Quyển 3 - Chương 130: Duy ngã độc tôn



Trong đại sảnh, người trẻ tuổi tuấn tú phải kể tới Ứng Thiên Hữu, tiếp đó là Tiêu Quang Ảnh và Lãnh Thiên Quân.

Song nhân vật trong bức họa còn phong lưu phóng khoáng hơn Ứng Thiên Hữu gấp bội, cho nên tâm tình Ứng Thiên Hữu có xuất hiện vài tia ghen ghét.

Lãnh Thiên Quân nhìn bức họa, hai hàng chân mày nhăn lại, tựa hồ đã nhận ra bí mật của bức họa này, ánh mắt phức tạp vô cùng.

Cô gái che mặt và Lãnh Thiên Quân cũng biểu hiện tương tự, hiển nhiên nàng từng nghe qua về bức họa này, chỉ là cụ thể biết được bao nhiêu thì không ai biết.

Phản ứng của Cơ Tinh là kinh người nhất, cả hai đầu đồng thời hướng mắt về phía bức họa kia, trong mắt toát ra vẻ cừu hận và bất an, tựa hồ bọn họ có nhận thức người trong bức tranh kia. Quan hệ giữa hai bên có lẽ không được bình thường lắm.

Trong im lặng, ánh mắt Thiên Vũ cũng lộ vẻ kỳ lạ.

Ngay lúc hắn đang chuyên tâm nhìn vào bức họa, thần bí ý thức trong đầu đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

“Ngươi cần phải có được bức bức họa đó, quyết không thể để nó rơi vào tay người khác.”

Thiên Vũ nghe vậy liền chấn động, hỏi: “Bức họa này có huyền cơ gì?”

Thần bí ý thức nói: “Người trong bức tranh ta có ấn tượng, mặc dù nghĩ không ra là ai, nhưng tuyệt đối không phải người tầm thường.”

Thiên Vũ nói: “Ngươi đã có ấn tượng, vậy ta sẽ đoạt bức họa đó về.”

Thần bí ý thức nói: “Huyền Dương Nghịch Thiên Quyết của ngươi vừa mới thành công, kế tiếp là tiến hành điểu chỉnh hình thể dung mạo. Người trong bức họa kia tuấn tú tuyệt luân, đúng là đối tượng tốt nhất để tham khảo, ngươi nếu trở nên tuấn mỹ như hắn, chẳng lẽ không phải là chuyện đại hảo sự?”

Thiên Vũ nghe xong tâm động không thôi, nhân vật trong bức tranh đó tuấn mỹ phiêu dật, chính là nam tử hoàn mỹ nhất mà Thiên Vũ từng nhìn thấy từ khi chào đời tới nay.

Nếu Thiên Vũ có thể thông qua luyện thể thuật tự thân thay đổi dung mạo, nam tử tuấn tú như vậy đúng là sự lựa chọn tốt nhất.

Ngay lúc Thiên Vũ động tâm, thanh âm cô gái che mặt phá vỡ yên lặng.

“Mười vạn kim tệ.”

Thanh âm dễ nghe nhất thời gây ra vô số ánh mắt chú ý, tất cả mọi người đều đồng thời nhìn về phía cô gái che mặt, đối với tài lực của nàng cảm thấy rất giật mình.

Trước đó, cô gái che mặt đã mua hai kiện vật phẩm, tốn hao 35 vạn kim tệ, lần này lại tiếp tục ra giá, tài lực hùng hậu không cần nói cùng biết.

Tiêu Thiên phách nhìn bức họa kia, trong ánh mắt lóe ra quang mang kì dị, nhẹ giọng nói: “Mười lăm vạn kim tệ.”

Không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng là lập tức nổi danh. Truyện "Thiên Địa Quyết "

Tiêu Thiên phách trực tiếp tăng giá lên năm vạn kim tệ, này đúng là đại thủ bút ít có.

Song với lực hấp dẫn của bức họa, mặc dù Tiêu Thiên Phách đã tăng giá lên mười lăm vạn kim tệ, phía sau vẫn còn người nối tiếp đấu giá.

“Mười sáu vạn kim tệ.”

