Thiên Vũ đẩy cửa đi vào, liền thấy ngay Vân Báo đang ngồi trong phòng bên chiếc bàn gỗ. Gã cung kính bước tới vòng tay hỏi nhỏ: "Bái kiến môn chủ, không biết trưa nay ngài muốn ăn món gì?"
Vân Báo nhìn gã, lạnh nhạt: "Không cần quá mức lễ tiết như vậy. Trưa nay ăn gì con cứ lo liệu đi! Nhưng có điều này, ta muốn hỏi con một chút!"
Thiên Vũ cúi đầu dè dặt: "Môn chủ, xin cứ hỏi!"
Vân Báo bèn nói: "Con tới nơi này bao lâu rồi, có nhớ không?"
Gã lặng đi một lát, đáp khẽ: "Tiểu nhân lúc chín tuổi gặp được ngài, bây giờ cũng đã được tám năm rồi!" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Vân Báo gật đầu, ung dung: "Đúng vậy! Thế con có biết tại vì sao chừng ấy năm, ta vẫn không dạy võ công cho con hay không?"
Thiên Vũ chấn động trong lòng. Đây chính là chuyện mà gã thắc mắc nhất bấy lâu, nhưng vẫn không dám mở miệng ra hỏi. Hôm nay Vân Báo lại đột nhiên nhắc tới, làm cho gã chẳng hiểu mô tê ra làm sao. Không cách nào đoán được dụng ý của ông ta, gã đành dè dặt trả lời: "Xin môn chủ cứ nói!"
Vân Báo lãnh đạm: "Ta dạy cho con biết đọc biết viết, chứ không truyền võ nghệ, là vì ta không muốn con dính líu tới cái nghiệp võ biền này!"
Thiên Vũ không nhịn được bật thốt lên: "Tại vì sao chứ!?"
Vân Báo lúc này mới cười một tiếng, nhưng nét mặt lại lộ rõ vẻ phong trần, sương gió. Ông khẽ thở dài: "Đế quốc chiến loạn triền miên. Phương bắc thì yêu ma hăm he như hổ đói rình mồi. Kẻ chết nhiều nhất, cũng là kẻ luyện võ đó!"
Thiên Vũ liền phản đối: "Tuy có thế thật, nhưng chỉ có kẻ học võ trong thời loạn, mới có thể làm nên công danh sự nghiệp, mới có thể thay đổi mệnh trời! Cơ hội này làm sao lại bỏ lỡ cho được?
Vân Báo nhìn Thiên Vũ, thấy rõ sự hưng phấn cùng khát khao công danh và quyền lực đang cháy bỏng trong đôi mắt non trẻ đó, ông chỉ thở dài rồi nhẹ nhàng nói tiếp: "Muốn nổi danh dễ vậy sao? Thiên hạ hiện giờ, kẻ luyện võ nhiều như cát sa mạc, người có thể hùng bá thiên hạ đếm được mấy tay?"
Thiên Vũ tuy không phục, nhưng thấy ông thở dài, không dám phản bác nữa, chỉ cúi đầu rầu rĩ rồi im lặng.
Vân Báo dường như hiểu thấu suy nghĩ của gã, bèn tiếp tục khuyên: "Ta dạy cho con đọc viết, không dạy võ công, bởi ta biết bản lĩnh của ta, dẫu có dạy thì con cũng không cách nào giúp con dương danh thiên hạ, mà ngược lại chỉ sớm đẩy con vào chỗ chết mà thôi. Nhưng nếu con bỏ võ theo văn, thi lấy công danh, há chẳng phải cũng là một cách đổi đời hay sao? Quan lộ thênh thang, lại không phải chịu cảnh triền miên khói lửa nơi tuyến đầu."
Thiên Vũ nghe tới đây vô cùng kinh ngạc. Gã không nghĩ ra vì sao Vân Báo lại có lòng với gã như vậy? Đây là một vấn đề mà một đứa nhỏ sai vặt như Thiên Vũ không làm sao lý giải được.
