Quyển 2 - Chương 18: Hạ Tùng và Lam Tinh

Trong mắt Thiên Vũ nhuệ khí như đao, khóe môi nhếch lên một nụ cười, Linh Xà Quyền nối tiếp tung ra, quyền pháp phối hợp với chiêu thức thay đổi vô thường, tựa như một con rắn độc qua lại tự do trong phòng.

Đang thi triển Linh Xà Quyền, Thiên Vũ dung nhập cả thân pháp vào trong, cảm giác càng thêm linh động dị thường, uy lực lớn hơn gấp mười lần Khai Sơn Quyền.

Sau đó, thân hình Thiên Vũ không chút ngừng lại, lấy ra mộc đao tiếp tục thi triển Thiên Lang Trảm Pháp, đao ngâm chói tai xé gió bay vun vυ"t trong không gian.

Một màn này kéo dài khá lâu, khi ánh đao vừa thu lại, Cự Linh Chưởng Pháp với chưởng ấn dày đặc lại chấn động hiện ra, khí lưu mạnh mẽ sôi trào khắp phòng, thiếu chút nữa phá tan nóc nhà bay ra.

Lần này, Thiên Vũ sử dụng chiêu thức vô cùng thành thạo, thân ảnh giống như giao long ra biển, rất có khí thế kinh sợ ba sông năm biển, không hề có triệu chứng khí hư lực kiệt, cùng với dĩ vãng khác nhau tựa như một trời một vực.

Lúc trước, Thiên Vũ đã từng thử qua một hơi thi triển tất cả Khai Sơn Quyền, Linh Xà Quyền, Thiên Lang Trảm Pháp, Cự Linh Chưởng Pháp, thế nhưng kết quả vì chân khí thiếu hụt nên phải dừng lại nghỉ ngơi.

Hôm nay, Thiên Vũ một hơi thi triển hoàn thành một lượt, chẳng những không có triệu chứng khí hư lực kiệt, ngược lại cảm thấy chân khí trong cơ thể quay cuồng, rất có xu thế tăng trưởng lên thêm tựa như chưa chạm tới giới hạn, điều này làm cho hắn vui mừng không khỏi nghi ngờ, bắt đầu suy nghĩ huyền cơ trong đó.

Đêm qua, Thiên Vũ ăn hai viên Tụ Khí Đan, đầu tiên là tu luyện Tam Dương Quyết, đợi cho chân khí tràn đầy liền chuyển thành tu luyện Hàn Băng Quyết.

Nửa đêm, Thiên Vũ lại từ Hàn Băng Quyết đổi lại Tam Dương Quyết, sau đó chuyển đổi lẫn nhau, đến sáng sớm tỉnh lại, Thiên Vũ liên tiếp chuyển đổi qua bốn lần, chân khí trong cơ thể hắn áp súc qua lại, một hồi là chân khí Tam Dương mạnh mẽ, một hồi là chân khí Hàn Băng âm hàn, áp súc thay đổi lẫn nhau khiến cho chân khí của hắn tăng lên bản chất, trong vô hình tinh luyện thêm một lần chân khí.

Cứ như vậy, đến khi Thiên Vũ thức tỉnh liền cảm giác được thân thể có biến hóa rất lớn, bất luận thị lực hay là thính lực đều tăng lên rõ ràng, giá trị Tâm Hoả cũng tiến bộ nhảy vọt.

Từ điểm này, Thiên Vũ vừa nghĩ đã hiểu ra chỗ kỳ diệu trong đó, khóe miệng mỉm cười, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới hai loại thực khí thuộc tính Thủy - Hỏa trao đổi lẫn nhau có thể bổ xung rèn luyện chân khí trong vô hình, Cửu Chuyển Vô Cực thật sự quá thần kỳ. Ta có loại năng lực đặc thù này, lo gì đánh không lại những đệ tử khác?"

Nghĩ mà đắc ý, Thiên Vũ không nhịn được cười lớn thành tiếng, sửa sang lại y phục, ngay sau đó đẩy cửa bước ra đi tới phòng ăn.

Lần này, Thiên Vũ không có nóng lòng kiểm tra giá trị Tâm Hỏa, hắn muốn để lại đến kỳ khảo hạch tấn chức, làm cho mọi người kinh hỉ một trận, cũng để cho bản thân kinh hỉ.



Hôm nay là kỳ khảo hạch tấn chức, trong phòng ăn phá lệ khá là chật chội, cơ hồ tất cả đệ tử mới nhập môn đều đã trở lại phân đường Thiết Thạch, thành viên tăng lên gần một phần năm so với trước kia.

Thiên Vũ đi vào trong phòng ăn, một phen xếp hàng chờ đợi, rốt cục lấy được bữa ăn sáng, một mình ngồi ở trong góc lẳng lặng ăn.

Lúc này, một người đệ tử đi tới bên cạnh Thiên Vũ, cười nói: "Cả ngày ngồi thù lù ở trong góc, nghĩ mình là con cóc à? Đây không giống như bản tính tinh thần phấn chấn như ngươi nha!"

Thiên Vũ nghe vậy ngẩng đầu lên, thấy Sử Thiên Thu đứng ở trước mặt, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, chào hỏi: "Ngồi đi, ta ở chỗ này không được người ta hoan nghênh, đã sớm thành thói quen rồi."

Sử Thiên Thu ngồi ở đối diện Thiên Vũ, cười nói: "Tâm thái một người quyết định mối quan hệ của hắn với người ở chung quanh, trầm muộn quái gở như ngươi vậy làm sao có thể nên người?"

