Đồng thời Tiêu Thư Tuệ cũng không biết, Hồng Nguyệt Các sở dĩ hợp tác với nàng không phải vì địa vị cao quý càng không phải vì vẻ mỹ lệ của nàng. Đơn giản là Hồng Nguyệt Các cũng muốn gϊếŧ chết Thiên Vũ, Tiêu Thư Tuệ xuất hiện vừa đúng lúc che mắt bịt tai mọi người.
Điểm này, Thiên Vũ nhận biết rõ ràng nhưng Tiêu Thư Tuệ vẫn cứ ngu ngơ bị người lừa gạt.
“Không sai, Tiêu gia ta cùng với ngươi thù sâu như biển. Ngươi sống thì ta chết!!”
Gương mặt xinh đẹp vốn tái nhợt vì sợ hãi lúc này đã đỏ bừng lên vì lửa hận trong lòng. Nàng hận không thể ăn tươi nuốt sống Thiên Vũ.
Cười ngạo nghễ, Thiên Vũ tự phụ nói: “Tiêu gia cùng ta thế như thủy hỏa bất dung phải chém gϊếŧ lung tung đến khi có một thằng nằm đo đất. Chỉ vì Tiêu Thư Tài trêu vào ta mới khiến cho toàn gia bị hủy, hắn mới là kẻ đầu sỏ tội ác, vừa lác vừa cuồng, lại thích ở truồng lên nóc nhà hóng gió, hàn phong nhập thể chết là đáng. Ngươi tìm ta báo thù chẳng qua chỉ là rước họa vào thân, tương lai tươi sáng của ngươi vì thế cũng sẽ mất đi. Ngươi không hối hận sao?”
Tiêu Thư Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ cần có thể gϊếŧ chết ngươi báo thù cho gia tộc, dù ta có chết cũng cam lòng.”
Thiên Vũ cười lạnh nói: “Nhân tiện ta đang ở chỗ này, ngươi muốn báo thù thì xông lên đi. Tốt nhất ngươi hãy bảo mấy vị cao thủ Hồng Nguyệt Các bên cạnh cùng lên một lượt. Ta cũng có thâm thù đại hận với bọn hắn.”
Tiêu Thư Tuệ nghe vậy sửng sốt, quay đầu nhìn sang Tập Nhân Kiệt chất vấn: “Ngươi cũng có thù oán với hắn?
Tập Nhân Kiệt cười lạnh nói: “Ta còn chưa từng thấy hắn, như thế nào lại có thù oán? Ngươi chớ có bị hắn lừa gạt.”
Thiên Vũ cười nói: “Buồn thay buồn thay, ngươi vì báo thù mà rơi vào bẫy của người khác, nên trách ngươi ngu muội hay trách ngươi quá xúc động đây? Ta cùng Tập Nhân Kiệt tuy là lần đầu gặp mặt nhưng ta với Hồng Nguyệt Các lại có thù oán thâm sâu. Ngươi dù không tìm hắn, hắn cũng sẽ tới gϊếŧ ta thôi.”
Tiêu Thư Tuệ ngơ ngẩn hỏi: “Thật không?”
Thiên Vũ bật cười nói: “Ngươi hỏi ta hay hỏi hắn?”
Tập Nhân Kiệt quát: “Đủ rồi, đừng hòng đảo lộn đen trắng. Trong chúng ta hôm nay sẽ có một kẻ chết, đây chính là kết cục duy nhất.”
Thiên Vũ châm chọc nói: “Ngươi nếu rõ ràng vậy tại sao vừa rồi lại do dự? Hay là không nắm chắc nhìn thấu ta?”
Tập Nhân Kiệt bị Thiên Vũ vạch trần tâm tư, thẹn quá quát to: “Tiểu tử thật cuồng vọng, ngươi nghĩ rằng ta đến đây nhưng không có nắm chắc thu thập được ngươi sao?”
Thiên Vũ cười khẩy nói: “Vậy cũng khó nói à. Hình như hai người này mới chết không lâu. Bọn họ ngày xưa chưa từng để ta vào trong mắt, thế mà nay lại chết ở chỗ này. Nói vậy có thể thấy mọi chuyện vẫn thường thay đổi liên tục nha...”