Ngẩng đầu lên, Thiên Vũ nhìn thẳng vào Vân Báo, không chút e ngại mạnh dạn hỏi: "Vì sao Môn chủ lại đối xử tốt với con như vậy? Vì sao người không lựa chọn trong số những đệ tử của người!" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Vân Báo thở dài cảm khái: "Những đệ tử này đều được ta thu nhận từ dân chúng quanh đây! Thô kệch lực lưỡng có thừa, có điều lại không thích hợp làm người đọc sách!"
Thiên Vũ vẫn chưa chịu dừng: "Môn chủ ngài anh tuấn thư sinh mà một thân võ nghệ vẫn rất lợi hại đấy thôi! Vì sao con lại không thể học tập theo ngài?"
Chỉ thấy vẻ mặt Vân Báo vô cùng kỳ lạ, ông trầm ngâm: "Ta vốn xuất thân kẻ sĩ. Cha mẹ ta một lòng mong ta sôi kinh nấu sử, đoạt lấy công danh, làm rạng rỡ tổ tông dòng họ, đồng thời tránh khỏi họa binh đao. Rồi ta lại theo quản gia trong nhà, học một ít võ nghệ phòng thân, nhưng mà thời gian ngắn ngủi, những gì ta học được cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa."
"Sau giặc giã lan tràn, tấn công vào thành, khiến lão quản gia vì bảo vệ ta trốn đi mà chết. Để cho ta thấy sinh mệnh con người thật nhỏ bé, để cho ta thấy một đạo lý hiển nhiên vô cùng. Đó là cho dù con có mạnh đi chăng nữa, thì cũng có thể bị gϊếŧ. Trừ khi con là kẻ vô địch thiên hạ. Thiên ngoại hữu thiên con à!"
"Từ đó về sau, ta vứt bỏ cái tâm luyện võ! Tìm kiếm một nơi kín đáo, sống một cuộc sống an bình. Chính vì vậy, ta mới đến đây!" Truyện "Thiên Địa Quyết "
Thiên Vũ bèn hỏi ngược lại: "Nếu người đã không có lòng luyện võ, sao còn khai tông lập phái ra Vân Ảnh Môn, còn muốn thu đồ đệ truyền nghề?"
Vân Báo than nhẹ: "Ta nào có tâm làm vậy. Chẳng qua vì nam phụ lão ấu nơi đây quá mực nhiệt tình. Lại thêm lúc ấy dã thú tràn lan, đe dọa đến cuộc sống của họ, ta là kẻ đọc sách, há có thể trơ mắt mà nhìn? Tuy võ công của ta không thể thay trời hành đạo, nhưng ở chỗ này, ta lại có thể dùng nó mà cứu giúp nhiều người, mang lại sự yên ổn cho dân làng. Thì làm sao ta lại cố tình cự tuyệt nữa!"
Thiên Vũ nghe xong, cảm thấy vô cùng kính trọng vị Môn chủ này, gã liền vuốt mông ngựa: "Môn chủ có cái tâm nhân từ đức độ. Con nhất định sẽ nhớ kỹ lời ngài dạy dỗ, nhất định sẽ nỗ lực học tập, nhất định một ngày kia đoạt được công danh, bù đắp lại tấm lòng của ngài đã lo lắng vì con!"
Vân Báo hết sức vui mừng, cười lên sung sướиɠ: "Ta dạy cho con đọc sách, là để cho con học được đạo làm người. Tuy ta biết con âm thầm lén luyện võ công, nhưng thấy con cũng biết cách che đậy khéo léo, không vì học được chút ít mà lên mặt tự cao, cũng không bộc lộ quá nhiều, coi như là đã hiểu được đạo lí "giấu dốt". Ta có lời khen con linh lợi thông minh đó!"
"Con phải biết một câu, từ xưa đến nay, "văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị". Tập luyện võ công, phải ẩn giấu và điềm đạm, tránh khoe khoang khoác lác, chỉ tổ mang đến tai ương kiếp nạn khôn lường mà thôi!"
Thiên Vũ giật mình kinh hoảng. Gã không ngờ Môn chủ biết chuyện gã học trộm võ công. Nhưng gã lại thấy Môn chủ không trách mắng, bèn bạo gan hỏi: "Môn chủ không la rầy con sao?"
