Thiên Vũ sợ hãi than: "Thất Bảo Các đúng là Thất Bảo Các mà, đại thủ bút như vậy thật sự là khiến cho người ta bội phục."
Hồng Di cười nói: "Quá khen, ngài nên suy nghĩ một chút mình sẽ cần loại lễ vật nào đi."
Thiên Vũ trầm tư một hồi, nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ muốn một thứ mà nơi này các ngươi tự nhiên sẽ có, cũng không biết đưa ra cho ta được hay không?"
Hồng Di cười hỏi: "Mời ngài nói nghe một chút, ta sẽ giúp ngài cân nhắc."
Thiên Vũ nhìn sâu vào hai tròng trong suốt kia của Hồng Di, trầm giọng nói: "Ta muốn một quyển viết tay Hàn Băng Quyết, giá trị vật này hẳn là không quý chứ?"
Hồng Di nghe vậy sửng sốt, nụ cười trên mặt có vẻ phức tạp, nói: "Ngài làm thế nào biết Thất Bảo Các chúng ta nhất định có bản viết tay Hàn Băng Quyết?"
Thiên Vũ lạnh nhạt nói: "Ta đoán, thế nhưng hẳn là chuẩn xác, bởi vì công pháp là một loại vật phẩm mà giá trị chân thật của nó nằm trên bút tích và nội dung. Loại đồ vật này rất dễ dàng phục chế, hội đấu giá không thể chào bán bản sao, nhưng tuyệt đối sẽ giữ lại bản sao."
Hồng Di sắc mặt khẽ biến, ngay sau đó lập tức khôi phục thái độ bình thường, lại cười nói: "Ngài nói không sai, chúng ta quả thật có lưu lại bản sao, cũng có thể đem ra cho ngài, nhưng mong ngài giữ bí mật cho chúng ta, miễn làm cho chúng ta gặp khó khăn."
Thiên Vũ vừa nghe trong lòng liền mừng rỡ, thế nhưng vẫn duy trì biểu hiện bình tĩnh, nghiêm mặt nói: "Yên tâm, chúng ta sau này lại có rất nhiều cơ hội hợp tác, ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ các ngươi."
Hồng Di lạnh nhạt cười, ý vị thâm trường nhìn Thiên Vũ vài lần, lập tức đứng dậy nói: "Mời ngài ngồi đợi chốc lát, ta đi chuẩn bị quà tặng."
Thiên Vũ gật đầu không nói, đưa mắt nhìn Hồng Di rời đi.
Ra khỏi phòng, Hồng Di đi tới lầu ba, gặp một người nam tử trong phòng tuổi chừng năm mươi.
Người này một thân cẩm y hoa phục, vóc người khôi ngô, hai mắt nội hàm, phóng ra một cỗ quang mang kinh sợ lòng người, có khí khái ngạo nghễ thiên hạ.
Thấy Hồng Di tiến vào, nam tử mặc hoa phục hỏi: "Nhìn ra điểm gì không?"
Hồng Di tựa hồ có chút e ngại nam tử này, cúi đầu hạ tầm mắt, nhẹ giọng đáp: "Hắn tự xưng Hạo Dương, có mang mặt nạ, dựa theo ánh mắt mà nói tựa hồ tuổi không lớn lắm, tạm thời chỉ biết được như vậy."
Nam tử hoa phục hỏi: "Ngươi xem thực lực của hắn như thế nào?"
Hồng Di nói: "Bình thường, không khác thường nhân lắm."
Nam tử lẳng lặng suy ngẫm rồi hỏi: "Hắn muốn lễ vật gì?"
Hồng Di nói: "Bản sao Hàn Băng Quyết."
Nam tử nghe vậy liền cười, không để ý nói: "Hàn Băng Quyết chỉ là công pháp Hoàng cấp hạ giai, hắn quan tâm như thế cho thấy rõ rằng thực lực của hắn rất bình thường. Đi thôi, sau này có thời gian chỉ cần lưu ý người này một chút là được."
Hồng Di nghe vậy rời khỏi phòng, chỉ qua chốc lát đã cầm bản sao Hàn Băng Quyết đi tới trước mặt Thiên Vũ.
Tiếp nhận bản sao, Thiên Vũ đơn giản lật xem vài trang, lập tức để vào trong túi trữ vật.
Lo lắng thiếu nữ áo xanh còn đang chờ bên ngoài, Thiên Vũ không tiện ở lâu, đứng dậy nói: "Sắc trời không còn sớm, ta phải đi rồi."
Hồng Di cũng không giữ lại, mỉm cười nói: "Ta hộ tống ngài đi xuống."
Thiên Vũ nhìn nàng ra ý, được Hồng Di dẫn dắt đi tới cửa lớn Thất Bảo Các.
Nhìn Hồng Di một cái, trong mắt Thiên Vũ toát ra vài phần khác thường, lập tức xoay người rời khỏi Thất Bảo Các.
Hồng Di nhẹ nhàng phất tay tiễn đưa, thẳng đến khi Thiên Vũ biến mất trong màn mưa đêm nàng mới xoay người đi vào. Truyện "Thiên Địa Quyết "
Lúc này đã là canh ba giờ Hợi, mưa ban đêm lớn hơn buổi chiều rất nhiều.
Con đường trên Thiết Thông - Tây Nhai hoàn toàn không có bóng người, chỉ có một mình Thiên Vũ đơn độc dạo qua.