Tập Nhân Kiệt cười lạnh nói: “Binh pháp có câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Mặc dù chúng ta không xa lạ nhưng cũng không quá rõ về đối phương, hơn nữa lúc này ngươi lại đang ở thế bất lợi, bởi vì ngươi là cái đích cho mọi người chỉ trích.”
Thiên Vũ bật cười nói: “Nếu thế thật, thật sự là thế, thế thời đều có sao ngươi còn không nhanh tay nắm lấy cơ hội này?”
Tập Nhân Kiệt cực kỳ tức giận, nghĩ không ra miệng lưỡi Thiên Vũ sắc bén như vậy. Lúc này nếu như hắn vẫn không ra tay chẳng phải sẽ khiến người ta cười nhạo?
Hừ lạnh một tiếng, Tập nhân Kiệt ngữ khí lạnh băng nói: “Đừng vội đắc ý, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.”
Chớp mắt một cái Tập Nhân Kiệt như bóng u linh, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Thiên Vũ, nhưng hắn không có ý định ra tay đánh lén.
Hai người đứng cách nhau sáu thước, Thiên Vũ nhìn vẻ mặt lạnh băng của Tập Nhân Kiệt, châm chọc: “Biết rõ làm không được nhưng vẫn cố làm, thật không thẹn với cái danh sát thủ đỉnh cấp. Đúng là ngu xuẩn đỉnh cấp mà!!”
Tập Nhân Kiệt cười lạnh nói: “Ta một khi ra tay người khác sẽ không có cơ hội xuất thủ nữa, ngươi hay là suy nghĩ nhiều thêm một chút về việc đời này còn bao nhiêu việc tiếc nuối chưa làm được đi, để chết rồi khỏi phải vướng bận trong lòng.”
Thiên Vũ nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía chân trời. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy ngạo khí, chậm rãi nói như cố tình kích nộ Tập Nhân Kiệt.
“Mọi việc đều phải tự mình ra tay, đa phần là một kẻ không ra gì. Phàm nhắc nhở ai đó về chuyện tiếc nuối thì chính mình lại có nhiều chuyện tiếc nuối hơn người khác.”
Tập Nhân Kiệt âm trầm nói: “Tự cho là đúng, ngu muội.”
Tay phải chậm rãi giơ lên, Tập Nhân Kiệt, gã sát thủ đỉnh cấp nay lại quang minh chính đại ra tay. Thật tình khiến cho người ta khó hiểu, không rõ là hắn vô cùng kiêu ngạo hay đã nắm chắc mười phần chiến thắng.
Đã là sát thủ đều lấy thủ pháp gϊếŧ người mau lẹ làm phương châm hành động.
Tập Nhân Kiệt vốn được xưng là sát thủ thủ tịch của Hồng Nguyệt Các thì thủ pháp gϊếŧ người cực kỳ cao minh, tốc độ xuất thủ cực nhanh của hắn đã sớm dương danh khắp thành Phù Cừ. Tại sao giờ phút này hắn lại có cử động khác thường như vậy?
Khi tay phải của Tập Nhân Kiệt giơ lên, khí lưu bốn phía cũng bắt đầu đọng lại, một vòng tròn chân khí dày đặc dưới sự khống chế của Tập Nhân Kiệt hiện ra giữa không trung, mạnh mẽ áp xuống người Thiên Vũ như thái sơn áp đỉnh, áp lực cực kỳ trầm trọng.
Thiên Vũ khẽ nhíu chân mày, Bách Nhu Thần Công tự động vận chuyển, một vòng khí hộ thể hiện ra bao phủ toàn thân chống lại luồng áp lực đặc thù nọ.
Lúc này, bên ngoài thân thể Thiên Vũ xuất hiện vô số đao cương và kiếm quang giống như du hồn dã quỷ liên tục công kích vào vòng khí phòng hộ của hắn.
Đao cương, kiếm quang này chính là một tuyệt chiêu gϊếŧ người của Hồng Nhân Kiệt. Vốn Hồng Nguyệt Các vẫn nổi danh với tuyệt kỹ gϊếŧ người bằng vô hình đao, vô hình kiếm, không màu, không mùi rất khó phòng bị.
Nếu không phải Thiên Vũ vận khởi hộ khí tráo thì mấy đạo vô hình đao, vô hình kiếm này chưa chắc đã bại lộ trước mắt mọi người.
Làm sát thủ của Hồng Nguyệt Các, Tập Nhân Kiệt ở trong thành Phù Cừ có thể nói danh tiếng lẫy lừng, thực lực cường hãn Thiên Vũ không thể tưởng tượng được.