Người thứ ba mở miệng là Chu Hoa Bân, tựa hồ hắn cũng rất hứng thú với bức họa.

Vương Viễn Quân liếc mắt nhìn Chu Hoa Bân, cười lạnh nói: “Mười tám vạn kim tệ.”

Đỗ Tinh Vũ híp mắt, nhẹ giọng nói: “Hai mươi vạn kim tệ.”

Lãnh Thiên Quân nghe vậy biến sắc, cắn răng nói: “Hai mươi hai vạn kim tệ.”

Cơ Tinh cười quái dị nói: “Ba mươi vạn kim tệ.”

Một hơi tăng giá tám vạn kim tệ, nhất thời toàn trường không một tiếng động, hiển nhiên giá cả ba mươi vạn kim tệ không phải kẻ nào cũng theo được.

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, vòng đấu giá mới lại bắt đầu từ cô gái che mặt, thanh âm nàng vĩnh viễn bình tĩnh, dễ nghe như lúc đầu.



“Ba mươi hai vạn kim tệ.”

Tăng lên không lớn, nhưng cực kỳ kiên định.

Tiêu Thiên Phách sắc mặt âm trầm, trên danh nghĩa của Tiêu gia, mặc dù hắn cầm được số tiền kia, nhưng lại không thể lãng phí.

Chần chờ trong chốc lát, Tiêu Thiên Phách cũng không chịu buông tha, trầm giọng nói: “Ba mưoi lăm vạn kim tệ.”

Chu Hoa Bân vẻ mặt xanh mét, trong ánh mắt trần ngập vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua đợt đấu giá này.

Vương Viễn Quân thấy Chu Hoa Bân không tiếp tục, hắn cũng lựa chọn buông tha.

Đỗ Tinh Vũ sắc mặt âm tình bất định, trầm ngâm nói: “Ba mươi sáu vạn kim tệ.”

Tăng thêm một vạn kim tệ đã cho thấy rõ được sự do dự trong lòng hắn.

Lãnh Thiên Quân thở dài, giá cả như vậy hắn theo không nổi, không thể không lựa chọn bỏ qua.

Cơ Tinh nhìn ba người trong đợt trả giá thứ hai, âm dương quái khí nói: “Bốn mươi vạn kim tệ.”

Giá cả lại được đẩy lên cao, hào khí trong đại sảnh càng thêm quỷ dị, yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Cô gái che mặt quay đầu nhìn Cơ Tinh, ánh mắt hai người tóe lửa ở giữa không trung, tựa như đang giao chiến kịch liệt vậy, không khí hai bên hết sức quỷ dị.

Chăm chú nhìn gã quái nhân trong chốc lát, cô gái che mặt thu hồi ánh mắt, không ra giá cạnh tranh nữa.

Tiêu Thiên Phách nhăn mày, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Cơ Tinh, dĩ nhiên cũng lựa chọn buông tha.

Đỗ Tinh Vũ có chút chần chờ, giá cả tựa hồ đã vượt qua khả năng của hắn, sau một hồi lo lắng, cuối cùng trầm mặc không nói gì.

Vẻ mặt của mọi người không ai tránh khỏi hai mắt của Mặc Ảnh, thấy không có người mở miệng, Mặc Ảnh y theo tục lệ, dò hỏi: “Còn ai tăng giá không, nếu không có người nào nữa, vậy thì . . .”

Đang nói, thanh âm của Thiên Vũ một lần nữa vang lên trong đại sảnh.

“Bốn mươi lăm vạn kim tệ.”

Vừa mở miệng, Thiên Vũ nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, bởi vì rất nhiều người biết Thiên Vũ xuất thân bần hàn, cũng không phải người giàu có gì, bốn mươi lăm vạn kim tệ này đối với người bình thường mà nói chính là một con số khổng lồ.

Đinh Linh trừng to mắt nhìn Thiên Vũ, giống như đang nhìn quái vật, hỏi: “Ngươi có phải điên rồi hay không, dùng nhiều tiền như vậy mua một bức họa, có ý tứ gì hả?”

