- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thiên Địa Quyết
- Quyển 3 - Chương 161: Tai họa ập đến
Thiên Địa Quyết
Quyển 3 - Chương 161: Tai họa ập đến
Hoa Thanh nửa tin nửa ngờ, mắt không rời lều vải, trong tai vang lên một thanh âm xa lạ già nua.
"Số mệnh vốn trêu ngươi, cần gì phải cưỡng cầu. Ta vốn tiêu dao thế ngoại, không muốn vương vào nợ phàm trần."
Cuồng phong kéo tới, giật dây bay cuộn, một thân ảnh hư ảo xuất hiện bên trong lều vải, hình thành một không gian ba động vặn vẹo, một sức mạnh tồn tại rất khó lý giải.
Thiên Vũ sắc mặt kinh biến, chăm chú nhìn hư ảnh biến ảo vô chừng, trầm giọng nói: "Ngươi rốt cuộc là ai ? Vì sao xuất hiện ở nơi này ?"
Bên trong lều vải, một người hư ảnh biến ảo vô chừng lúc ẩn lúc hiện, tựa như một đám mây mù tùy theo thời khắc chuyển biến thành người hoặc thú, không có hình thái cố định.
Hoa Thanh vẻ mặt kinh hãi, bật thốt lên nói: "Này... "
Trong lều vải, thanh âm già nua lại vang lên, giải đáp nghi vấn của Hoa Thanh.
"Đây là Không Gian Hình Chiếu, các ngươi chứng kiến chẳng qua là một hình chiếu hư ảo của lão phu, cũng không phải là một phân thân, chỉ là một ý niệm tàn ảnh. Thiên Vũ, ngươi cưỡng ép số mệnh nhất định sẽ gây ra tai hoạ, phải nắm chặt cơ hội tránh khỏi nhân quả, đừng có cưỡng cầu duyên số. Lão phu có thể thỏa mãn tâm nguyện của ngươi, coi như là đền bù trong tương lai ngươi sẽ gặp phải một trường kiếp nạn."
Chân mày Thiên Vũ khẽ nhíu, không cho là đúng, lại một lần nữa hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"
"Tên của lão phu ngươi mà biết cũng chỉ là tai họa mà thôi, ngươi không nên biết làm gì. Lúc trước, lão phu tâm huyết dâng trào hành động không có chừng mực, không nghĩ lại làm kinh động ngươi tu luyện, vì thế kết hạ một mối liên hệ số mệnh với ngươi, số mệnh của ngươi cũng bởi vậy mà thay đổi. Bây giờ, ngươi có tâm nguyện gì lớn có thể nói ra."
Thiên Vũ không nói, trong đầu suy nghĩ trăm đường.
Hoa Thanh nhìn hư ảnh biến ảo vô chừng, nhẹ giọng hỏi: "Giữa ta và Thiên Vũ đang có một đoạn túc duyên. Đây là thiện duyên hay là nghiệt duyên ?"
Thanh âm già nua nói: "Trong thiện có nghiệt, trong nghiệt có thiện. Ngươi đi theo bên cạnh gã, cuộc đời này ngươi chắc chắn như nguyện."
Hoa Thanh nói: "Đây là túc duyên của ta."
Thanh âm già nua nói: "Ngươi cũng có thể là một hồi tai nạn của gã!"
Vẻ mặt Hoa Thanh cổ quái, im lặng không nói, âm thầm tiếp nhận lời tiên đoán của người trong lều vải.
Thiên Vũ có chút kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra, chỉ lẳng lặng suy nghĩ trong lòng.
"Cuộc đời này tâm nguyện lớn nhất của ta chính là báo thù rửa hận cho môn chủ, lấy lại công đạo cho tiểu thư.”
Ngươi nếu có thể thỏa mãn tâm nguyện của ta, hãy cho ta biết nguyên nhân Vân Ảnh Môn bị diệt, cùng với lai lịch của hung thủ."
Trong lòng vẫn khắc sâu Thiên Vũ cừu hận ngày xưa, hôm nay hắn có thực lực báo thù, liền muốn biết lai lịch hung thủ, muốn nhanh chóng báo thù rửa hận diệt môn.
