Nói cách khác, lần này Thiên Vũ hấp thu máu huyết của bốn đại cao thủ chính là một phương pháp huyết luyện đặc thù. Mượn bí thuật Huyết Tế Thương Khung, đem máu huyết của địch nhân kết hợp hoàn mỹ với bản thân, hợp thành một thể.
Bấy giờ, Thiên Vũ chẳng những cắn nuốt máu huyết của bốn đại cao thủ mà còn cắn nuốt thêm Tâm Hỏa thuộc tính khác nhau của bọn họ. Cộng thêm hiệu dụng của gốc cây thực vật trong tay hắn, tinh luyện chân khí trong cơ thể hắn, vì thế thực lực tăng lên kinh người.
Trận chiến lúc trước, Thiên Vũ từng đo giá trị Tâm Hỏa của bản thân. Lúc ấy chỉ số `của hắn là 1550 điểm bằng trình độ Võ sĩ sơ cấp Huyền cấp thượng giai.
Hôm nay, thực lực của Thiên Vũ tăng lên trên diện rộng. Đo đạc giá trị Tâm Hỏa có kết quả là 6500 điểm, trở thành một gã Võ Tướng cao cấp Huyền cấp thượng giai. Khoảng cách đến Võ hồn chỉ còn một bước.
Mặc dù cấp bậc ngang với Võ Tướng nhưng công pháp Thiên Vũ tu luyện chính là Huyền cấp thượng giai, thực lực cao hơn cả Bạch Phát Tà Sát ở cảnh giới Võ hồn sơ cấp Huyền cấp trung giai.
Thu hồi lại Tâm Hỏa Thạch, trên mặt Thiên Vũ tràn đầy tự tin. Ý niệm vừa động, Huyền Thiên Dương Ngọc tự nhiên hiện ra, Bách Nhu Chân Khí hóa thành Huyền Dương chân khí, hình thành một quang giới trong suốt trên người hắn.
Lần trước, khi Thiên Vũ rèn luyện kinh mạch đã luyện thành Huyền Thiên Dương Ngọc, đương nhiên, hắn không quá mức để ý đến nó.
Hôm nay thực lực Thiên Vũ đã gia tăng, thi triển Huyền Thiên Dương Ngọc có cảm giác rất huyền diệu. Chân khí trong cơ thể ngưng tụ khắp toàn thân, có lớn có nhỏ, có nhu có cương, co duỗi tùy ý, tự nhiên như một thể.
Thiên Vũ cẩn thận tìm hiểu thì ngạc nhiên phát hiện, mật độ chân khí của Huyền Thiên Dương Ngọc còn dày đặc hơn Bách Nhu Chân Khí, lực lượng phòng ngự vì thế kiên cố hơn gấp mấy lần.
Thiên Vũ cười nhạt thu hồi công pháp Huyền Thiên Dương Ngọc, đổi qua thi triển Linh Thủy Quyết. Cảm giác mọi việc như ý, khả năng vận dụng linh lực tăng mạnh, linh lực trong Linh Hải cũng tăng vọt.
Thiên Vũ cẩn thận tìm hiểu cách vận dụng linh thuật, trong đầu đột nhiên xông ra một cỗ linh lực cường đại sát nhập vào thân thể Thiên Vũ.
Luồng linh lực này đến từ cơ thể Âm Liễu Hoa. Trước đây hắn vẫn chưa từng hấp thụ qua, mãi đến khi Thiên Vũ thi triển Linh Thủy Quyết mới bắt đầu khởi động kí©h thí©ɧ linh lực tuôn ra, tiến nhập vào trong Linh Hải của Thiên Vũ.
Linh Hải của Thiên Vũ rất khác biệt so với những người khác. Trong cơ thể hắn tồn tại năm không gian thuộc tính bất đồng. Phân biệt là năm loại linh lực Địa, Hỏa, Thủy, Phong, Nguyên.