Thiên Vũ quay đầu về phía Đinh Linh cười, nhẹ giọng nói: "Bức họa này danh viết Duy Ngã Độc Tôn, chỉ riêng cái tên này đã đủ giá trị xa xỉ rồi, đó chính là cực hạn mà người luyện võ theo đuổi cả đời. Thân là đệ tử Thiện Vũ Minh, ta tự nhiên hy vọng có một ngày cũng có thể duy ngã độc tôn, cho nên muốn mua hạ bức họa này, coi như mua một danh hiệu tượng trưng đi." Truyện "Thiên Địa Quyết "

Đinh Linh hừ nói: “Vì một cái hư danh mà lãng phí kim tệ, không đáng giá.”

Hoa Thanh lạnh nhạt nói: “Mỗi người đều có ý chí riêng, bức họa này đối với hắn mà nói thì có giá trị vạn kim, có ý nghĩa phi phàm.”

Thiên Vũ cười nói: “Hoa Thanh nói đúng, ta thích sự phiêu dật bất phàm và cả vẻ thong dong bình tĩnh của nhân vật trong bức họa kia.”

Cuộc nói chuyện của ba người lọt vào tai rất nhiều người, mọi người đều cảm thấy lý do của Thiên Vũ thực buồn cười, trong đại sảnh nhất thời vang lên tiếng châm biếm trào phúng.

Cơ Tinh ánh mắt biến ảo không chừng, lạnh lùng nói: “Năm mươi vạn kim tệ.”

Thiên Vũ chân mày khẽ nhíu, lạnh nhạt nói: “Năm mươi lăm vạn kim tệ.”

Cơ Tinh trừng mắt nhìn Thiên Vũ, ánh mắt sắc bén bắn ra sát khí, âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi muốn cùng ta tranh giành?”

Thiên Vũ hừ lạnh nói: “Đây là đấu giá hội, ngươi thích thì cứ tăng giá đi.”

Cơ Tinh cười lớn một tiếng, nói: “Bảy mươi vạn kim tệ.”

Thiên Vũ ánh mắt khẽ biến, cười lạnh nói: “Tám mươi vạn kim tệ.”



Đối chọi gay gắt, Thiên Vũ không chút nào yếu thế, giá ra nghe rợn cả người, làm cho toàn trường khϊếp sợ.

Cơ Tinh tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Thiên vũ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tám mươi lăm vạn kim tệ.”

Thiên Vũ chú ý vẻ mặt của Cơ Tinh, cười cười lãnh khốc nói: “Chín mươi vạn kim tệ.”

Cơ Tinh giận giữ, hai cái đầu không ngừng chuyển động, hai mắt lộ ra sát khí dày đặc, nhưng không lập tức trả giá, hiển nhiên chín mươi vạn kim tệ đối với hắn mà nói đã là một vấn đề lớn.

Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều đặt sự chú ý vào hai người, cùng đợi kết cục cuối cùng.

Đêm nay, ba lần Thiên Vũ đấu giá, nhuệ khí kinh người, áp đảo xu thế toàn trường, một mình hắn trở nên nổi trội nhất toàn trường.

Ngày xưa, Thiên Vũ bị người ta khi dễ.

Ngày nay, Thiên Vũ bá đạo tuyệt luân, từ khi hắn trở lại Phân Đường Thiết Thạch cho tới bây giờ, từng đợt từng đợt tin tức đều khiến cho người ta khϊếp sợ, có thể nói hiện tại hắn là người có danh tiếng nhất ở trấn Thiết Thạch.

Chờ trong chốc lát, Mặc Ảnh thấy Cơ Tinh không có ý định tăng giá, vì vậy tuyên bố Thiên Vũ lấy chín mươi vạn kim tệ đoạt được bức họa này.

Từ đó, đêm nay Thiên Vũ ba lần ra tay, tổng cộng tốn 108 vạn kim tệ, trở thành người mua lớn nhất ở Thông Thiên Lâu tối nay.

Thu hồi bức họa, Mặc ẢNh lấy ra văn kiện vật phẩm thứ chín của đấu giá hội đêm nay, nhất thời khiến cho mọi người chú ý.

Nhìn kỹ, đó là một mai rùa hình lục giác, lớn chừng mấy tấc, trên mai rùa tràn đầy ký hiệu kỳ dị, tràn ngập vẻ thần bí.