"Vân Ảnh Môn bị diệt có liên quan tới hai người, người thứ nhất là Vân Nguyệt Nhi, người thứ hai chính là ngươi ”
Thiên Vũ nghe vậy biến sắc, nghi vấn hỏi : "Làm thế nào cùng ta có quan hệ, lại cùng tiểu thư có liên quan ?"
"Vân Ảnh Môn bị diệt, biểu hiện ra ngoài là liên quan đến Vân Nguyệt Nhi, nhưng trên thực tế nguyên nhân căn bản lại tồn tại trên người của ngươi, có liên quan tới Vân Báo. Về phần hung thủ thì đến từ phía bắc, ở một nơi cao hơn cả bầu trời đêm tỏa ra ánh sáng rực rỡ."
Theo thanh âm tiêu tán, hư ảnh biến ảo vô chừng trong lều vải từ từ cố định, không gian vặn vẹo chuyển sang tĩnh lặng, trong nháy mắt biến mất không thấy nữa.
Đôi môi Thiên Vũ khẽ run lên, vốn gã định tiếp tục hỏi nhưng trong nháy mắt chần chờ hư ảnh kia đã tiêu thất.
Nhẹ nhàng thở dài, Thiên Vũ lẩm bẩm: "Treo cao trên bầu trời đêm tỏa ra ánh sáng rực rỡ, có lẽ là ánh trăng. Hung thủ đến từ phía bắc, chính là đền từ thành Huyền Thiên, rốt cuộc ánh trăng có liên quan gì với Huyền Thiên Thành, hắn muốn ám chỉ điều gì đây ?"
Hoa Thanh trầm ngâm nói: "Còn nhớ lúc đầu tại Ngưng Vụ Cốc, ngươi gặp gỡ cao thủ Hồng Nguyệt Các là Tô Bạch Nga sao? Sau khi nàng biết được lai lịch của ngươi liền triển lộ sát khí, có thể có liên quan tới Vân Ảnh Môn hay không ?"
Thiên Vũ kinh nghi nói: "Tô Bạch Nga, Hồng Nguyệt Các, không phải ngươi nói Hồng Nguyệt Các nằm tại thành Phù Cừ sao? Làm gì có liên quan tới thành Huyền Thiên ?"
Hoa Thanh nói: "Thế lực Hồng Nguyệt Các rất khổng lồ, nghe nói tổng bộ nằm ở thành Huyền Thiên, thành Phù Cừ chỉ là một phân đường mà thôi."
Thân thể Thiên Vũ chấn động, căm hận nói: "Nếu như thế thì Hồng Nguyệt Các có hiềm nghi rất lớn."
Hoa Thanh gật đầu nói: "Quả thật có hiềm nghi rất lớn, nhưng trước hết chúng ta cần điều tra rõ ràng, bởi vì Hồng Nguyệt Các cũng không dễ chọc."
Thiên Vũ lãnh đạm nói: "Nếu thật sự là Hồng Nguyệt Các làm, dù đứng sau có là Thiên Vương lão tử, ta cũng muốn đem Hồng Nguyệt Các nhổ cỏ tận gốc."
Hoa Thanh an ủi: "Đừng nóng giận, hôm nay ngươi đã tìm được phương hướng đại khái rồi, ngươi hẳn là rất cao hứng. Ít hôm nữa xác nhận được thân phận hung thủ, chúng ta sẽ đem bọn chúng diệt sạch, báo thù rửa hận cho Vân Ảnh Môn."
Trong đầu Thiên Vũ hiện lên thân ảnh môn chủ Vân Báo, tâm tình của hắn đang rất mông lung, hận không thể nhanh chóng chạy trở về, nói cho môn chủ biết mình đã phát hiện tung tích thù nhân, nếu như môn chủ dưới suối vàng có linh thiêng hẳn là cũng chia sẻ vui sướиɠ cùng mình.
"Đi thôi, chúng ta rời khỏi nơi này."
Khẽ buông bàn tay nhỏ bé của Hoa Thanh, Thiên Vũ tiến lên thu thập hành trang, lập tức mang theo Hoa Thanh rời khỏi sơn cốc, đi thẳng đến Bàn Thiên Cổ Lâm.
