắt đầu nhẹ nhàng nổi lên, thanh âm rì rào như vương vấn chút tâm tình ưu thương, như kêu gọi, mà cũng giống như thở dài…

Biến cố thình lình xảy ra làm cho Thiên Vũ không cách nào có thể chịu đựng. Vô luận thế nào, gã cũng không thể tiếp thụ được tin tức tử vong của Nguyệt Nhi.

Mang theo bi thương, ràn rụa nước mắt, Thiên Vũ chạy khỏi đại viện của Vân Ảnh Môn, người như phát cuồng lao về rừng già Bàn Thiên.

Giấc mộng hai năm tan biến chỉ trong nháy mắt, trời cao không cho gã một cơ hội, điều này làm cho gã tràn ngập oán hận trong lòng. Tình yêu vừa chớm nở, trong khoảnh khắc đã tan tành mây khói, làm cho tâm tình của gã tràn ngập bi thương không thể diễn tả.

Gã điên cuồng chạy đi, gã điên cuồng gào thét, điên cuồng khóc rống lên!

Lần đầu tiên trong mười bảy năm làm người của Thiên Vũ, gã mới lại thương tâm như vậy, so với lúc cha mẹ qua đời còn thống khổ hơn vài phần.

Là một thiếu niên chất phác, tâm tính kích động, mối tình đầu hồn nhiên này gã rất mực trân quý, nhưng chỉ với một cái tin ngoài ý muốn thôi, trong nháy mắt tất cả đã tiêu tan mất. Cảm giác bạo liệt như thế, đối với một thiếu niên mới mười bảy tuổi đầu, thật sự là chuyện so với chết còn muốn tàn nhẫn hơn rất nhiều.

Thần trí mông lung ngơ ngác, hai mắt đẫm lệ, lòng đau thắt từng cơn, Thiên Vũ thoáng một cái đã ngã nhào xuống đất, không nhịn được rống lên từng tiếng, rồi rên rĩ ỉ ôi.

Đối với chuyện tình cảm, thật ra Thiên Vũ cũng không hiểu nhiều. Gã thậm chí còn không biết yêu là cái gì, nhưng gã vẫn ngày đêm tưởng nhớ đến Nguyệt Nhi.

Một phần tương tư, một phần hoài niệm, đến tột cùng có phải ái tình hay không, Thiên Vũ cũng không thèm để ý. Gã chỉ chờ đợi một ngày, gã lại thấy được thiên sứ trong tim. Cho dù không nói với nàng được một câu, chỉ có thể xa xa mà nhìn ngắm, gã cũng đủ vui sướиɠ rồi.

Mối tình đầu dù mông lung, hồn nhiên thuần khiết, không nhất thiết phải có kết quả, nhưng lại làm người ta vĩnh viễn không quên.

Lúc còn nhỏ, Thiên Vũ đã đau đớn mất đi song thân, cuộc sống phiêu dạt vô định, đời gã cơ hồ đã mất đi ý nghĩa. Vì Vân Nguyệt Nhi đột nhiên xuất hiện mới làm gã thay đổi mục tiêu sống. Mặc dù chỉ thầm mến mộ nàng, nhưng cũng thắp lên cho gã một hy vọng, làm cho gã thấy được ý nghĩa đích thực của nhân sinh.

Hôm nay, Vân Nguyệt Nhi đột ngột chết đi, cũng giống như tương lai của Thiên Vũ bỗng nhiên tan vỡ. Cuộc đời gã giống như chìm vào giai đoạn u ám nhất, sống hay chết đối với gã giờ đây cũng không còn khác biệt.

Không có gì đau xót hơn là cái tâm đã chết, khi một người mất đi lý tưởng sống, linh hồn cũng nhất định theo đó mà đi, chỉ còn lại mỗi xác phàm. Sống như vậy còn không bằng chết.

Nằm dài trên mặt đất, trên khuôn mặt nhem nhuốc ràn rụa nước mắt ướt đẫm, nhưng cảm xúc đến nhanh mà đi cũng nhanh, cái tâm đau đớn vụn vỡ của Thiên Vũ rốt cuộc đã bắt đầu chậm rãi bình tĩnh trở lại