Đem mai rùa lẳng lặng biểu diễn trong chốc lát, Mặc Ảnh nói: “Vật này xuất thân từ Huyền Thiên Kỳ Môn, tên là Tứ Hải Huyền Quy, chính là một kiện pháp bảo linh khí, ký hiệu trên này là huyền trận, có khả năng dời núi lấp biển. Vật này dị thường trân quý, nên giá khởi điểm là năm mươi vạn kim tệ. Mời mọi người đấu giá.”

Lời này vừa nói ra đã khiến cho toàn trường khϊếp sợ, lúc này có không ít người phát ra tiếng kinh hô, hiển nhiên giá khởi điểm năm mươi vạn kim tệ làm cho rất nhiều người muốn rút lưỡi. Mặc Ảnh nhìn quanh bốn phía lưu ý nét mặt từng người, thấy không có người ra giá, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.

Song, ngay lúc Mặc Ảnh đang thất vọng, Chu Hoa bân đột nhiên mở miệng nói: “Năm mươi vạn kim tệ.”

Lời vừa nói ra liền khiến mọi người kinh ngạc, Chu gia mặc dù có tiền, nhưng mà từ tình hình lúc trước mà xem, Chu Hoa Bân hẳn là một người cẩn thận, không phải hạng người phô trương lãng phí, tại sao giờ phút này lại nguyện ý ra giá năm mươi vạn kim tệ để đấu giá Tứ Hải Huyền Quy?

Vương Viễn Quân có chút kinh ngạc, vốn muốn nâng giá lên, lại lo lắng đây là bẫy do Chu Hoa Bân đặt ra cho mình, lo lắng hồi lâu, lựa chọn trầm mặc không nói.

“Năm mươi lăm vạn kim tệ.”

Người thứ hai mở miệng là Đỗ Tinh Vũ, hiển nhiên hắn đối với vật này rất có hứng thú.

Lãnh Thiên Quân vẻ mặt âm trầm, hắn là đệ tử Huyền Thiên Kỳ Môn, tất nhiên biết rõ giá trị của Tứ Hải Huyền Quy, đáng tiếc lúc này tài lực của hắn không bằng người khác, chỉ có thể rầu rĩ ngồi ở đó.

“Sáu mươi vạn kim tệ.”

Người thứ ba mở miệng là Đinh Linh, nàng ra tay khiến Thiên Vũ và Hoa Thanh đều kinh ngạc, không hiểu vì sao nàng lại có hứng thú với Tứ Hải Huyền Quy.

Chu Hoa Bân trừng mắt nhìn Đinh Linh, vẻ mặt đau đớn nói: “Sáu mươi hai vạn kim tệ.”

Đỗ Tinh Vũ nhăn mặt, cắn răng nói: “Sáu mươi lăm vạn kim tệ.”

Đinh Linh hừ nhẹ một tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút bực mình, đang muốn mở miệng thì bên tai truyền tới thanh âm của Thiên Vũ.

“Đừng nóng vội, trước tiên để cho bọn họ hợp lại đã, ngươi chờ chốc lát cũng không muộn."

Đinh Linh quay đầu nhìn Thiên Vũ, trong ánh mắt hàm chứa nghi vấn, nhưng không có mở miệng hỏi.

Chu Hoa Bân thấy Đinh Linh bỏ qua, ánh mắt liền chuyển tới Đỗ Tinh Vũ, có chút trì trệ nói: “Sáu mươi vạn kim tệ.”

Đỗ Tinh Vũ tức giận, lớn tiếng nói: “Bảy mươi vạn kim tệ.”

Chu Hoa Bân nghe vậy liền chấn động, môi mồm mõ mõm run lên từng đợt, cuối cùng đành than một tiếng, lựa chọn bỏ qua.

Lúc này, Đinh Linh chuẩn bị mở miệng cạnh tranh, nhưng Thiên Vũ lại truyền âm nói: “Không nhất định phải cạnh tranh với hắn, ngươi nếu thích nó, đợi ra khỏi đây chúng ta trực tiếp đoạt lấy là được.