Giờ phút này, sau khi linh lực từ trong cơ thể Âm Liễu Hoa tiến nhập vào trong Linh Hải của Thiên Vũ, từ một phân thành hai, một cỗ Thủy thuộc tính, một cỗ Phong thuộc tính, phân biệt tiến nhập vào Thủy Linh không gian và Phong Linh không gian.
Đa số Linh Hải của người bình thường chỉ có một không gian linh lực, người có hai không gian linh lực tương đối ít, người có ba không gian linh lực lại càng ít ỏi, người có bốn không gian linh lực thì vô cùng hiếm thấy. Thiên Vũ có tới năm không gian linh lực có thể xem như duy nhất thiên hạ rồi.
Chuyện này trước mắt Thiên Vũ còn không biết. Sau khi hắn hấp thu, tiêu hóa cỗ linh lực cường đại từ Âm Liễu Hoa liền thu hồi Linh Thủy Quyết, rời khỏi căn phòng.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, Thiên Vũ vừa để ý cảnh sắc chung quanh vừa tìm kiếm phòng khách. Lát sau hắn đã cảm ứng được khí tức của Nguyệt Hiểu Nhã, tiến vào bên trong phòng.
Nguyệt Hiểu Nhã ngồi trong phòng khách, trên bàn cơm bày đầy rượu và thức ăn, đang chờ Thiên Vũ vào ngồi.
Thiên Vũ đi tới trước bàn ăn, ánh mắt khẽ chuyển tựa như muốn hỏi điều gì đó, cuối cùng lại không có mở miệng, hắn trực tiếp ngồi xuống đối diện Nguyệt Hiểu Nhã. Hai mắt hắn nhìn thẳng vào cặp mắt xinh đẹp của Nguyệt Hiểu Nhã.
Cảm nhận được ánh mắt của Thiên Vũ, Nguyệt Hiểu Nhã nhẹ giọng nói: “Thực lực gia tăng làm cho ngươi tự tin hơn rất nhiều!”
Thiên Vũ cười nói: “Có lẽ vậy, người có thực lực mới có thể theo đuổi được nhiều thứ!”
Thiên Vũ bình tĩnh, thong dong, tự tại, giờ khắc này hắn không có một chút yếu thế. Ánh mắt sắc bén phản ánh nội tâm của hắn, thậm chí có cả cảm giác chiếm hữu ở trong đó.
Nguyệt Hiểu Nhã tựa như cảm nhận được ý tứ từ trong ánh mắt của Thiên Vũ, nàng mỉm cười nói: “Ăn cơm trước đã, cơ hội như thế này cũng không có nhiều lắm đâu!”
Thiên Vũ cười nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ăn tối ở nơi u tĩnh này!”
Nguyệt Hiểu Nhã không nói gì, lẳng lặng cầm lấy chiếc đũa dùng bữa. Luồng nhuệ khí bén nhọn từ trên người nàng đột ngột biến mất tung tung, thay thế vào đó là vẻ trầm tĩnh, ưu nhã vô cùng.
Thiên Vũ nhìn Nguyệt Hiểu Nhã, đột nhiên có một loại cảm giác hết sức ấm áp. Lúc này hắn mới ý thức được, từ trước đến giờ hắn chỉ là một người cô đơn.
Kể từ khi Vân Ảnh Môn bị diệt, Thiên Vũ quyết tâm đề cao thực lực để báo thù cho môn chủ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của chính mình, cũng chưa từng nghĩ đến gia đình của mình.
Giờ phút này có Nguyệt Hiểu Nhã ở cạnh hắn, cùng hắn ăn tối, không có ồn ào, không có ân oán cùng tranh đấu. Cảm giác ấm áp thật hạnh phúc.
Đây mới là cảm giác của gia đình, yên ổn, an toàn, là một nơi êm đềm mà mỗi một con người đều hướng tới.
Thiên Vũ bình tĩnh nở nụ cười chân thành, cầm lấy chiếc đũa trên bàn. Trong lòng tràn đầy vui sướиɠ, chậm rãi hưởng thụ cảm giác ấm áp này.
