Có sự chênh lệch số chương vì lão tác giả bị loạn não, nội dung vẫn bình thường nhé aE ...
Tô Kiếm Phi mượn lực xoay tròn tạm thời hóa giải công kích của Thiên Vũ, song phương nhất thời xuất hiện cục diện giằng co. Thiên Vũ không ngừng tiến công, Tô Kiếm Phi duy trì phản kích liên tục, hiện tại không ai áp chế được ai.
Lúc này, Huyền Băng Khôi Lỗi đột nhiên bứt trở ra, thân thể trôi nổi giữa không trung, lăng không một kiếm hướng phía Tô Kiếm Phi bổ tới.
Một kiếm này khí phách tuyệt luân, thời không vặn vẹo, mũi kiếm bắn ra một luồng quang diễm, mặc dù rất nhỏ nhưng lại chứa đựng lực lượng đáng sợ, ương ngạnh cắm vào trong luồng khí lưu xoay tròn, một kiếm đánh tan hộ thể chân khí phòng ngự của Tô Kiếm Phi.
Đến lúc đó, Tô Kiếm Phi nổi giận gầm lên một tiếng, khí lưu đang chuyển động đột nhiên đình chỉ làm cho thân thể hắn run lên, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Thiên Vũ nắm bắt cơ hội, trong vô số ảo ảnh đột nhiên xuất hiện chân thân của Yêu Đao Tà Nguyệt, quang ảnh trên thân đao bắt đầu khởi động, ngưng tụ một đạo đao cương rực rỡ, mang theo khí thế huỷ diệt, chém tới đỉnh đầu Tô Kiếm Phi.
Nhìn một kích kinh khủng này, sắc mặt Tô Kiếm Phi lộ ra biểu tình cuồng nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiên Vũ, ta muốn gϊếŧ ngươi!"
Giờ khắc này, nguy hiểm đã tới, Tô Kiếm Phi vứt bỏ hết thảy, nổi lên sát tâm muốn gϊếŧ chết Thiên Vũ.
Thân thể co lại, kim kiếm giơ cao, đáy mắt Tô Kiếm Phi lóe ra sự tàn khốc, cả người nghịch hướng xoay tròn phóng lên cao, hóa thân làm một đạo kiếm trụ kim sắc, trong nháy mắt va chạm với đạo đao cương do Thiên Vũ phát ra.
Cường quang chợt lóe, thanh âm đùng đùng như sấm nổ.
Đao cương và kiếm trụ vừa chạm vào nhau, giữa không trung sinh ra khí lưu hủy diệt gào thét chấn động, ngưng tụ thành một đầu yêu thú loang loáng, tựa hồ muốn cắn nuốt toàn bộ sinh linh trên thế gian này.
Trong sương mù, kiếm khí kim sắc phóng lên cao, hóa thành một đầu Kim Long, há mồm to như chậu máu phóng tới Thiên Vũ.
Một đao mang theo lực lượng huỷ diệt do Thiên Vũ phát ra lại bị Tô Kiếm Phi đánh văng trở về, làm cho thương thế Thiên Vũ tăng lên, thân thể càng lúc càng suy yếu.
Lúc này, Thiên Vũ cần phải có thời gian điều trị thân thể, bình ổn lại chân khí. Nhưng Tô Kiếm Phi lại đuổi theo không bỏ, hóa thân thành Kim Long nhuệ khí kinh người, truy sát Thiên Vũ không chết không thôi.
Xoay người trở ra, Thiên Vũ huy đao phản kích, Yêu Đao Tà Nguyệt gào thét chấn động, bắn ra một luồng đao cương rực rỡ, cùng Kim Long kiếm khí va chạm liên tục. Kim Long kiếm khí bị đao cương của Thiên Vũ đẩy lui, nhưng lập tức lại tấn công, gắt gao truy đuổi Thiên Vũ.
Một màn này làm cho Thiên Vũ có chút khϊếp sợ, đao cương của mình vô cùng sắc bén nhưng Tô Kiếm Phi thi triển nhân kiếm hợp nhất hóa thân Kim Long lại không hề tổn hại, lúc này biến thành một cỗ lực lượng uy hϊếp rất lớn đến hắn.
Nếu như Thiên Vũ không thể phá vỡ cảnh giới nhân kiếm hợp nhất của Tô Kiếm Phi, gã sẽ đối mặt với công kích vĩnh viễn, đến lúc đó tử vong tất nhiên là Thiên Vũ.