Vân Báo chỉ cười mà không đáp, chợt ông nghiêm mặt: "Tiếp tục bài học ngày hôm nay thôi! Giờ con sẽ bắt đầu học đến phần mưu lược và cách bày binh bố trận! Ta nghĩ, đối với tương lai của con, những môn học này sẽ rất có ích! Con cần phải nỗ lực nghe chưa?"
Thiên Vũ sáng bừng khuôn mặt, hớn hở cười: "Binh pháp là môn con muốn học lâu lắm rồi! Con nhất định sẽ cố gắng mà!"
Vân Báo khẽ mỉm cười, cũng không nói lời thừa thải nữa, bắt đầu dạy binh pháp cho gã.
Thiên Vũ chăm chú lắng nghe, chỗ nào không hiểu gã liền hỏi ngay. Trò hỏi thầy đáp, chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa. Lúc này gã cũng đã nắm bắt được không ít đạo lý, học được khá nhiều mưu sách cùng binh pháp.
Chiều hôm đó, Thiên Vũ xách giỏ vác cần câu đi vào rừng già Bàn Thiên, tìm kiếm chút cá, nấm, cải thiện bữa ăn.
Tuy Thiên Vũ không lớn tuổi, nấu ăn cũng chưa gọi là thiện nghệ, nhưng gã làm đầu bếp của Vân Ảnh Môn lại hết sức chu đáo, tính toán tỉ mỉ đâu vào đấy, rất được lòng mọi người.
Bởi Trấn Tân Dân là một trấn nhỏ hẻo lánh, kinh tế lạc hậu, vật chất còn nghèo nàn, khan hiếm. Dân chúng ở đây, vẫn còn sống theo phương pháp trao đổi hàng hóa, săn bắn và trồng trọt, tự cung tự cấp.
Mà Vân Ảnh Môn thì cách trấn Tân Dân ba dặm, nằm sát bên rừng già Bàn Thiên, bảo vệ cho cư dân nơi đây khỏi dã thú. Ăn uống hàng ngày đều do bá tánh cung cấp, tuy không giàu có, nhưng cũng không đến nổi quá đói khổ!
Có điều tiền bạc để cho Thiên Vũ mua sắm vật thực cũng rất ít, nếu ngày nào cũng cá với thịt, thì không cách nào gã lo liệu cho nổi.
Nhưng Thiên Vũ là kẻ thông minh lanh trí, không có tiền mua vật dụng sinh hoạt, cải thiện đời sống, thì gã cũng tự nghĩ ra những cách không cần dùng tới tiền.
Chín tuổi gã đã tới đây sống, cho nên rất quen thuộc với xung quanh. Tuy rừng già Bàn Thiên vẫn thường xuất hiện dã thú, nhưng gã cũng đã nắm được qui luật hoạt động cũng như thói quen của chúng. Chỉ cần gã không liều lĩnh đi quá sâu vào rừng, chỉ sinh hoạt bên mép rừng thôi, thì rất an toàn.
Thiên Vũ cũng đã nghe nói nhiều về rừng già Bàn Thiên này rồi. Mấy ngàn dặm rừng nguyên sinh, ẩn giấu vô số yêu ma cùng mãnh thú, hung hiểm vô cùng.
Lần đầu tiên gã vào rừng là năm mười ba tuổi. Lúc đó chỉ đi được có ba dặm thôi, đã sợ đến té đái trong quần, không dám tiến sâu hơn.
Về sau, tuổi lớn lá gan lớn, ban ngày ban mặt, gã vẫn lén lút đi sâu hơn mười dặm trong rừng. Tận khi gặp một cái vực thật lớn, rộng cả trăm trượng không thể đi qua, gã mới dừng lại và quay trở về.
Sau nhiều tháng lần mò tìm hiểu, Thiên Vũ mới rút ra một kết luận, cái vực sâu không thấy đáy đó, không chỉ chặn đường đi của gã, mà còn ngăn chặn những mãnh thú khủng khϊếp những yêu ma hùng mạnh ở bên kia bờ vực, không cho thoát ra khỏi rừng già!