Đài Diễn Đạo là nơi thôi diễn công pháp đạo thuật thôi diễn tiêu hao cần thiết, chính là ‘’Công”.
Đài Luận Kiếm thì chuyên dùng để cùng tu giả khác luận bàn tranh tài tại Thái Hư Huyễn cảnh.
“Cồng” sinh ra nhiều từ trong chiến đấu. Nếu như chiến đấu cùng cấp, thắng thì thêm công, bại thì trừ công. Còn vượt cấp khiêu chiến thì sẽ tương ứng mà tăng thêm.
Ngoài ra cũng có cách khác. Chẳng hạn như, động thiên phúc địa định kỳ sẽ sản xuất “Công” tương ứng.
Trong 72 phúc địa, xếp hạng thấp nhất là phúc địa Đông Hải Sơn mỗi tháng sinh 100 công. 36 phúc địa xếp hạng phía dưới, mỗi lần thăng một cấp sinh công thêm 10. Còn 35 phúc địa phía trên, mồi lần thăng một cấp sinh cồng thêm 100.
Phúc địa Động Chân Khư của Tả Quang Liệt chiếm cứ xếp hạng 23, mỗi tháng có thế sản xuất 1850 dlểm công.
Bây giờ, chính là tài sản riêng của Khương Vọng.
Mặc dù chưa rõ ràng hiệu dụng cụ thể, nhưng Khương Vọng da nghe được tiếng tim đập kịch liệt của chính mình.
Nơi này… nơi này!
Thế giới sao trời rực rõ này tựa hồ ấn giấu bí mật cực kỳ to lớn.
Nó chỉ mới hiện ra đài Diễn Đạo với đài Luận Kiếm mà đã phát động một thế giới mênh mồng dậy sóng.
Diễn đạo trong phúc địa, luận kiếm dưới sao trời, hùng vĩ biết bao!
Mà trước đó, Khương Vọng thậm chí đến tên của nó dều không có nghe qua.
Nhất thời đáy lòng hắn dậy sóng, khó có thế bình tĩnh lại được, mãi đến khi hắn đưa mắt nhìn một hư ảnh bóng mặt trời bên trên thấy một nhóm văn tự:
Chủ nhân Phúc địa, mười lăm ngày sau sẽ tiếp nhận khiêu chiến của Chủ nhân phúc địa Thanh Ngọc Đàn xếp hạng thứ hai mươi bốn.
Thất bại bị giáng cấp.
Năm chữ den tuyền như mực, chữ chữ nặng nghìn cân.
Bên ngoài Hoàn Chân Quán, phía trước ngôi mộ mới, Khương Vọng mở mắt.
Mặt trăng bạc nhỏ nhỏ kia rơi vào lòng bàn tay phải của hắn, biến thành một ấn ký trăng bạc trên đó, rồi dần dần biến mất.
Nhưng Khương Vọng vần có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của nó, nó không có bất kỳ uy năng nào, nhưng khi Khương Vương dọng ý niệm nó sẽ xuất hiện trở lại, liên kết với sao Thái Âm, giúp cho linh thức của hắn tiến vào Thái Hư huyền cảnh.
Có điều Khương Vọng cũng không thăm dò Thái
Hư huyễn cảnh quá lâu. Hiện giờ, hắn đang ở nơi ngoại ô hoang dã, không phải là nơi có thế an tâm để thăm dò.
Chưa nói đến việc sau khi dư chấn chiến đấu của những tu giả cường đại ở đây tiêu tán, liệu sẽ có tu giả từ thành Phong Lâm vội vàng chạy tới điều tra hay không, thì với Khương Vọng mà nói, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Nếu như hắn nhớ không lầm, ba ngày sau, chính là thời gian tuyển sinh của nội viện Phong L@m Đạo viện.
Một khi bỏ lỡ thời điểm này, hắn sẽ rất khó đế lại tìm thấy cơ hội — cơ hội de báo thù.
Bởi vì chỉ có vào nội viện mới thật sự được Trang Quốc thừa nhận là đệ tử Đạo viện, mà đệ tử Đạo viện là không thể khinh nhục, chứ đừng nói đến việc đánh gϊếŧ!
