Chương 2-3: Sơn lộ
Dãy núi Đệ Nhĩ Tư nằm ở phía Nam của Á Cơ Quốc, giáp với công quốc Mạt Nhĩ Khế (thật ra thì lúc bị Mạt Nhĩ Khế thần phục, toàn bộ nơi này đều thuộc về công quốc Mạt Nhĩ Khế). Con sông Nan La không thể chảy qua núi non trùng điệp này nên chuyển sang hướng Tây, vòng qua sơn khu Đệ Nhĩ Tư rồi đổ về hướng Bắc. Vì thế, nơi đây không được phù sa của sông Nan La bồi đắp nên đất đai cằn cỗi hơn vùng Trung và Bắc bộ của Á Cơ Quốc. Đám đại quý tộc cầm quyền không thèm để ý đất đai vùng này, quý tộc bị đẩy đến đây hơn phân nửa là bà con, họ hàng xa của đám quan chức. Quốc vương bệ hạ không thích đại thần nào, hoặc hễ ai bất hòa với hoàng thân quốc thích thì đều bị đẩy đến đây. Những người này dường như đều có cùng một loại bệnh, đó là bệnh phiền muộn. Cho nên họ chỉ biết trút giận lên nô ɭệ của mình. Trong đám quý tộc ở vùng núi Đệ Nhĩ Tư gần như không có chủ nô ôn hòa, cho nên ngày càng nhiều nô ɭệ trốn lên núi làm sơn tặc. Đám quý tộc cũng thường xuyên tổ chức thảo phạt giặc cướp, tên nào bị bắt đều phải chịu cực hình, nhưng dù thế nhưng số lượng sơn tặc vẫn không có dấu hiệu giảm xuống. Cho nên mấy năm gần đây, đám quý tộc cũng không còn hứng thú với việc tiêu diệt sơn tặc tốn công vô ích này nữa. Sự tồn tại của hai bên đã dần dần trở thành ước định.
Lúc này, Lý Thiên Hạo cũng đang đi vào trong vùng núi Đệ Nhĩ Tư không yên bình. Mặc dù đã sớm chuẩn bị xong, nhưng lộ trình vẫn bị kéo thêm ba ngày nữa. Không phải nguyên nhân gì khác, chủ yếu là do cảng Phác Thứ Mạc quá nhỏ, lại không thể mua một lúc ba mươi bảy con ngựa thồ. Không phải do đám thương nhân không bán, chỉ cho thuê mà do Lý Thiên Hạo không mua nổi. Hắn bắt buộc phải mua hết đám gia súc này để tránh bại lộ hành tung. Nhưng mà, hiện nay hắn không thể tiêu tiền như nước như trước, không thể ném cả đống tiền ra mua một bầy gia súc. Cuối cùng, hắn đành phải lui một bước, mua thêm la và lạc đà cho đủ số lượng.
Trước khi xuất phát, Ngã Nhĩ Đạt đã điều mười tên thủy thủ cường tráng đi theo Lý Thiên Hạo. Mặc dù vậy, dọc đường, thương đội ít người vẫn khiến khá nhiều sơn tạc thèm khát. Trước tài võ nghệ của ba người Lý Thiên Hạo, Mục Lặc và A Lan Mỗ, dù bọn cướp không thành công lần nào nhưng vẫn dọa cho Tạ Ngũ Đạt đi theo đến hồn lìa khỏi xác. Thân là một văn nhân, mặc dù y đã từng gặp cướp biển nhưng chưa thấy đám nào so sánh được với đoàn thương nhân Lý gia (đa số hải tặc nhìn thấy thuyền đội của thương nhân Lý gia đều không dám dây vào). Mà bây giờ, hầu là mỗi ngày đều có người đến đánh cướp thương đội của mình, dù lần nào cũng chỉ hữu kinh vô hiểm nhưng tần số quá cao đi. Mà tên tiểu quỷ A Lan Mỗ đi theo thiếu chủ càng làm y điên người hơn, mỗi ngày nó đều oán trách sao cường đạo dọc đường yếu ớt quá, đánh nhau với bọn chúng không đủ để rèn luyện… Tạ Ngũ Đạt ước gì có thể đến nơi sớm để thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tên nhóc A Lan Mỗ lại la hét muốn đi đường vòng, để hấp dẫn sơn tặc đủ mạnh đến cướp thương đội của mình.
May là Lý Thiên Hạo không đáp ứng yêu cầu vô lý của nó, hắn nói:
- Ngươi không gặp sơn tặc mạnh mẽ còn không phải do lần trước ngươi quậy sao? Lần đó đi qua vùng này, ngươi đánh người ta mạnh tay như thế còn gì. Bộ ngươi không phát hiện đám sơn tặc lần này đến cướp chúng ta đều lạ mặt hả? Đám cũ thấy ngươi sợ rằng đã trốn mất xác rồi, cái này gọi là gieo gió gặt bão đó.
Mục Lặc lạnh lùng bồi thêm:
- Đây cũng xem như an ủi?
Lý Thiên Hạo nhún nhún vai:
- Thì cứ nhìn nó là biết. Đây gọi là sư phụ dẫn ngươi nhập môn, tu hành tại thân.
A Lan Mỗ lập tức mỉa mai trả lời:
- Tính cách của em biến thành như vậy là do loại người xấu như lão đại ngài ảnh hưởng mới đó!