Trấn Tân Dân nằm ở phụ cận Bàn Thiên Cổ Lâm, là một trấn nhỏ xa xôi rất thanh tĩnh.
Buổi sáng hôm nay, trong trấn đột nhiên xuất hiện mấy người quần áo hoa lệ, trên người mang theo đao kiếm, khiến cho dân chúng chú ý. Đoàn người này hanh chóng đi tới Hồi Xuân Đường.
Trong lúc sáng sớm rãnh rỗi, Tiểu Cửu đang ngồi ngủ gật lại bị tiếng động lớn xôn xao đánh thức.
Tiểu Cửu mở mắt ra thấy bảy nam tử trẻ tuổi quần áo chỉnh tề xuất hiện ở ngoài cửa Hồi Xuân Đường, mỗi người đều khí vũ bất phàm, người đi trước lại càng xuất chúng, tựa hồ là người cầm đầu.
Người đi đầu khoảng hai mươi tuổi, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, thân mặc kim sắc hoa phục, trên mặt mỉm cười lộ vẻ bình tĩnh, cả người toát ra khí phách vô hình, ánh mắt có thể làm cho người đối diện nhìn thấy phải dao động tâm thần. Tiểu Cửu chậm rãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt người nọ.
Đi vào Hồi Xuân Đường, gã nam tử tuấn mỹ đánh giá hoàn cảnh bốn phía, cũng không để ý tới Tiểu Cửu mà trực tiếp đi vào bên trong Hồi Xuân Đường.
"Các ngươi tìm ai?"
Tiểu Cửu tiến lên hỏi, nhưng lại bị một cổ khí thế vô hình đẩy văng trở về.
Ngã ngửa trên băng ghế ngồi, vẻ mặt Tiểu Cửu kinh hãi, sợ sệt quan sát bảy người trước mặt, bọn họ mặc trang phục quần áo giống nhau, ngoại trừ người dẫn đầu mặc kim sắc hoa phục. Còn lại sáu người đều mặc hoa phục màu bạc, trên ống tay áo có thêu hình một cây kiếm nhỏ, tựa hồ là một dấu hiệu nào đó.
Nối đuôi nhau bước vào trong, người cuối cùng đứng ở cửa nhìn Tiểu Cửu hỏi: "Ngươi có biết chuyện liên quan tới Bàn Thiên Cổ Lâm ?"
Tiểu Cửu chần chờ nói: "Bàn Thiên Cổ Lâm cách thị trấn không xa, nghe nói nơi đó thường xuyên có mãnh thú lui tới, chúng ta cũng không dám tới gần."
"Các ngươi vẫn ở nơi này, có từng nghe nói qua xảy ra chuyện gì cổ quái hay không ?"
Tiểu Cửu lắc đầu nói: "Chuyện này ta chưa từng nghe thấy."
Người nọ hơi thất vọng, thoáng trầm mặc một lát rồi lập tức đi vào bên trong Hồi Xuân Đường.
Nhìn theo bóng lưng người nọ Tiểu Cửu đột nhiên bừng tỉnh, đứng dậy hướng bên trong chạy đi, vừa mới cất bước đuổi theo người nọ đã bị một cỗ lực luợng vô hình hung hăng hất văng ra lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, cánh tay trái cũng bị chặt đứt.
Tiểu Cửu gào lên một tiếng đau đớn, cả giận nói: "Các ngươi là người nào ? Lại cường thế xúc phạm vô lý như vậy chứ? "
Người nọ quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tiểu Cửu, cười lạnh nói: "Chính là con kiến hôi cũng dám bất kính đối với chúng ta, ta há có thể tha cho ngươi!"
Tay phải gã vung lên, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt kéo thân thể Tiểu Cửu lại, năm ngón tay mở ra bóp chặt đầu của Tiểu Cửu, tùy thời có thể đoạt đi tánh mạng của hắn.
Lúc này, bên trong Hồi Xuân Đường cũng truyền đến thanh âm Tằng đại phu tức giận mắng chửi, hiển nhiên song phương phát sinh xung đột, chỉ có điều bên phía Tằng đại phu quá yếu rồi.
