Trên đường đi, cơ hồ mỗi lần động thủ đều do Thiên Vũ ra mặt, Hoa Thanh vô tình trở thành người rảnh rỗi, không có cơ hội trau dồi kinh nghiệm chiến đấu thực tế.
Lúc này đây, Thiên Vũ muốn Hoa Thanh tự mình chiến đấu, để cho nàng tự tin và mạnh mẽ hơn.
Trong màn sương mù, một bóng đen dừng ở trước mặt Hoa Thanh, hai con ngươi màu tím lóe ra khí tức âm lãnh làm cho người ta cảm giác được vẻ độc ác và hung tàn.
Hoa Thanh rơi xuống đất, tay trái lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt tập trung lên bóng đen bên trong sương mù kia, trầm giọng nói: “Ngươi là ai, vì sao lại ra tay đánh lén ta?”
Bóng đen cười lên quái dị, thân ảnh mơ hồ trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa hai bên, xuất hiện cách Hoa Thanh một trượng, lộ ra bộ dáng khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Đó là một gã đầu người thân hổ, cái đuôi quái vật mọc dài ở trên đầu, hình thể không quá lớn, nhưng cái đuôi trên đầu kia lại hết sức cổ quái, ánh mắt nhìn chằm chằm tới trước, con ngươi màu tím sậm lóe lên vẻ tà ác.
Cái đuôi trên đầu con quái vật khẽ nhích lên, chậm rãi uốn lượn chuyển động, Hoa Thanh giờ phút này bắt đầu cảm thấy rét lạnh toàn thân.
Thiên Vũ hơi kinh hãi, lập tức dời thân tới bên cạnh Hoa Thanh nắm lấy bàn tay của nàng, giúp nàng khơi thông kinh mạch, xua tan hàn khí, ánh mắt nhìn thẳng vào con quái vật trước mặt, trầm giọng nói: “Điện Nhãn Ma Thú, nghĩ không ra lại gặp ở phụ cận Bàn Thiên Cổ Lâm.”
Thiên Vũ đã mở ra Cánh Cổng Trí Tuệ trong đầu , sau khi dung hợp với Hoa Du͙© vọиɠ đã biết được trên thế gian có rất nhiều chuyện cổ quái, tất cả đều có trong trí nhớ của đóa hoa Du͙© vọиɠ kia.
Điện Nhãn Ma Thú kia do Thiên Vũ từ trong trí nhớ của Du͙© vọиɠ Chi Hoa mà biết, nghe nói chính là thượng cổ ma thú dị chủng có lực công kích tinh thần rất mạnh, hai tròng mắt trên cái đuôi kia gọi là Ma Nhãn, có lực lượng nhϊếp hồn đoạt phách, có thể nhìn xuyên qua sinh tử huyền cơ.
Con quái vật chuyển ánh mắt qua phía Thiên vũ, nhất thời một cỗ tinh thần lực dò xét cường đại bắt đầu xâm lấn thân thể Thiên Vũ, khiến cho đóa hoa Du͙© vọиɠ phản ứng giúp ẩn giấu khí tức của Thiên Vũ.
Con quái vật không thành công, kỳ lạ hỏi một câu: “Ngươi là ai, trong cơ thể lại có chỗ kỳ lạ như thế?”
Thiên Vũ lãnh đạm nói: “Ta là Thiên Vũ, ngươi là ai?”
Quái vật âm hiểm cười: “Điện Nhãn chí tôn, bá chủ sơn lâm, ngươi gọi ta là Ma Hổ.”
Thiên Vũ nghe vậy khẽ cười, lên tiếng châm chọc: “Điện Nhãn không hẳn, chí tôn còn chưa chắc. Tên đang đứng phía sau ta không phải ngươi có thể sánh bằng.”
Ma Hổ nhìn lướt qua phía sau Thiên Vũ, khinh thường nói: “Song đầu Mã Xà là rất bình thường, há có thể so sánh với ta.”
“Ma Hổ, ta và ngươi đều là láng giềng, mọi người đều hiểu rõ nhau cả rồi, lời này của ngươi sẽ làm tổn thương hòa khí đó nha!”
Trong màn sương mù có một đầu tuấn mã cao lớn lặng yên đi tới, vừa lúc chặn đường lui của Thiên Vũ.