Nghĩ tới đây, Thiên Vũ vô cùng kinh sợ, nhanh chóng né tránh, đồng thời suy nghĩ kế sách đối phó.
"Chịu chết đi, Thiên Vũ. Đây là tuyệt kỹ tất sát của Kim Kiếm Môn, nhân kiếm hợp nhất, Kim Long vô địch."
Thanh âm chói tai mang theo sự tức giận, lại có thêm vài phần hận ý. Hiển nhiên Tô Kiếm Phi cũng không cam lòng, nhưng lại không có lựa chọn. Ban đầu Tô Kiếm Phi chỉ muốn bắt giữ Thiên Vũ, bức ra bí ẩn của Nguyên Văn cướp lấy thượng cổ bí thuật Huyết Tế Thương Khung và Yêu Đao Tà Nguyệt, sau đó mới gϊếŧ chết Thiên Vũ.
Ai ngờ sự việc xảy ra không như mong muốn, Thiên Vũ chọc giận Tô Kiếm Phi, làm cho hắn thi triển tuyệt kỹ tất sát, quyết tâm gϊếŧ chết địch nhân.
Thiên Vũ nổi giận gầm lên một tiếng, lạnh lùng nói: "Nếu đã muốn gϊếŧ người thì cũng phải chuẩn bị tâm lý bị người gϊếŧ. Ngươi có nhân kiếm hợp nhất, ta có Đoạn Kiếm Tàn Thần !"
Thân thể Thiên Vũ nhanh chóng gia tốc, bay thẳng lên trời cao, sau khi bức ra một khoảng cách với Kim Long, từ trong Huyễn Linh Giới nhanh tay lấy ra mẩu đoạn kiếm, hung hăng đâm vào trong ngực mình. Đoạn kiếm nhẹ nhàng cắt qua y phục, cắm vào giữa ngực gã, máu tươi nhiễm đỏ thân kiếm. Một khắc kia thiên địa dâng lên một cỗ lực lượng kinh khủng, tựa như ác ma đang ngủ say đột nhiên thức tỉnh, mang theo khí phách hung ác muốn thôn thiên nuốt địa.
Thân thể Thiên Vũ run lên, mặt trắng như tờ giấy, nhanh chóng buông ra chuôi kiếm, hai tay giơ lên cao, miệng niệm chú: "Chí cao tồn tại, huyết hồn vạn năng, ta nguyện dùng máu tươi làm vật dẫn, thức tỉnh trí nhớ ngủ say của ngài, hóa thành lợi khí vô kiên bất tồi, phá hủy hết thảy ngăn cản, huỷ diệt sinh linh ngu muội cản trở ngài đi tới."
Theo thanh âm Thiên Vũ vang lên, đoạn kiếm cắm ở giữa ngực hắn tự động bay lên, xoay quanh trên đỉnh đầu Thiên Vũ, lát sau thân kiếm dựng thẳng lên trời, rồi xoay tròn nhanh như chớp, nguyên bản thân kiếm đen nhánh sau khi cắn nuốt máu huyết của Thiên Vũ liền biến thành màu đỏ sậm, bắn ra một đạo kiếm trụ đỏ rực, trong nháy mắt giao hợp cùng thiên địa, bao phủ toàn bộ ánh mặt trời, khiến cho trời cao cũng bị che phủ trong màn hắc ám, tựa như ngày tận thế đã tới.
"Máu tươi mở đường, thần ma tránh lui, lấy máu của ta, quét ngang thiên địa!"
Thanh âm trầm thấp nhưng rõ ràng xuyên thấu hết thảy, lấy Thiên Vũ làm trung tâm phát xạ tứ phương, làm cho thời không vặn vẹo, thiên địa kinh sợ.
Thân ảnh Kim Long như tia chớp lao tới, muốn cắn chết Thiên Vũ. Đột nhiên phát hiện thiên tượng dị biến, phát ra tiếng rống tức giận điên cuồng :
"Đáng hận, ngươi dám dùng Huyết Tế Thương Khung đối phó bổn công tử, ta sẽ không để cho ngươi như ý, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn thây. Nhân kiếm hợp nhất, Kim Long vô địch, kiếm phá thương khung, đoạt hồn thiên địa!"
Một khắc kia, trên người Kim Long kim quang đại thịnh, thân rồng thật lớn đột nhiên thu nhỏ lại trăm lần, hóa thành một luồng ánh sáng kim quang rực rỡ, mang theo khí thế cực kỳ sắc bén đâm thẳng đến trái tim Thiên Vũ.