Cuối cùng, Khương Vọng đưa mắt nhìn lại dạo quán tàn tạ mà hắn đã ẩn náu nhiều ngày hết một lượt, rồi đạp trên ánh trăng, sải bước đi xa.
Cỏ dại mọc phía trước cửa đạo quán rách nát khẽ lay động, một cơn gió thổi qua, khiến ánh trăng tràn xuống tấm bảng cũ đã nằm trên mặt đất nhiều năm. Chữ viết trên đó hầu như đều đã nhoè, nhưng vẫn có thể loáng thoáng thấy được hai chữ “Hoàn Chân”.
Trăng chiếu qua ngôi mộ mới, gió thổi lá cây xào xạc.
Như thế ai đó thở dài.
Thành Phong Lâm thực ra không quá nhỏ, thậm chí đối với nhiều thế hệ người dân sống ở đây thì nó chính là cả thế giới.
Ngoại trừ thành chủ đại biểu cho ý chỉ của Trang Quốc ra thì ba họ Trương, Phương, Vương chính là chủ nhân của nơi này.
Màn đêm dày đặc, cửa sau của Ỷ Thúy Lâu bị mở ra. Giữa tiếng cười nói đ ẫy đà của các tỷ muội, một người đàn ông cổ áo bị mở toang lững thững bước ra, trên người nồng nặc mùi rượu, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
Hắn ta là Phương Đắc Tài.
Chữ “Phương” này có được cũng không dề dàng. Kể từ đời gia gia của hắn ta đến giờ, thì gia đình bọn họ đã phục vụ trong Phương gia ba đời, nên mới được ban cho chữ Phương làm họ. Mà hắn ta cũng chính là tâm phúc của người Phương gia, mới dư giả, mồi tháng đều có thể vào Ỷ Thúy Lâu một lần hưởng hoan lạc.
Sau khi lại mạnh mẽ niết chặt một tỷ nhi xinh đẹp, hắn ta mới cười to rời đi.
Tỷ nhi xinh đẹp tức giận nhìn hắn ta, trong miệng oán hận lầm bầm mấy câu. Mãi cho đến khi bóng lưng hắn ta đã khuất xa sau ngõ, mới phun ra một câu: “Đồ chó cậy thế chủ.” rồi đóng mạnh cửa lại.
Cũng vì vậy, nên nàng ta không chú ý đến một
người đàn ông quần áo rách rưới đang ở gần phía sau của Phương Đắc Tài.
Phương Đắc Tài cũng là kẻ có chút bản lĩnh, vừa cảm thấy có điều gì đó không đúng, hắn ta liền bất ngờ giơ quyền quay lại, nhưng đối phương chỉ tiện tay đánh một chưởng đã đánh gãy quyền cước của hắn ta.
Người kia lập tức bóp lấy cổ họng của hắn ta, tung cả người hắn ta lên không trung rồi đập mạnh vào tường.
So với sự đau đớn trên khuôn mặt, sự hít thở khó nhọc thì điều càg càng khiến cho hắn ta sợ hãi hơn chính chính là gương mặt của người đối diện.
Gương mặt điềm đạm, kiên định của Khương Vọng.
“Khương… Khương…” Phương Đắc Tài kinh hãi, giãy giụa rít lên hai tiếng từ trong cổ họng đang bị bóp chặt.
“Là ai sai phái ngươi, Phương gia, hay là Phương Bằng Cử? Chuyện này còn có ai tham dự? Trong rượu hạ độc gì? Sao ngươi lại sao quen biết với tàn phỉ Tây Sơn?”
Khương Vọng chậm rãi hỏi xong những chuyện này, đến một khắc trước khi Phương Đắc Tài nghẹt thở, mới thản nhiên buông lỏng tay: “Bây giờ, chậm rãi nói cho ta biết.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua ánh trăng, “Chúng ta còn có rất nhiều thời gian.”
Gió đêm nhẹ nhàng đẩy mây đi, loáng thoáng che đậy ánh trăng, trong ngõ hẻm, tiếng nói chuyện nhỏ như tiếng thì thào của quỷ thần.
Một đêm này bầu trời đêm đầy gió thổi, trăng sánq treo cao, nqười chưa chết lại trở về thành.