Thiên Vũ cau mày nói: "Nên người thì dựa vào thực lực, không có quan hệ bao nhiêu đến tính cách mà?"

Sử Thiên Thu lắc đầu nói: "Ngươi sai lầm rồi, tính cách một người quyết định vận mạng của hắn, người mà hết thảy quái gở trầm muộn cũng không giỏi về giao tế, mặc dù có thực lực kinh người cũng sẽ không được người ta thích, cuối cùng rơi vào một hoàn cảnh hẩm hiu hoặc ít hơn thì bị gọi là quái nhân, sống một mình không thể biết được niềm vui của thế nhân."

Thiên Vũ sắc mặt kỳ dị, trầm ngâm nói: "Theo như lời ngươi nói, ta phải đối mặt hoàn cảnh hiện tại như thế nào?"

Sử Thiên Thu nhìn Thiên Vũ, chần chờ suy nghĩ chút rồi nói: "Cá nhân ta cảm thấy, tình cảnh trước mắt ngươi mặc dù không ổn bị áp chế khắp nơi, thế nhưng không nên ra vẻ làm người cao quý, cũng không cần cố ý tránh né như vậy. Ngươi phải phấn chấn tinh thần lên, xem xét thời thế, gặp được nhân vật chọc không nổi thì né, gặp những thứ cố ý bới móc thì có thể ra tay áp chế, hung hăng áp chế triệt để, dùng thủ đoạn mạnh mẽ kinh sợ lòng người." Truyện "Thiên Địa Quyết "

Thiên Vũ mắt lộ ra vẻ trầm tư, than nhẹ: "Binh pháp mềm như mây, cứng rắn dễ gãy, bộc lộ tài năng sớm sẽ dễ bị người đố kỵ, ta trước mắt còn không có thực lực này."

Sử Thiên Thu kinh ngạc nói: "Ngươi tinh thông binh pháp?"

Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Có biết một hai, nhưng cũng chỉ là cơ bản."

Sử Thiên Thu chất vấn: "Ngươi ở Vân Ảnh Môn chỉ là một đầu bếp, tới đây lại tự xưng không biết chữ, như thế nào hiểu được binh pháp?"

Thiên Vũ tâm tư vừa chuyển, nhẹ giọng nói: "Ban đầu ta mặc dù chỉ là một đầu bếp, nhưng môn chủ xuất thân môn đệ thư sinh, ta ở bên cạnh hắn cũng có mấy năm, từng nghe qua một vài điển cố, hiểu một chút binh pháp cũng là chuyện rất bình thường."



Sử Thiên Thu ngẩn người suy nghĩ, cũng không dây dưa vấn đề này thêm, đang định mở miệng nói, từ cửa phòng ăn đột nhiên truyền đến một trận xôn xao làm cho hai người chú ý.

Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có hai đệ tử áo xám sóng vai đi vào phòng ăn, ngoài ra không có người nào khác.

Đánh giá hai đệ tử áo xám kia, Thiên Vũ phát hiện gã bên trái thế nhưng mới có mười bốn mười lăm tuổi, trên khuôn mặt non nớt treo lên vẻ mặt không ai bì nổi, làm cho người ta có một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Gã đệ tử này thân thể vẫn còn đang ở thời kỳ trưởng thành, đầu còn một ít lông tơ, thế nhưng đôi mắt lóe lên hàn quang tựa như lưỡi dao sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Một gã đệ tử áo xám khác tuổi chừng hai mươi, tướng mạo coi như tạm được, vừa vặn đầy đủ có chút khôi ngô, so với tên đệ tử kia thì cao hơn một cái đầu, vừa nhìn liền biết là đại nhân vật không hề tầm thường, không phải hạng dễ trêu chọc đến.

Hai người đi chung một chỗ, một cao một thấp rất là đối lập, khó trách lại khiến cho đông đảo đệ tử trong phòng ăn chú ý.

Sử Thiên Thu nhìn hai người, thấp giọng nói: "Đây chính là hai gã còn lại trong 10 nhân vật phong vân tổ 32 các ngươi, tên cao to kia là Hạ Tùng, nghe nói tới từ phương xa, không phải là người dân của trấn Thiết Thạch. Nam hài mười bốn mười lăm tuổi bên cạnh hắn kia tên là Lam Tinh, là một đệ tử quý tộc trong thành Phù Cừ, có thế lực kinh tế rất lớn."

Thiên Vũ khá kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Hai người này ai bài danh phía trên?"

Sử Thiên Thu nói: "Tự nhiên là Hạ Tùng bài danh ở trên, đứng hàng thứ bảy, Lam Tinh đứng hàng thứ chín. Thế nhưng, Hạ Tùng này coi như tương đối dễ chung đυ.ng, còn Lam Tinh kia lại là một tên phiền toái chọc không nổi, nếu ai trêu chọc đến hắn, hắn sẽ không ngừng dây dưa, nổi danh tiểu khắc tinh trong tổ 32 đó."

Thiên Vũ cau mày nói: "Tổ 32 không có người khắc chế Lam Tinh?"

Sử Thiên Thu hơi chần chờ rồi nói: "Đương nhiên có, thế nhưng người nọ lại càng không dễ chọc."

Thiên Vũ than nhẹ: "Nguyệt Hiểu Nhã?"

Sử Thiên Thu gật đầu nói: "Không sai, chính là Nguyệt Hiểu Nhã, nàng so với Lam Tinh còn muốn dứt khoát hơn. Mặt khác, Niếp Tiểu Song cũng có thể khiến cho Lam Tinh nghe lời, bọn họ có mối quan hệ rất vi diệu