Đây là tuyệt kỹ trấn sơn của Kim Kiếm Môn, chiêu thức Kim Kiếm Đoạt Hồn vô kiên bất tồi, có uy lực cực kỳ đáng sợ.
Ban đầu Tô Kiếm Phi cũng không nghĩ sẽ phải thi triển tuyệt kỹ này, nhưng hiện tại Thiên Vũ thi triển ra Huyết Tế Thương Khung, làm cho hắn không còn có sự lựa chọn nào khác, tình thế bắt buộc hắn phải cùng Thiên Vũ đồng quy vu tận.
Lúc này, Huyết Tế Thương Khung triển lộ ra uy lực chí cao vô thượng, cả bầu trời chỉ còn một mảnh đỏ sậm, lộ ra khí tức kinh khủng quỷ bí.
Trên bầu trời xuất hiện một dòng xoáy huyết sắc, điên cuồng cắn nuốt quang mang xung quanh, dọc theo cột sáng huyết sắc đổ xuống, dũng mãnh thẩm thấu vào trong Đoạn Kiếm Tàn Thần.
Đến lúc đó, Đoạn Kiếm Tàn Thần xuất hiện biến dị, trên thân kiếm hiện lên một ít hoa văn cổ quái, giống như phù chú thần bí và quỷ dị. Hoa văn này khắc dấu rõ ràng trên thân kiếm, ẩn chứa vô thượng huyền cơ.
Trong nháy mắt vết chạm khắc hoàn thành, trên thân kiếm hiện ra hoa văn loang loáng rõ ràng, một cỗ lực lượng kinh khủng từ trong đoạn kiếm bộc phát ra, một thân ảnh đen nhánh từ từ hiện lên phía chân trời, thân hình cao lớn ngàn trượng, tựa như một pho tượng Ma thần thật lớn, ánh mắt bao quát thương sinh.
Giờ phút này, dòng xoáy huyết sắc phía chân trời đã khuếch tán đến mức tận cùng, từ trên trời cao vô lực lượng cùng vô tận đổ xuống, rót vào trong Đoạn Kiếm Tàn Thần, khiến cho thân kiếm nổi lên quang mang đen thui như mực, hình thành một màn hào quang hắc ám, đem Thiên Vũ bao phủ ở trong đó, thân thể hắn không còn bị ngoại giới ảnh hưởng.
Phía chân trời cuồng phong gào thét, bão chớp ào ạt như nước thủy triều dâng, tiếng sấm chói tai vang tận mây xanh làm nổi bật dòng xoáy huyết sắc, khiến cho người người kinh sợ.
Giữa không trung, thân ảnh Ma thần cao lớn kia đột nhiên rít gào, tay phải chộp lấy dòng xoáy huyết sắc phía chân trời, lòng bàn tay khẽ rung dòng xoáy huyết sắc lập tức hóa thành một đạo quang mang đen nhánh bắn vào trong Đoạn Kiếm Tàn Thần, sinh ra một đạo ánh sáng Hủy Diệt có khả năng hòa tan vạn vật.
Một khắc kia, Kim Kiếm Đoạt Hồn của Tô Kiếm Phi chỉ cách Thiên Vũ vài thước, mắt thấy mũi kiếm sắp đâm vào màn hào quang đen nhánh ngoài thân Thiên Vũ thì luồng ánh sáng Hủy Diệt đột nhiên xuất hiện mang theo lực lượng phân giải hết thảy vạn vật, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ kim quang.
Lập tức lực lượng Đoạn Kiếm Tàn Thần chợt lóe lên rồi biến mất, hóa thành một đạo ô quang tiến nhập vào trong thân thể Thiên Vũ, phối hợp với Thiên Vũ ngăn trở khí tức sinh mệnh đang chậm rãi trôi qua.
Lúc đó năng lượng trên thân đoạn kiếm hội tụ, tất cả năng lượng chung quanh đều bị đoạn kiếm hấp thu, luồng năng lượng hùng hậu đó chuyển hóa thành chân khí, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Thiên Vũ, bổ sung sinh mạng lực cho hắn, tăng cường sinh khí mà gã hao tổn khi thi triển bí thuật Huyết Tế Thương Khung.
Mặc dù luồng năng lượng chỉ còn không đến một phần hữu ích, nhưng đối với bản thân Thiên Vũ thì đã rất kinh người, nó giúp cho thực lực hắn trong nháy mắt bạo tăng, đột phá đến cảnh giới Vũ hồn.
