Hửm!
Vương Tuyên Kim quay người lại, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Tả Tu, cả giận nói: “Thằng nhóc khốn khϊếp, mày đang khıêυ khí©h tao đấy à?”
Bị Đào Chính Quân ngăn cản nên anh ta vốn định tạm thời buông tha cho Tả Tu, nhưng không ngờ Tả Tu còn không biết tốt xấu như thế!
Tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy Tả Tu đang tìm đường chết!
Quả thực là chán sống mà!
“Tả Tu, quên đi.”
Hàn Nguyệt chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô ấy có chút lo lắng kéo tay Tả Tu.
"Hễ là những kẻ bắt nạt thì tôi đều phải bắt anh ta trả giá thật lớn! Xã hội này không có quan thanh liêm nên bản thân tôi sẽ là quan thanh liêm!"
Tả Tu lạnh nhạt nói, anh quay đầu nhìn chằm chằm Vương Tuyên Kim, nói:
"Xúc phạm chị Tiểu Nguyệt của tao, ý đồ muốn bắt cóc để uy hϊếp tao, xin lỗi, bồi thường 1 triệu! Bằng không, tao sẽ cho mày nằm lại đây!”
Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều khϊếp sợ.
Ai cũng không ngờ Tả Tu lại ngang ngược như thế!
“Muốn tao xin lỗi và bồi thường ư! Mày có gan đấy à!”
Vương Tuyên Kim giận quá hóa cười, anh ta hừ lạnh một tiếng và nói với Đào Chính Quân: "Cục trưởng Đào, chính mắt ông đã thấy tất cả mọi chuyện, là anh ta muốn tìm đường chết, hôm nay mặc kệ thái độ của ông thế nào, tôi cũng phải đánh anh ta!"
Lời vừa dứt, không đợi ý kiến của Đào Chính Quân, anh ta đã vung tay lên: “Chu Liệt, đánh cho tôi! Chỉ cần không đánh chết là được!”
“Được!”
Chu Liệt quát to một tiếng, cả người có sát khí ngút trời, lập tức lao tới, nắm đấm thật lớn đập mạnh vào bả vai Tả Tu!
Cú đấm này rất mạnh!
Nếu như bị đánh trúng, ngay cả một con bò rừng cũng sẽ bị đánh gãy vai và bị liệt nửa người!
Nhưng Tả Tu không hề sợ hãi, rất tùy ý đấm trả lại!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, nắm đấm của Chu Liệt vỡ tan, ngay cả cổ tay cũng bị gãy, máu tươi bắn tung tóe!
Chu Liệt kêu thảm thương và kinh hãi lui về phía sau.
Nhưng Tả Tu lại thừa thắng xông lên, đá mạnh một cước khiến anh ta nát đầu gối, lập tức bị tàn phế!
Sau đó anh đi tới trước mặt Vương Tuyên Kim, lạnh lùng nói: "Tao lặp lại lần cuối cùng, xin lỗi và bồi thường 1 triệu!"
Sắc mặt Vương Tuyên Kim trắng bệch, anh ta không ngờ Tả Tu lại lợi hại như vậy, nhưng với tư cách là ông trùm Giang Thành, làm sao anh ta có thể khuất phục được?
"Bảo tao xin lỗi, không thể nào!"
Vương Tuyên Kim vẫn cường thế nói!
Bốp!
Tả Tu bất ngờ tát mạnh vào mặt Vương Tuyên Kim.
“Không xin lỗi, vậy thì tao sẽ đánh cho đến khi mày xin lỗi!”
“Tên khốn kiếp, mày dám đánh tao, mày sẽ hối hận...”
Vương Tuyên Kim giận dữ gầm lên!
Bốp!
Tả Tu lại tát một cái khiến miệng anh ta đầy máu: "Nói cho tao biết, mày có cái gì đáng để tao phải hối hận?"
“Đồ rác rưởi, tao sẽ gϊếŧ mày!”
Vương Tuyên Kim tức giận đến mức hai mắt trợn to, phẫn nộ gào lên!
Bốp bốp bốp!
Tả Tu liên tục tát mấy cái khiến răng cửa và máu tươi của anh ta bắn tung tóe!
Sau đó anh bóp chặt cổ họng anh ta, lạnh lùng nói: “Xin lỗi! Bồi thường! Nếu mày còn dám nói nửa chữ không nữa, tao sẽ đánh gãy chân chó của mày ngay bây giờ!”
Vương Tuyên Kim sợ tới mức cả người run lên.
Giờ phút này, anh ta phát hiện ánh mắt Tả Tu vô cùng hung tàn, trong lòng đột nhiên cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Vương Tuyên Kim không dám nói nữa, anh ta ôm lấy hai má, trong mắt tràn đầy oán hận!