“Xin lỗi! Bồi thường!”
Tả Tu lại nói.
“Được! Bác sĩ Hàn Nguyệt, tôi sai rồi! Tôi xin lỗi cô! 1 triệu sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản của cô!”
Vương Tuyên Kim nhịn lửa giận trong lòng, chuyển khoản tiền ngay, chỉ cần hôm nay anh ta thoát được, anh ta nhất định sẽ trả thù gấp 10 ngàn lần!
Cho dù Tả Tu là cao thủ Khí cảnh, chỉ cần cha anh ta ra tay thì muốn gϊếŧ chết Tả Tu cũng dễ như gϊếŧ một con gà mà thôi.
“Bây giờ mày có thể cút!”
Tả Tu đá vào mông Vương Tuyên Kim!
"Họ Tả kia, sau hôm nay, tao nhất định sẽ gϊếŧ chết mày, còn có mẹ mày và người nhà mày nữa, đều sẽ gặp phải xui xẻo!"
Lúc rời đi, Vương Tuyên Kim thấp giọng gào thét, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.
Bốp!
Ánh mắt Tả Tu trở nên lạnh lùng.
Anh đưa tay vỗ một cái.
“A...”
Đột nhiên.
Vương Tuyên Kim mới vừa đi tới cửa bệnh viện đã ôm ngực kêu thảm thiết.
Anh ta cảm thấy trong ngực và bụng lạnh đến mức như băng đâm thấu xương.
Cơn đau khó tả khiến cho anh ta điên cuồng kêu to: "Bác sĩ, mau gọi bác sĩ cho tôi..."
Không quan tâm đến chuyện của Vương Tuyên Kim nữa, đây mới chỉ là khởi đầu của cuộc sống còn tệ hơn cả cái chết.
“Tả thần y, bất động sản của Vương gia rất mạnh...”
Trên cáng cứu thương, Đào Chính Quân nói.
“Cục trưởng Đào không cần nhiều lời, tôi tự có chừng mực, bây giờ tôi sẽ chữa trị vết thương cho ông!”
Tả Tu khoát tay, anh đi thẳng tới xé băng gạc trên ngực Đào Chính Quân ra.
Quả nhiên, một cành cây đã khoét một lỗ đẫm máu trên ngực ông ấy, thiếu chút nữa đâm vỡ trái tim, vết thương được chữa trị khẩn cấp nhưng vẫn rỉ máu, một chiếc xương cũng bị gãy.
“Tả thần y, vết thương của tôi phải mất bao nhiêu ngày mới lành?”
Đào Chính Quân nhịn không được hỏi, ông ấy bị thương hơi nặng.
"Sẽ nhanh chóng lành thôi!"
Nói xong, Tả Tu đặt tay lên vết thương của ông ấy và thúc giục Ngọc Âm Dương.
Hai luồng ánh sáng trắng xuyên qua ngực Đào Chính Quân.
Gần như cùng lúc đó, Tả Tu vận chuyển Thiên Địa Âm Dương Kinh, lòng bàn tay hiện lên một lực hút, hút tất cả sát khí trong cơ thể Đào Chính Quân vào đan điền của mình và chuyển hóa thành chân khí.
“Bây giờ ông có thể đứng lên! Tôi đã xua tan tà khí trên người ông, sau này đường làm quan của ông lên như diều gặp gió, được thăng chức tỉnh trưởng!"
Tả Tu nói.
Đào Chính Quân ngẩn người.
Các bác sĩ và y tá xung quanh đều cảm thấy Tả Tu chắc chắn là đang khoác lác, quả thực là một tên khốn nạn.
Nhưng một giây sau, bọn họ đồng loạt nhìn thấy lỗ máu trên ngực Đào Chính Quân đang dần lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Chưa đến mười phút, lỗ máu này đã khép lại.
“Làm sao có thể!”
“Đây chắc chắc chỉ là ảo giác!”
“Thần y! Nhất định là thần y!”
“Con mẹ nó, thế giới quan của tôi sụp đổ rồi!”
“Trên đời này thật sự có thần thuật!”
Mọi người xung quanh ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm và thốt lên từng tiếng ngạc nhiên.
"Tả thần y, cảm ơn! Tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng, hôm nào tôi mời cậu uống rượu!"
Đào Chính Quân đứng lên, cảm giác như đã sống lại, ông ta nhất thời mừng rỡ.
"Không cần báo đáp ơn cứu mạng, Hàn Nguyệt ở bệnh viện này có thể sẽ xuất hiện vấn đề an toàn, hay là Cục trưởng Đào nghĩ cách đi?" Tả Tu nói.
Sở dĩ vừa rồi anh gọi Đào Chính Quân tới, chính là muốn thêm một tầng bảo vệ.
"Việc này dễ giải quyết mà, tôi sẽ chuyển Hàn Nguyệt đến bệnh viện nhân dân Giang Thành, trong khoảng thời gian này đặc biệt phái người bảo vệ sự an toàn của cô ấy, cho dù là Vương Kiệt cũng không dám trở mặt với tôi!" Đào Chính Quân là người thông minh, lập tức nói.
“Chị Tiểu Nguyệt, còn không mau cảm ơn Cục trưởng Đào đi.” Tả Tu cười nói.
“Cục trưởng Đào, cảm ơn ông.” Hàn Nguyệt vui vẻ, âm thầm nắm chặt tay Tả Tu.
Có thể đến bệnh viện nhân dân còn có triển vọng hơn nhiều so với ở bệnh viện tư nhân, hơn nữa sẽ không bị loại súc sinh như Phương Thế Hào quấy rầy.
“Cô Hàn không cần khách sáo, sau này có khó khăn gì, cô cứ việc tìm tôi!” Đào Chính Quân cười nói.
“Được, vậy chúng ta rời khỏi nơi này thôi, chị Tiểu Nguyệt, em còn có chuyện phải làm, em đưa chị về trước.”
Tả Tu nói, hôm nay anh đã hẹn với Liễu Phi Phi đi giải trừ sát khí.
Vừa nói xong, Liễu Phi Phi đã gọi điện thoại tới.
Liễu Phi Phi đã chuẩn bị xong nguyên liệu giải trừ sát khí, hẹn gặp Tả Tu tại một địa điểm.
“Tả thần y, cậu muốn đi đâu, tôi lái xe đưa cậu đi.” Đào Chính Quân nói.
Nếu kết bạn với một người thần kỳ như Tả Tu, chẳng khác nào có thêm một cái mạng cả.
Tả Tu có việc, ông ấy không tiếc cố gắng hết sức lấy lòng.
“Vừa đúng lúc, tôi và Liễu Phi Phi muốn đến bãi cát đá dãy núi Dã Trư, ông có thể đưa chúng tôi vào đó không.”
Tả Tu nói, xe máy của Liễu Phi Phi không thể chở được nhiều đồ như vậy, còn xe cảnh sát của Đào Chính Quân vừa vặn thích hợp.
“Cậu nói cái gì? Bãi cát đá nhà họ Liễu! Không thể đi, ngàn vạn lần không thể đi! Sẽ chết người đấy!”
Nghe vậy, Đào Chính Quân cả kinh nhảy dựng lên.