Mặc dù hôm nay thực lực của Thiên Vũ đích thực đã tiến triển rất nhiều nhưng hắn không biết rõ thực lực của Tập Nhân Kiệt, cũng không biết danh tiếng của Tập Nhân Kiệt ở thành Phù Cừ vang dội ra sao.
Hờ hững cười lạnh, tay phải của Tập Nhân Kiệt chậm rãi ép xuống, vô số vô hình đao kiếm điên cuồng hiện ra, hội tụ thành một cột sáng lớn mạnh mẽ đập vào hộ khí tráo của Thiên Vũ. Hai bên chạm mạnh vào nhau phát ra âm thanh chói tai.
Thân thể hơi mất thăng bằng, trên mặt Thiên Vũ thoáng hiện vẻ ngưng trọng. Bách Nhu Thần Công lấy nhu thắng cương, mặc dù có thể chống đỡ vô hình đao kiếm xâm nhập tấn công nhưng tự thân không thể tránh khỏi bị đẩy lùi.
Nhìn Thiên Vũ, trên mặt Tập Nhân Kiệt lộ ra một tia cười tàn khốc, tay phải đang ép xuống bỗng năm ngón đột ngột bóp chặt lại. Siêu trọng khí tràng trong nháy mắt nổ mạnh, khí lưu đáng sợ ngưng tụ thành vô hình đao kiếm cực lớn có sức hủy diệt mạnh mẽ đập vào hộ khí tráo của Thiên Vũ.
Trong nháy mắt, hộ khí tráo của Thiên Vũ bị áp súc thành một đoàn, rất nhanh đã có dấu hiệu tan vỡ.
Cũng may Bách Nhu Thần Công chuyên dùng phòng ngự, dù một kích này của Tập Nhân Kiệt nhìn đơn giản nhưng chứa đầy sát khí kinh khủng. Thiên Vũ chỉ nhờ vào Bách Nhu Thần Công mà chống đỡ được một kích kia.
Ánh sáng nhạt chợt lóe, hộ khí tráo sau khi bị ép đến cực hạn nhanh chóng phản ngược lại, lập tức hóa giải nguy cơ trước mắt.
Xoay người trở ra, Thiên Vũ lui về sau vài thước. Trên khuôn mặt anh tuấn đã bớt đi nụ cười thay vào đó là một vẻ mặt có phần ngưng trọng.
“Nhìn không ra ngươi lại có bản lãnh như vậy, dĩ nhiên tiếp đỡ được một kích của ta.”
Cặp mắt khẽ động, trong lòng Tập Nhân Kiệt cảm thấy kinh ngạc, tay phải đưa ra sau cả người dâng lên một tia khí tức khác thường.
Trong nháy mắt, Thiên Vũ đột nhiên cảm nhận được sự khác lạ, một luồng sát khí vô hình trong nháy mắt quét tới đột phá hộ khí tráo của hắn, đâm thẳng vào trái tim yếu nhược.
Thiên Vũ bình thản không tránh không né cũng không phản kích, yêu đao Tà Nguyệt trong tay rất nhanh di động, lấy cách thức an toàn làm chủ, phòng thủ thật chặt đón đỡ một đòn tập kích bất ngờ của Tập Nhân Kiệt.
Hết thảy mọi người đều không biết nhưng Tập Nhân Kiệt và Thiên Vũ đều rõ ràng trong lòng, cả hai không khỏi kinh ngạc vì tốc độ của đối phương.
Tập Nhân Kiệt đã hơi bực mình, nói: “Quả nhiên có vài phần bản lãnh, chẳng trách khinh thường chúng ta như vậy. Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết, cái gì mới là thực lực chân chính.”
Tâm niệm vừa chuyển, khí thế đột ngột dâng cao.
Quanh thân Tập Nhân Kiệt vô số quang mang hội tụ, các đám mây đen cuồn cuộn tứ tán ở phía sau lưng hắn ngưng tụ thành một đầu báo đen khổng lồ. Hai đôi mắt của nó đỏ ké mở lớn phảng phất như muốn cắn nuốt cả thiên địa.