Nhìn cảnh sắc chung quanh, trong lòng Thiên Vũ vẫn một mực cân nhắc, thiếu nữ áo xanh kia ở bên ngoài chờ mình, như thế nào đã đi mấy chục trượng cũng chưa thấy bóng dáng?
"Đang tìm ta?"
Một lúc sau, bên tai Thiên Vũ đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc, điều này làm cho hắn lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa kinh hô lên.
Khẽ cười một tiếng, người thiếu nữ như u linh trong bóng đêm xuất hiện bên cạnh Thiên Vũ, cười mắng: "Không có tiền đồ, một điểm can đảm cũng không có."
Thiên Vũ nhìn người thiếu nữ đột nhiên xuất hiện, kinh ngạc nói: "Ngươi từ đâu ra tới, ta đi trên đoạn đường này chưa từng phát hiện một bóng người, ngươi thế nào thoáng cái hiện ra vậy?"
Thiếu nữ trợn mắt liếc Thiên Vũ một cái, yêu kiều nói: "Ta đứng ở bên trên, ai lại dại dột như ngươi chỉ biết nhìn phía dưới chứ."
Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn, trên đầu đúng lúc có một cây xà ngang, nơi ấy quả thật có thể che giấu một người.
Ngượng ngùng cười, Thiên Vũ giải thích: "Ta nghĩ ngươi sẽ đứng ở dưới đất chờ ta, làm sao biết được ngươi lại trốn tại địa phương bí ẩn như vậy." Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiếu nữ nghe vậy cười mắng: "Nói ngươi ngốc ngươi còn không thừa nhận, ta nếu đứng ở chỗ thấy được, còn không sớm bị người ta theo dõi."
Thiên Vũ vừa nghĩ cũng đúng, lúc này mới cười khan hai tiếng, lấy ra hộp gỗ đưa cho người thiếu nữ, thấp giọng nói: "Đồ vật ở bên trong, ngươi tốt nhất xác nhận một chút, xem ta có bị lừa gạt hay không?" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiếu nữ mở hộp gỗ ra nhìn vài lần, gật đầu nói: "Không sai, chính là thứ này, bao nhiêu tiền?"
Thiên Vũ có chút đau lòng nói: "Một ngàn năm trăm kim tệ."
Thiếu nữ khẽ nhíu chân mày, hỏi: "Có người tranh đoạt với ngươi?"
Thiên Vũ cười khổ nói: "Nếu không phải là Tiêu nhị gia chết tiệt kia thì ta nhiều nhất chỉ tốn tám trăm kim tệ là có thể có được rồi."
Thiếu nữ mắng: "Không có tiền đồ, lần đầu tiên tặng lễ lại hẹp hòi như vậy, thật không biết tiểu thư coi trọng ngươi ở điểm nào nữa."
Thiên Vũ phản bác: "Ta không phải không nỡ bỏ ra, ta chỉ hận cái tên họ Tiêu kia mà thôi. Ngươi nếu không tin, ta có thể cho ngươi toàn bộ tiền trên người của ta."
Thiếu nữ im lặng nhìn vào mắt Thiên Vũ, hồi lâu sau mới nói: "Coi như ngươi còn có chút lương tâm, chút tiền ấy của ngươi thì giữ lại tự mình mua đan dược đi, nếu không, theo tốc độ này của ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong gặp được tiểu thư nhà ta."
Thiên Vũ cười khan, thấp giọng nói: "Tiểu thư nàng có khỏe không?"
Thiếu nữ nói: "Ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua, mà đã bắt đầu quan tâm này nọ rồi."
Thiên Vũ không vui nói: "Ta có ý tốt thăm hỏi một chút, không được sao?"
Thiếu nữ cười nói: "Rồi, ta sẽ chuyển đạt thay ngươi lời thăm hỏi này. Tốt lắm, mau trở về đi thôi, phía trước còn có một đoạn đường khá xa đấy."
Bước đi nhẹ nhàng, thiếu nữ ưu nhã biến mất trong màn đêm.
Thiên Vũ nhìn thiếu nữ đi xa, hắn mang thần sắc cổ quái, thầm nghĩ: "Một người thị nữ đã xinh đẹp như vậy, cử chỉ lại tao nhã, vị tiểu thư kia chẳng phải lại càng xuất sắc sao? Ta lúc nào mới có thể gặp mặt một lần hả, nàng và Vân Nhi tiểu thư, người nào đẹp hơn đây?"
Trầm tư suy nghĩ, Thiên Vũ xoay người rời đi, dọc theo đoạn đường trên phố đi đến Phân Đường Thiết Thạch.
Rất nhanh, Thiên Vũ đi ra khỉ Thiết Thông – Tây Nhai, chỗ này chỉ cách Phân Đường Thiết Thạch hơn mười trượng.
Vì không để cho người khác hoài nghi, Thiên Vũ lúc này gỡ mặt nạ xuống, mạo hiểm chạy tới đại môn Phân Đường Thiết Thạch.
Đột nhiên, trong bóng tối lao ra vài thân ảnh ngăn cản đường đi của Thiên Vũ, điều này làm cho hắn tâm thần chấn động, một cảm giác không ổn nảy lên từ tận đáy lòng.
Trong đêm đen, Thiên Vũ nhìn không rõ hình dáng của đối phương, nhưng số lượng đối phương hắn vừa xem là hiểu ngay, tổng cộng có sáu người, đều là nam tử thân hình cao lớn.
Đêm mưa chặn đường, sự tình hẳn phải có nguyên nhân