Nhìn qua, đầu tuấn mã này cao lớn dị thường, hình thể vô cùng kỳ lạ.
Cẩn thận lưu ý sẽ phát hiện đầu tuấn mã này có hai cái đầu, một trước một sau, phía trước là đầu ngựa, phía sau là đầu rắn, tứ chi có thể chuyển động linh hoạt.
Hoa Thanh thấy vậy thì rất kinh sợ, ngạc nhiên nói: “Song Đầu Mã Xà, Điện Nhãn Ma Hổ, vì sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?”
Thiên Vũ trầm giọng nói: “Đây đều là thượng cổ ma thú hiếm thấy, hiện tại đã tuyệt chủng hết rồi, nghĩ không ra nơi này còn có bọn chúng tồn tại.”
Ma Hổ trừng mắt nhìn Song Đầu Mã Xà, ngữ khí bất thiện nói: “Đây là con mồi do ta phát hiện ra trước, ngươi tốt nhất không nên cướp đoạt với ta.”
Song Đầu Mã Xà nói: “Thấy người là có phần, ở đây có hai con mồi, chúng ta mỗi người một tên.”
Ma Hổ hừ lạnh nói: “Không được, bọn họ thuộc về ta.”
Song Đầu Mã Xà bực mình nói: “Ngươi không nên lòng tham không đáy, cuối cùng chỉ là công dã tràng mà thôi. Chúng ta liên thủ có thể nắm chắc toàn thắng. Ngươi nếu muốn độc chiếm, chúng ta kiềm chế lẫn nhau, đến lúc đó mọi chuyện đều thất bại, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho rõ ràng.”
Ma Hổ âm trầm nói: “Ngươi đang uy hϊếp ta?”
Song Đầu MÃ Xà hừ lạnh nói: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi, hai người kia thoạt nhìn qua không lộ vẻ bất an nào cả, hiển nhiên cũng khó đối phó. Một mình ngươi căn bản là nuốt không trôi, sao không để một người cho ta?”
Ma Hổ nhìn thoáng qua Thiên Vũ cùng Hoa THanh, thấy bọn họ thần sắc bình tĩnh, trong lòng không khỏi sinh nghi, chẳng lẽ đúng như lời Song Đầu Mã Xà nói?
“Được, nam nhân là của ta, nữ nhân thuộc về ngươi.”
Sau một phen suy nghĩ Ma Hổ lựa chọn hợp tác, bởi vì nó cảm giác được trên người Thiên Vũ lộ ra một cỗ khí tức tà dị, Điện Nhãn của nó cũng nhìn không thấu.
Song Đầu Mã Xà có chút tiếc nuối, ánh mắt chuyển qua nhìn Hoa Thanh, một tia tinh thần lực dò xét kỳ dị mạnh mẽ thâm nhập thân thể Hoa Thanh, lập tức khiến cho nàng cảm thấy bất an.
“Mặc dù thua kém rất nhiên, thế nhưng trong cơ thể nàng ta có Hỏa Phượng ấu linh, nếu ta hấp thụ hết cũng rất có lợi, ta sẽ giúp ngươi một phen vậy.”
Song Đầu Mã Xà kiểm tra qua một lượt đã nhìn thấu bí ẩn trên người Hoa Thanh, điều này làm cho Hoa Thanh và Thiên Vũ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đặc biệt là Thiên Vũ, hắn vốn đang nắm tay của Hoa Thanh điều khiển Hoa Du͙© vọиɠ đồng thời ẩn tàng khí tức của hai người, tại sao Song Đầu Mã Xà liếc mắt một cái đã nhìn thấu bí mật của Hoa Thanh?
Thiên Vũ nhìn sang Song Đầu Mã Xà, phát hiện trên cái đầu rắn dĩ nhiên có một con mắt, mỗi lần mở ra là có một luồng ánh sáng u lam quỷ bí chớp tắt không ngừng.
Một khắc kia, trong đầu Thiên Vũ xuất hiện cũng xuất hiện tia ánh sáng u lam đó, đó là sóng tinh thần dò xét của Song Đầu Mã Xà đã xâm lấn vào trong thân thể Hoa Thanh, nhưng lại không thể xâm lấn thân thể Thiên Vũ, bị Hoa Du͙© vọиɠ phát ra lực lượng kỳ dị ngăn chặn ở bên ngoài.