Tiểu Cửu cực kỳ kinh sợ, mặc dù tình cảnh mình bất lợi nhưng không quên an nguy của sư phụ, hắn hét lớn: "Sư phụ, người làm sao vậy ? "
Trong phòng Tằng đại phu kêu lên một tiếng đau đớn, lão bị một gã nam tử mặc hoa phục màu bạc đá bay ra ngoài, rơi xuống trong sân viện, kêu la thảm thiết.
Đến lúc đó một ít người bệnh bên trong Hồi Xuân Đường đều tức giận lên tiếng khiển trách, mắng chửi bảy người hành hung Tằng đại phu kia, lập tức khiến cho dân chúng phụ cận chú ý. Tin tức Tằng đại phu ở Hồi Xuân Đường bị người ta khi dễ truyền ra rất nhanh, rất nhiều dân chúng tức tốc cầm lấy vũ khí, chạy thẳng đến Hồi Xuân Đường.
Bảy người thanh niên mặc hoa phục không thèm để ý , người mặc áo vàng ngồi ở trong sân, nhìn Tằng đại phu đau đớn trên mặt đất, lạnh nhạt hỏi: "Nghe nói Vân Ảnh Môn môn chủ Vân Báo cùng ngươi có giao tình, ngươi hiểu hắn được bao nhiêu ?"
Sắc mặt Tằng đại phu tái nhợt, khuôn mặt vặn vẹo, giọng căm hận nói: "Vân Ảnh Môn đã bị diệt, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Nam tử mặc kim sắc hoa phục thần sắc bình tĩnh, chậm rãi nói: "Việc này ta đã biết, ta muốn hỏi là chuyện khi Vân Báo còn sống. Hắn từ Mạc Bắc Thành chạy đến chỗ này, cùng người nào có quan hệ mật thiết nhất ?"
Tằng đại phu hừ lạnh nói: "Lão phu không biết."
Nam tử mặc kim sắc hoa phục đạm mạc nói: " Mạng nhỏ của đồ đệ ngươi nằm ở trong tay của ngươi, ngươi tốt nhất phải lo lắng cẩn thận."
Tằng đại phu tâm thần chấn động, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Cửu, cả giận nói: "Buông hắn ra, hắn vẫn chỉ là một hài tử không biết cái gì, các ngươi muốn gì cứ hỏi ta là được."
Nam tử mặc kim sắc hoa phục lạnh lùng nói: "Ta đến không phải vì ngươi, chỉ cần ngươi trả lời vấn đề của ta, ta sẽ không đả thương dân chúng nơi này. Trái lại, nếu ngươi chọc ta tức giận, dân chúng Trấn Tân Dân sẽ gặp xui xẻo."
Tằng đại phu cực kỳ tức giận, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ là những người này mình không có khả năng trêu chọc, thuận theo là lựa chọn duy nhất.
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Nam tử mặc kim sắc hoa phục nói: "Ta có hai vấn đề, một là Vân Báo tới đây nhiều cùng người nào quan hệ thân mật nhất ? Thứ hai, đường vào Bàn Thiên Cổ Lâm ở chỗ nào?"
Tằng đại phu trầm mặc, tràn đầy không cam lòng nói: " Chuyện có liên quan đến Bàn Thiên Cổ Lâm lão phu không hiểu nhiều lắm. Môn chủ Vân Ảnh Môn là Vân Báo tới đây được tám năm, là người nhiệt tình vì lợi ích chung, vì dân chúng phụ cận làm nhiều chuyện tốt nên được mọi người tôn kính, hắn thường xuyên ở trong nhà, rất ít khi giao tiếp với người khác."
"Thả Tằng đại phu ra, nếu không chúng ta không khách khí."
Lúc này bên ngoài Hồi Xuân Đường đã tụ tập trên một trăm nam tử tráng kiện, bọn họ cầm trong tay đoản đao mộc côn, cả đám đang vô cùng xúc động chuẩn bị lao vào cưỡng bức gã hoa phục nam tử thả người.
Đã nhiều năm nay Tằng đại phu cứu sống vô số người, rất được dân chúng nơi này yêu quý.
Giờ phút này Tằng đại phu bị người ta ức hϊếp, dân chúng trong trấn có thể bỏ mặc được sao? gì?”
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Thiên Địa Quyết
- Quyển 3 - Chương 161: Tai họa ập đến