Nháy mắt, cuồng phong gào thét, tiếng sấm vang trời, cả vùng trời trong xanh chớp mắt biến thành một vùng hôn ám, phần lớn ánh sáng hôn ám từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, quay xung quanh thân Tập Nhân Kiệt, hình thành một đạo tinh vân tuyền qua (dòng xoáy tinh vân). Việc này khiến cho tất cả mọi người đang xem đều phải lui lại, ngay lập tức chỗ mọi người vừa đứng đã bị áp lực vô hình chấn nát.
Tiêu Diêu Vương - Đường Vân, Niếp Không môn chủ - Vạn Lý Phong, thánh nữ Vũ Bạch Toàn, Lục bào lão quỷ, Ma tông - Nguyên Hoành Vân đều kinh nghi bất định, thực lực cường hãn của Tập Nhân Kiệt làm cho mọi người cảm thấy khϊếp sợ.
Tiêu Thư Tuệ nghi ngờ đứng đó, nàng bị luồng khí thế phát tán trên người Tập Nhân Kiệt đẩy lui ra ngoài mấy trượng, ánh mắt phẫn nộ nhìn trừng trừng Thiên Vũ.
Hoa Thanh và Lãnh Thiên Quân vốn đang kịch chiến quyết liệt trên không trung, không ngờ lại bị khí thế cường đại của Tập Nhân Kiệt bức ép khiến hai người phải di dời trận địa ra ngoài trăm trượng, tạm thời đình chỉ giao phong.
Thiên Vũ nhìn lên Tập Nhân Kiệt ở trên không trung, trong mắt không có sự sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy hưng phấn và chờ mong.
Hình như cùng cường địch đối chiến mới là thời khắc Thiên Vũ mong chờ nhất.
Thiên Vũ cũng bay lên cùng độ cao với Tập Nhân Kiệt, nhìn luồng lốc xoáy tinh vân khổng lồ đang vận chuyển kia.
“Một kích mạnh mẽ kinh thiên động địa. Sát thủ Hồng Nguyệt Các danh tiếng thật sự không sai. Đến đây nào, nhân tiện nhìn xem hôm nay trong chúng ta ai sẽ chết về tay ai, thử xem thằng nào hạ mã phong trước !”
Tay trái đưa ra sau, tay phải giơ lên.
Khí lưu quanh thân Thiên Vũ hội tụ lại, chân khí bên trong cơ thể tăng tốc vận chuyển, khí thế ngạo thị thiên hạ cũng theo đó phát ra, vô số quang mang từ trong cơ thể hắn bắn phát ra, quay chung quanh thân hắn, ngưng tụ thành một đám mây ánh sáng.
Đồng thời yêu đao Tà Nguyệt trong tay Thiên Vũ hồng quang chợt lóe, đao rời tay bay ra, xoay tròn phi thăng. Cả thân đao chấn động như sấm, phát ra từng tiếng vang kinh thiên động địa.
Yêu đao Tà Nguyệt xoay tròn trên không trung bắt đầu bành trướng, từ ba thước nháy mắt tăng vọt lên gấp mười, gấp trăm, ngàn lần hóa thành một đạo đao mang khổng lồ phát tán hồng quang đẹp mắt.
Khi yêu đao Tà Nguyệt tăng trưởng, phía sau Thiên Vũ cũng xuất hiện một thân ảnh khổng lồ, khí thế ngạo thị quần hùng.
Thân ảnh nọ là một nam tử trung niên thân vận trường bào màu vàng kim, gương mặt tuấn tú tràn ngập bá khí, ánh mắt sáng ngời toát ra vẻ ngạo nhiên, ánh mắt dừng lại trên thân con báo đen phía sau Tập Nhân Kiệt, nhếch môi cười lạnh.
Trung niên nam tử này là hư ảnh của Tà Nguyệt Chân Quân, thân cao ba nghìn trượng còn to lớn hơn con báo đen phía sau Tập Nhân Kiệt mấy lần, căn bản là một trời một vực.
Giờ khắc này, Thiên Vũ đã triển lộ ra thực lực kinh người, hư ảnh Tà Nguyệt Chân Quân hiện lên khiến cho khí thế của hắn dâng lên ngút trời, yêu đao Tà Nguyệt xoay tròn cực nhanh, lực lượng đủ để phá nát thiên địa, chém nát phong vân, dễ dàng đè áp khí thế của Tập Nhân Kiệt xuống.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người, dù là bậc Võ Tôn như Tiêu Diêu Vương cũng bị Thiên Vũ làm cho kinh ngạc.