Con mắt của Song đầu Mã Xà bắn ra tia sáng cổ quái, luồng ánh sáng dò xét màu lam đó còn có thể ẩn giấu một loại lực lượng nào đó, mặc dù lực lượng huyền diệu của đóa hoa Du͙© vọиɠ phát ra cũng không thể ngăn cản được.
Đương nhiên điều này có liên quan đến thực lực của Thiên Vũ cùng trạng thái lúc này của đóa hoa Du͙© vọиɠ ẩn tàng trong cơ thể hắn.
Lúc này, đóa hoa Du͙© vọиɠ chỉ có ba phiến lá và đang trong giai đoạn phát triển, bản thể tương đối yếu nhược, rất nhiều công hiệu chưa thể phát huy được, cho dù phát huy được hiệu quả cũng không mạnh lắm.
Dưới tình huống như vậy, Hoa Du͙© vọиɠ chỉ có tác dụng bảo đảm giữ bí mật trong cơ thể Thiên Vũ không bị ngoại nhân phát hiện, nhưng không thể nào hỗ trợ Hoa Thanh hoàn toàn ẩn dấu khí tức.
Cảm thấy được ánh mắt của Thiên Vũ, Song Đầu Mã Xà kinh ngạc nói: “Trong cơ thể ngươi rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì? Xà nhãn của ta có thể nhìn thấu tất cả, so với Điện Nhãn của Ma Hổ còn thần kỳ hơn, thế mà không thể nhìn thấu được ngươi?”
Thiên Vũ cười cười ranh mãnh nói: “Muốn biết cũng được, nhưng ngươi phải trả lời ta hai vấn đề.”
Song Đầu Mã Xà không thèm để ý, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Thiên Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Bàn Thiên Cổ Lâm, hỏi: “Thứ nhất, cửa vào của Bàn Thiên Cổ Lâm ở nơi nào? Thứ hai, chuyện liên quan tới truyền thuyết Hoang Thần Trủng là giả hay thật?”
Song Đầu Mã Xà nghe vậy sửng sốt, chần chờ nói: “Chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết.”
Thiên Vũ cười nói: “Không sao, chỉ cần ngươi biết là được, ta tự có biện pháp làm cho ngươi phải nói ra.”
Thấy bộ dạng Thiên Vũ rất tự tin, Song Đầu Mã Xà cười lạnh nói: “Ngươi định ép cung hả? Chỉ sợ ngươi không có bản lãnh đó thôi!”
Thiên Vũ ngạo nghễ nói: “Có bản lãnh hay không lát nữa ngươi sẽ biết. Bây giờ trước hết lưu lại mạng của ngươi, chờ ta giải quyết Ma Hổ xong sẽ đến phiên ngươi!”
Ma Hổ cười lớn nói: “Khẩu khí thật lớn, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn mạng trong tay ta?”
Song Đầu Mã Xà châm chọc nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta sẽ để yên cho ngươi có cơ hội tiêu diệt bọn ta? Không nói tới ngươi có có bản lãnh đó hay không, theo tình thế trước mắt mà nói, ngươi không có một cơ hội nào cả!”
Đối với lời nói của hai đầu ma thú Thiên Vũ không thèm để ý tới, mà hắn quay đầu nói với Hoa Thanh: “Ta sẽ cho Huyền Băng Khôi Lỗi phối hợp công kích với nàng, trước hết ngăn chặn Song Đầu Mã Xà, đợi ta gϊếŧ Ma Hổ xong liền tới hỗ trợ thu thập nó.”
Hoa Thanh nói: “Yên tâm, ngăn chặn nó hẳn là không có vấn đề gì!”
Thiên Vũ nhắc nhở: “Chú ý con mắt ở cái đầu rắn, không nên nhìn thẳng vào đó, đi thôi!”
Tay trái hắn khẽ vung lên, Hoa Thanh lao về phía Song Đầu Mã Xà, đồng thời Huyền Băng Khôi Lỗi nhận được lệnh từ Thiên Vũ vừa hiện ra liền bay theo Hoa Thanh.