Tiểu viện u tĩnh gió đêm lất phất thổi qua, Thiên Vũ và Nguyệt Hiểu Nhã đều im lặng, không ai có ý định mở miệng nói điều gì. Trong gian phòng khách tràn đầy cảm giác ấm áp, ôn nhu đến tột cùng.
Nguyệt Hiểu Nhã thanh đạm cười một tiếng rồi đặt đũa xuống, nàng nhìn Thiên Vũ, vẻ ôn nhu hiện rõ trên khuôn mặt.
Thiên Vũ luôn mồm cười, bàn tay vươn ra gắp thức ăn. Mãi đến khi cơm nước no nê hắn mới hạ đũa nhìn sang Nguyệt Hiểu Nhã.
Bốn mắt nhìn nhau, Nguyệt Hiểu Nhã nhẹ giọng nói: “Hôm nay trấn Thiết Thạch đã bị tàn phá, nguyên nhân trong đó ngươi biết rõ rồi chứ?”
Thiên Vũ cười nói: “Chắc là vì ta hả?”
Sóng mắt Nguyệt Hiểu Nhã khẽ chuyển, nói: “Lúc xế chiều, ngươi dẫn ra không gian dị tượng khiến cho mọi người kinh sợ. Các thế lực ở nơi này liền phái ra cao thủ đến điều tra, chuyện này chắc sẽ làm cho chúng ta bại lộ hành tung!”
Thiên Vũ đang mỉm cười nghe vậy liền thu liễm tâm tình, tâm lý lo lắng trỗi dậy trong lòng, trầm giọng nói: “Nếu vậy chỉ sợ rằng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm đến. Nếu ở lại trấn Thiết Thạch sẽ mang đến tai họa cho phân đường.”
Nguyệt Hiểu Nhã hỏi: “Ngươi tính ứng phó như thế nào?”
Thiên Vũ nói: “Trước mắt phân đường giao cho ta một nhiệm vụ, ta còn chưa kịp xem kỹ. Ta định mượn nhiệm vụ lần này rời đi nơi khác, chờ khi sóng gió qua hết ta sẽ đi tới thành Phù Cừ tham gia phân đàn Tử Hoa.”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Ngươi suy nghĩ như vậy cũng không sai. Ngươi xem thử phân đường giao cho ngươi nhiệm vụ gì đã!”
Thiên Vũ lấy ra tờ giấy ở trong Huyễn Linh giới, nội dung bên trên viết: “Bàn thiên lâm, bất quy lộ, túc mệnh nhãn, hoang thần mộ!”
Vẻ mặt Thiên Vũ nghi hoặc, đưa tờ giấy cho Nguyệt Hiểu Nhã hỏi: “Đây là ý gì chứ?”
Nguyệt Hiểu Nhã cầm tờ giấy, vừa nhìn thì hơi kinh ngạc, nhẹ giọng nói: “Từ xưa có tương truyền rằng hễ có ai tiến vào Bàn Thiên Cổ Lâm thì không thể quay về. Điểm cuối nơi đó là một khu mộ Hoang Thần. Bên trong có một quả Túc Mệnh Chi Nhãn có thể nhìn thấu sinh tử vạn vật, xuyên qua vạn giới thời không. Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết. Bàn Thiên Cổ Lâm quả thực tồn tại nhưng bên trong có đường về hay không, có Hoang Thần mộ hay không, có Túc Mệnh Chi Nhãn hay không thì không ai biết.”
Thiên Vũ ngạc nhiên nói: “Ý của nàng là phân đường giao cho ta nhiệm vụ chỉ tồn tại trong truyền thuyết? Họ có mục đích gì đây?”
Nguyệt Hiểu Nhã trầm ngâm nói: “Có lẽ trước đó ngươi đã gϊếŧ chết Dạ Thánh Vũ, phân đường không muốn rước lấy nhiều phiền toái nên dùng cách này để đưa ngươi đi!”
