"Dì! Dì ơi, dì tỉnh dậy, dì tỉnh dậy đi?"
Nhìn thấy Tần Đông Tuyết ngã xuống đất, Hàn Nguyệt cũng sốt ruột kêu to, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
Tả Tu chạy tới, anh ôm mẹ vào trong lòng thì phát hiện hơi thở của bà ấy đã rất yếu ớt, cơ thể già nua đã suy yếu vô cùng, dường như chẳng còn chút sức sống nào.
“Mẹ đã làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, một người phụ nữ lại phải gánh vác áp lực gia đình rất lớn khiến bà ấy già nhanh hơn ít nhất mười tuổi, e rằng cơ thể bà ấy có vấn đề gì đó.”
Tả Tu nói, lập tức nước mắt trào ra.
Công ơn lớn nhất trên thế giới chính là của cha mẹ!
“Vậy thì nhanh chóng đưa dì ấy đến bệnh viện đi, dì mệt nhọc quá mức nên chắc chắn bị bệnh rồi. Không ổn, tay của dì đang đè ở vị trí gan, chi dưới phù nề, có thể là bị bệnh gan.”
Hàn Nguyệt thúc giục nói.
"Không vội, hiện tại em là thần y, để em khám xem trước đã."
Tả Tu mở ra mắt Thiên Linh và soi từ phần đầu cho đến phần ngực bụng, quả nhiên tất cả các cơ quan nội tạng trong cơ thể mẹ anh đều suy yếu rõ ràng, gan chuyển hết sang màu đen, trong đó có cả một khối u ác tính có kích thước bằng nửa nắm tay.
"Thật sự là ung thư gan!"
Tả Tu nói.
Hàn Nguyệt giật mình: “Vậy thì đưa dì ấy đến bệnh viện ngay đi, dì phải được chữa trị ngay lập tức, không thể chậm trễ thêm được nữa.”
“Đi bệnh viện cũng vô ích thôi, bây giờ em có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ, đợi đến khi mẹ em tỉnh lại, chị đừng nói về bệnh ung thư với mẹ em nhé.”
Tả Tu nói xong, anh đặt mẹ anh nằm thẳng trên ghế.
Ngọc Âm Dương rung chuyển, một dòng tin nhắn xuất hiện:
Tần Đông Tuyết, ung thư gan giai đoạn cuối, chữa khỏi hay làm nặng hơn?
Chữa khỏi!
Theo chỉ thị của Tả Tu, ba mảng năng lượng sinh mệnh với ánh sáng trắng chìm vào trong cơ thể mẹ anh.
Dần dần, các vùng bị ung thư trên gan bắt đầu biến mất.
Sau đó dần trở nên hồng hào.
Tiếp theo, tất cả các cơ quan nội tạng trở lại bình thường.
Ngay cả khuôn mặt nhợt nhạt lâu ngày của mẹ anh cũng chợt trở nên hồng hào, giống như trẻ ra hai mươi tuổi.
"Hóa ra y thuật Chúc Do của em là có thật!"
Sau khi tận mắt chứng kiến, Hàn Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
“Khụ khụ."
Chừng mười phút sau, Tần Đông Tuyết tỉnh lại, bà ấy ho ra một ngụm máu đen lớn.
"Dì, dì cảm thấy thế nào rồi?"
Hàn Nguyệt vội vàng hỏi.
"Dì cảm giác như mình đã mơ một giấc mơ rất dài, dì còn lo mình sẽ không tỉnh lại được nữa. Cảm ơn con, Tiểu Nguyệt."
Mẹ anh nói rồi nhìn về phía Tả Tu với ánh mắt đầy yêu thương:
"Tu Nhi à, mẹ già rồi, có lẽ không thể chống đỡ được đến khi cha con ra tù. Con phải sống thật tốt, đừng xung đột với những kẻ xấu đó. Nếu cha con có cơ hội ra tù thì con hãy giúp mẹ chăm sóc ông ấy thật tốt.”
“Mẹ, mẹ không hề già chút nào, mẹ mới 45 tuổi, mẹ còn rất trẻ! Hàn Nguyệt là bác sĩ, chị ấy vừa mới khám cho mẹ, sức khỏe của mẹ rất tốt, chỉ là mấy năm nay trong lòng mẹ có quá nhiều phiền muộn nên mới khiến mẹ già đi nhanh chóng thôi."
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ giúp cha ra tù! Con đã trả lại số tiền của nhà cậu rồi, bây giờ chúng ta sẽ trả nợ ngân hàng! Từ nay trở đi, chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nữa.”
Tả Tu nắm tay mẹ và cười nói.
Tần Đông Tuyết ngạc nhiên hỏi: "Đúng rồi, sao đột nhiên con có nhiều tiền như vậy?"
"Hiện tại con cũng là bác sĩ, sáng nay con đã chữa khỏi bệnh xuất huyết não cho ông Kiều, nhà họ Kiều đã trả tiền khám bệnh. Mẹ yên tâm, con trai mẹ không trộm cắp cướp giật, tuyệt đối là dựa vào tài nghệ để kiếm tiền. Chẳng lẽ mẹ không tin tưởng con trai mình sao?”
Tả Tu mỉm cười nói.
"Con nói khiến mẹ thấy bối rối quá, mẹ tin Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt, lời con trai dì nói có phải là sự thật không?"
Tần Đông Tuyết nhìn về phía Hàn Nguyệt.
Hàn Nguyệt vội vàng nói: "Dì à, là thật đó ạ! Nhân phẩm của Tả Tu là tốt nhất! Em ấy sẽ không nói dối đâu."
"Được rồi, được rồi! Vậy thì mẹ yên tâm rồi!"
Tần Đông Tuyết mỉm cười và nhìn Hàn Nguyệt bằng ánh mắt đặc biệt dịu dàng.
“Vậy giờ chúng ta tới ngân hàng thôi.”
Tả Tu đỡ mẹ anh đứng lên, anh mỉm cười với Hàn Nguyệt rồi ba người đi về phía ngân hàng Tứ Hải.