Lý Thiên Hạo nghe thế liền cười ha ha. Tạ Ngũ Đạt ở một bên nghe họ cãi vã mà không khỏi âm thầm lắc đầu. Dọc đường, Lý Thiên Hạo luôn đấu võ mồm với A Lan Mỗ. Lúc đầu Lý Thiên Hạo luôn đấu võ mồm với Mục Lặc, nhưng đến hôm nay Mục Lặc chỉ lâu lâu chen vào một câu, đủ thấy nửa năm qua thiếu chủ đã trải gian khổ, vất vả, cực nhọc cỡ nào! Ngay cả nam tử như Mục Lặc cũng phải biến thành hình dạng như thế này, vậy mà thiếu chủ lại không đổi thay là mấy, ít nhất thì mặt ngoài là vậy. Riêng phần này cũng đủ khiến Tạ Ngũ Đạt kính nể không thôi.
Núi Ngả Mã, cũng chính là đích đến của Lý Thiên Hạo. Thế núi mặc dù không phải loại cực kỳ hiểm trở nhưng lại rất hùng vĩ. Hơn nữa lại là ngọn núi chiếm diện tích lớn nhất trong phạm vi mười dặm chung quanh. Tạ Ngũ Đạt nhìn nó, âm thầm gật đầu: Đỉnh núi này nếu có thể khai phá tốt thì chứa hai, ba ngàn người cũng không thành vấn đề.
Đúng lúc này, một người phóng ra từ bụi cây bên sườn núi. Người này nhìn qua khoảng hơn ba mươi tuổi, tóc muối tiêu, râu dài. hắn đi lên cười nói:
- Đại đương gia, ngài rốt cuộc cũng về rồi! Tiểu nhân lập tức đi trước bẩm báo.
Lý Thiên Hạo nhìn thấy người này, gật đầu thăm hỏi:
- Vậy phiền ngươi rồi, Tạp Tỳ Tu Tư.
Tạp Tỳ Tu Tư xoay người chạy lên núi, vừa chạy vừa hô:
- Đại đương gia về rồi! Đại đương gia về rồi!
Tạ Ngũ Đạt thở dài:
- Chủ nhân, xem ra ngài rất được mọi ta yêu mến nha!
- Đương nhiên, thiếu chủ đã từng cứu vớt những người ở đây.
Mục Lặc vừa nói vừa nhảy xuống ngựa, đi phía trước dẫn đường.
Lý Thiên Hạo đi theo sau, nói nhỏ với Tạ Ngũ Đạt:
- Ngươi nhìn vẻ nghiêm túc của Mục Lặc kìa, giang hồ không biết còn tưởng hắn mới là trại chủ đó.
Tạ Ngũ Đạt nghe thế không khỏi cười khổ. Cũng đúng, tướng tá Mục Lặc phong độ, bởi vì trầm mặc ít nói nên càng uy nghiêm. Hắn năm nay vừa tròn mười tám nhưng so với Lý Thiên Hạo chưa lột bỏ hết nét ngây thơ, thì càng giống trại chủ hơn. Mục Lặc tướng mạo anh tuấn, cho dù đi giữa một rừng người thì cũng vô cùng bắt mắt. Chưa kể hắn mặc một thân trường bào Mạt Tư màu trắng, đeo cặp loan đao Mạt Tư bên hông rất thu hút sự chú ý. Cho dù giả làm vương tử Mạt Tư Quốc cũng có người tin.
Lúc này, vẫn chưa ai biết đây chính là danh chấn Song đao Mục Lặc mà người đời ca tụng sau này, nhưng đây đúng là lần đầu tiên Mục Lặc đeo song đao trước mặt người khác. Trước kia, trong thương đội Lý gia, ai cũng biết Mục Lặc đao pháp siêu quần, nhưng lúc đó hắn chỉ dùng một thanh loan đao mà thôi. Bởi vì lúc đó tay phải hắn bị thương nên nửa năm sau chỉ có thể dùng tả thủ đao. Về sau mới sinh ra cái ngoại hiệu Song đao Mục Lặc này.
Không lâu sau, trên núi xuất hiện mấy trăm người. Hai người đi đầu, người đi trước chừng hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bình thường, da ngăm đen, thân hình cao lớn, tráng kiện như một con trâu mộng. Phía sau là một thanh niên chừng hơn hai mươi, vóc người bình thường, da nâu, đầu trọc, đôi mắt xanh biếc sáng lấp lánh. Hai người đi tới trước ngựa của Lý Thiên Hạo, quỳ xuống hành lễ:
- Cung nghênh trại chủ trở về!
Lý Thiên Hạo vội vã nhảy xuống ngựa, đỡ hai người dậy sau đó giới thiệu cho Tạ Ngũ Đạt:
- Hai người này ta đã từng kể rồi, là Nhị đương gia Tháp Tháp Nhĩ và Tam đương gia Cát Mỗ Đạt. Hai vị, còn đây là thư ký mà ta mang đến, Tạ Ngũ Đạt.
Hai người nghe thế liền tiến đến chắp tay ra mắt, Tạ Ngũ Đạt cũng không khỏi khách khí một phen. Lập tức hai vị trại chủ mang theo đám thuộc hạ như quần tinh ủng nguyệt bao quanh đoàn người, đi lên núi.