Thấy Hoa Thanh lao tới Song Đầu Mã Xà cũng không thèm để ý, nhưng khi nó nhìn thấy Huyền Băng Khôi Lỗi lại cảm thấy khϊếp sợ, hiển nhiên khối khô lâu này nhìn qua không có gì đáng nói, trên thực tế lại ẩn chứa huyền cơ, làm cho nó phải phân tâm đối phó.
Một khắc kia, trường kiếm trong tay Huyền Băng Khôi Lỗi vung lên, một đạo kiếm khí màu bạc chém tới, hóa thành một kiếm trụ dài hơn mười trượng, mang theo khí thế sắc bén vô song bổ tới Song Đầu Mã Xà.
Hoa Thanh đang ở giữa không trung, tay phải cầm Dực Vũ Đao giơ lên cao thi triển ra Liệt Nhạc Trảm, một đạo đao cương màu đỏ sậm phá không chém về phía đầu rắn của Song Đầu Mã Xà.
Đối mặt với công kích của Hoa Thanh và Huyền Băng khôi Lỗi, Song Đầu Mã Xà mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không sợ hãi. Hai cái đầu lâu đồng thời há mồm phun ra hai đạo ánh sáng ngăn chặn đao cương cùng kiếm trụ, đồng thời đánh lui Hoa Thanh và Huyền Băng Khôi Lỗi.
Thực lực như vậy khiến cho người ta khϊếp sợ, không những Hoa Thanh kinh ngạc mà ngay cả thiên Vũ cũng hơi bất ngờ.
Một kích không thành công, Huyền Băng Khôi Lỗi nhanh chóng triển khai đợt công kích thứ hai, nó chính là một công cụ gϊếŧ người căn bản không hề biết mệt nhọc là gì, kiếm pháp trong tay biến hóa khôn lường, tạo thành uy hϊếp rất lớn đối với Song Đầu Mã Xà.
Hoa Thanh hiệp trợ ở bên cạnh phối hợp ăn ý, Dực Vũ Đao xuất quỷ nhập thần, Hỏa Hồn Quyết phối hợp với Liệt Nhạc Trảm đủ sức khai sơn phá thạch, lưỡi đao không bao giờ rời chỗ yếu hại của Song Đầu Mã Xà.
Đao quang kiếm ảnh đan xen kín kẽ như mưa, hình thành một vùng tuyệt sát.
Mặc dù Song Đầu Mã Xà động tác nhanh nhẹn nhưng lại không thể thoát khỏi khu vực nguy hiểm này, lập tức triển khai phòng ngự và phản kích.
Bản thân là thượng cổ ma thú, Song Đầu Mã Xà là một thể dung hợp đặc thù, vốn là một loài kết hợp quái dị giữa thiện và ác, độc như rắn rết, thiện như trâu ngựa, vốn là hai bản tính hoàn toàn khác nhau.
Rắn thì công kích, ngựa thì phòng ngự.
Trong cơ thể Song Đầu Mã Xà ẩn chứa âm dương khí thiện và ác, khi cảm thấy nguy hiểm quang mang quanh thân liền hội tụ sinh ra một quang giới phòng ngự, đẩy tất cả công kích của Hoa THanh và Huyền Băng Khôi Lỗi ra ngoài.
Đồng thời cái đầu rắn của Song Đầu MÃ Xà cực kỳ quỷ bí, chẳng những có thể thấy rõ bản nguyên vạn vật trên thế gian, còn có thể nhìn thấy sơ hở trên người địch nhân, có thể tùy thời công kích và phòng ngự vô cùng hiệu quả.
Hơn nữa, con ngươi kia còn có thể phát ra chùm ánh sáng màu u lam, có khả năng xuyên kim phá thạch.
Nhìn thoáng qua tình hình giao chiến giữa Hoa Thanh và Song Đầu Mã Xà, Ma Hổ có chút khó hiểu, nghi ngờ hỏi: “Ngươi không mau chóng động thủ, ngược lại ở chỗ này đứng không làm gì, rốt cuộc ngươi đang có chủ ý gì đó?”
Thiên Vũ nhìn qua Ma hổ, lãnh đạm nói: “Ta đang suy nghĩ nên xử lý ngươi như thế nào, trực tiếp gϊếŧ chết hay là lưu lại mạng ngươi đây?”