Lúc này đây, Thiên Vũ dùng Đoạn Kiếm Tàn Thần thi triển Huyết Tế Thương Khung, uy lực của nó so với lần trước dùng Yêu Đao Tà Nguyệt thi triển Huyết Tế Thương Khung còn mạnh hơn rất nhiều lần. Nguyên nhân bởi vì Đoạn Kiếm Tàn Thần vốn là thần binh có đẳng cấp cao hơn Yêu Đao Tà Nguyệt, ngoài ra thủ pháp Thiên Vũ thi triển cũng tốt hơn lần trước.
Lần trước, Thiên Vũ lấy máu tươi trong lòng bàn tay tế điện đao hồn của Yêu Đao Tà Nguyệt, đó là phương thức bình thường nhất, uy lực tương đối thấp.
Lần này, Thiên Vũ lấy máu từ tim tế điện kiếm hồn của Đoạn Kiếm Tàn Thần, phẩm chất máu huyết tăng lên uy lực tự nhiên cũng gia tăng hơn nhiều.
Giờ phút này, trên mặt đất chúng sinh thất hồn lạc phách, tất cả ánh mắt đều dại ra, chỉ có Hoa Thanh là còn thanh tỉnh, trong ánh mắt nàng lóe ra thần vận khác thường.
Hoa Thanh đi tới bên cạnh Thiên Vũ, hạ giọng nhắc nhở: "Dị biến nơi này sẽ khiến cho cao thủ chú ý, chúng ta phải xử lý thật nhanh rồi rời khỏi nơi đây!"
Thiên Vũ bừng tỉnh, quay đầu nhìn Hoa Thanh vô thức hỏi: "Nàng có chủ ý gì không ?"
Hoa Thanh nói: "Để tránh mang đến tai kiếp cho dân chúng, tốt nhất ngươi phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không được trao đổi hay nói gì với bọn họ cả, nếu không bọn họ sẽ gặp tai kiếp lớn lao."
Thiên Vũ lâm vào trầm tư, thực lực gia tăng làm cho tâm trí hắn cũng có biến hóa, khả năng suy nghĩ cũng tốt hơn xưa nhiều.
"Nàng nói rất có đạo lý, ta phải nhanh tay di chuyển hài cốt môn chủ, không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào!"
Hoa Thanh nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi thôi."
Thiên Vũ cúi đầu nhìn mọi người dưới mặt đất, phát hiện Tiểu Cửu và Tằng Đại Phu đang ngẩng đầu nhìn mình, trong ánh mắt toát ra sự kích động và vui sướиɠ.
Thiên Vũ hiện có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nghĩ đến nhắc nhở của Hoa Thanh, hắn lại không thể nói ra một lời, đành phải đi về phía Tiểu Cửu và Tằng Đại Phu nhẹ nhàng phất tay, sau đó kéo Hoa Thanh biến mất vào trong hư không.
Vân Ảnh Môn cách Trấn Tân Dân ước chừng ba dặm, đối với tốc độ của Thiên Vũ chỉ là trong nháy mắt mà thôi, dù sao bây giờ hắn đã đột phá cảnh giới Vũ Hồn, chỉ cần ý niệm chuyển động là có thể đi xa vài dặm.
Dưới ánh mặt trời, Thiên Vũ nắm bàn tay nhỏ bé của Hoa Thanh, xuất hiện ở trên bầu trời Vân Ảnh Môn, trên gương mặt anh tuấn lộ ra biểu tình kỳ lạ, địa phương này gã đã sinh sống tám năm dài nên có tình cảm rất phức tạp.
Khi Vân Ảnh Môn bị diệt, Thiên Vũ trọng thương dưỡng bệnh suốt một tháng, sau đó rời khỏi Trấn Tân Dân, bước lên hành trình báo thù dài đăng đẳng.
Hôm nay, Thiên Vũ trở lại chốn xưa, núi sông còn đó cố nhân đã đi xa, lưu lại nơi này chỉ còn có vô tận bi thương.
Thân thể lơ lửng trên không, Thiên Vũ mang theo hoài niệm, gương mặt trầm buồn hàm chứa cảm giác tiếc hận nhói trong tim.
Hoa Thanh im lặng không nói, nàng hiểu rõ tâm tình lúc này của Thiên Vũ, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh gã, yên tĩnh an ủi, chia sẻ niềm bi thương trong lòng gã.