Thiên Vũ trầm tư trong chốc lát, lẩm bẩm: “Nếu đã như vậy nhiệm vụ này ta cũng không cần quan tâm làm gì, cứ tìm một chỗ chuyên tâm luyện công là được rồi.”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Bàn Thiên Cổ Lâm thần bí khó lường, từ cổ chí kim từng có vô số người tiến vào trong đó. Có người tiến vào không thể trở về, có người gặp kỳ ngộ đại thành. Ngươi có thể thử vận khí một phen.”
Thiên Vũ nói: “Nàng đã nói vậy ta sẽ thử thực hiện nhiệm vụ, thuận đường trở về thăm môn chủ luôn!”
Nguyệt Hiểu Nhã hỏi: “Ngươi định đi một mình sao?”
Thiên Vũ lắc đầu, nói: “Ta định mang theo Hoa Thanh đi cùng, Dạ gia sẽ không bỏ qua cho nàng ta.”
Nguyệt Hiểu Nhã lạnh nhạt nói: “Ta sẽ xử lý Dạ gia, những chuyện khác chỉ cần một mình ngươi ứng phó là được.”
Thiên Vũ kinh nghi hỏi: “Tại sao lại giúp ta?”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Nguyên nhân sau này ngươi sẽ rõ. Hiện giờ ngươi nói về thiên địa dị tượng ngày hôm nay đi!”
Thiên Vũ cười khổ, nói: “Ta đi Thông Thiên Lâu mua được một bức thư da dê ghi lại một bí thuật cổ xưa – Huyết Tế Thương Khung. Lúc ấy, ta bị bốn đại cao thủ liên hợp đánh ra một kích. Dưới tình huống không thể nhúc nhích, hẳn là phải chết rồi, ta liều mạng thi triển ra Huyết Tế Thương Khung. Ai ngờ bí thuật đó lại có uy lực kinh thế hãi tục như vậy, lại dẫn phát thiên địa dị tượng. Ta thật chưa từng nghỉ tới chuyện này.”
Sắc mặt Nguyệt Hiểu Nhã kinh biến, bật thốt: “Huyết Tế Thương Khung? Đây chính là kết quả của sự kết hợp hoàn mỹ linh thuật cùng huyền thuật. Trời cao rung động, thần ma khϊếp sợ. Chuyện này một khi lộ ra ngươi sẽ luôn gặp phiền toái không chết không thôi đó!”
Thiên Vũ cười khổ nói: “Ta chỉ là lần đầu tiếp xúc với Huyết Tế Thương Khung, làm gì biết được nó có uy lực lớn như vậy, ngay cả uy danh của nó ta còn chưa nghe tới mà. Chuyện xảy ra ngày hôm nay ta chỉ có thể tận lực che dấu thôi.”
Nguyệt Hiểu Nhã chau mày nói: “Lúc ấy tổng cộng có năm người chạy thoát, bao gồm Bạch Phát Tà Sát, Lục Chỉ Tàn Hồn cùng ba bóng đen kia. Thân phận của ngươi hẳn là đã bại lộ. Cũng may thực lực hiện tại của ngươi đã tăng mạnh, nếu không lỡ may gặp phải địch nhân như bọn họ sẽ rất khó ứng phó. Chỉ cần không gặp phải đối thủ đặc biệt lợi hại, bảo vệ tính mạng hẳn không có vấn đề gì.”
Thiên Vũ lo lắng nói: “Địch nhân thì ta không sợ. Ta lo lắng chính là phân đường bên kia, bọn họ nếu đuổi theo hỏi ta đây nên trả lời như thế nào?”
Nguyệt Hiểu Nhã nói: “Chuyện ở phân đường ngươi không cần để ý. Mục tiêu của ngươi hiện tại chính là sớm ngày trở thành đệ tử chân truyền của phân đàn Tử Hoa. Chỉ có như vậy ngươi mới có chỗ đứng ở trong Thiện Vũ Minh.”
Thiên Vũ nói: “Muốn trở thành đệ tử chân truyền, ngoại trừ thực lực ra phải được phân đường đề cử mới được.”