Chương 1: Triệu chứng vô sinh kỳ lạ

Nhìn cô gái ở trước mặt, Tả Tu cảm thấy trong lòng như có lửa đốt.

Nhưng dù sao anh cũng là một bác sĩ trẻ, khuôn mặt vẫn làm ra vẻ nghiêm túc.

Nữ bệnh nhân mặc một bộ quần áo bằng tơ lụa màu đen vô cùng chuyên nghiệp, một đôi chân dài tuyệt đẹp, vẻ quyến rũ như ẩn như hiện của cô ấy khiến một thanh niên tràn ngập sức sống như anh không thể chịu đựng được.

“Bác sĩ Tả, tôi bị vô sinh đã một năm rồi, mong cậu hãy kiểm tra kỹ lưỡng giúp tôi, tôi thật sự muốn có một đứa con.”

Nữ bệnh nhân có giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt quyến rũ khiến người ta có cảm giác thương hoa tiếc ngọc.

Tả Tu lập tức muốn chửi mẹ kiếp.

Chồng của cô gái này thật sự đúng là một tên vô dụng.

Kết hôn một năm rồi mà vẫn không thể gieo giống được!

Không đúng, không phải bên nam không được, mà là cô gái này mắc chứng hiếm muộn.

Tả Tu vỗ nhẹ vào sau gáy của mình, cảnh báo bản thân nhất định không thể lầm đối tượng.

“Cô tên là Nhan Xạ, 25 tuổi, tôi đã xem qua hồ sơ bệnh án và ảnh chụp CT của cô, bệnh này của cô thật sự rất nghiêm trọng, cần phải kiểm tra thêm.”

Tả Tu nói.

Cô gái trước mặt thật sự rất xinh đẹp.

Đã hai năm rồi anh không có bạn gái, đôi mắt không khỏi tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Dường như Nhan Xạ đã sớm quen thuộc với ánh mắt nóng rực của đàn ông.

Cô ấy không những không cảm thấy phản cảm mà còn nở nụ cười duyên dáng:

“Vậy thì mong bác sĩ Tả kiểm tra kỹ lưỡng giúp tôi, nếu cậu có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi sẽ trả cho cậu một số tiền lớn!”

Nói xong, cô gái chủ động nằm xuống giường bệnh.

Đôi chân thon dài duỗi ra thẳng tắp.

Tả Tu lập tức háo hức bước tới.

Giờ phút này, anh đang vô cùng hưng phấn nhìn chằm chằm đường cong nhấp nhô của Nhan Xạ.

“Rốt cuộc cũng có thể thử xem y thuật của mình!”

Tả Tu thầm nghĩ trong lòng, trong con ngươi lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Sáu tháng trước, anh đánh nhau với tên lưu manh quấy rối nữ bác sĩ Hàn Nguyệt một trận.

Bị thương ở vai, một giọt máu rơi xuống chuỗi phật châu đeo trước ngực, vậy mà phật châu lại chui vào đan điền của anh.

Từ đó về sau Tả Tu nhận được truyền thừa tu hành từ phật châu, không chỉ tu luyện được “Thiên Địa Âm Dương Kinh” mà còn có được năng lực đặc biệt là mắt Thiên Linh.

Mắt Thiên Linh có thể nhìn thấu vạn vật, có thể nhìn thấu máu thịt, kinh mạch khiếu huyệt, nội tạng và mạch máu trong cơ thể con người.

Còn có thể nhìn thấy tất cả tà khí sát khí và yêu ma quỷ quái trong trời đất.

Trong vòng nửa năm, Tả Tu chăm chỉ luyện võ, cuối cùng cũng đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc, luyện ra được khí cảm, từ Lực cảnh bước vào Khí cảnh.

Hơn nữa ngọc Âm Dương bên trong đan điền cũng lóe lên hai luồng ánh sáng.

Một trắng một đen, giống như sơ đồ Thái Cực âm dương, không ngừng luân chuyển.

Sau khi nghiêm túc nghiên cứu Y Kinh và đủ loại hỗn tạp các thứ thuật pháp cổ xưa, chú ngữ, phù văn, đan thuật... bên trong Thiên Địa Âm Dương Kinh, Tả Tu rất háo hức trở thành một bác sĩ thực thụ để nhanh chóng kiếm tiền.

Bởi vì gia đình anh đang nợ một khoản nợ 1 triệu rưỡi tệ khổng lồ.

“Bệnh nhân, cô thả lỏng trước đi, tôi sẽ kiểm tra cho cô, sẽ phải tiếp xúc da thịt một lát nhé...”

Tả Tu nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô gái.

Dựa theo phương pháp kiểm tra cho bệnh nhân bình thường của Hàn Nguyệt, để bệnh nhân được thả lỏng trước.

“Không sao cả, cậu là bác sĩ, cậu cứ kiểm tra đi, chị đây không mấy quan tâm đến chuyện này, cho dù là đối với người đàn ông của tôi, tôi cũng không có tình cảm mãnh liệt gì, cho nên không thể mang thai, cậu xem thử giúp tôi, rốt cuộc nguyên nhân căn bệnh của tôi là gì?”

Nhan Xạ rất hào phóng mỉm cười.

Cô ấy nhìn dáng vẻ căng thẳng mặt đỏ bừng của bác sĩ trẻ, đôi mắt xinh đẹp lóe lên vẻ ranh mãnh, chủ động đặt tay Tả Tu lên bụng của mình.

Bằng phẳng mềm mại.

Da thịt trắng như tuyết.

Cơ thể Tả Tu chấn động.

Nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại, dứt khoát quyết đoán mở mắt Thiên Linh ra, vừa đeo găng tay kiểm tra, vừa nhìn vào bên trong tử ©υиɠ của nữ bệnh nhân.

Đàn ông không hư thì phụ nữ sẽ không yêu, đây chính là tôn chỉ của Tả Tu!

Nếu có thể chữa khỏi cho cô gái này thì vừa có thể kiếm được tiền, vừa có được người đẹp, đây là điều mà bất cứ người đàn ông nào cũng mơ ước!

Nghĩ đến đây, Tả Tu cảm thấy phấn khích trong lòng.

Nhưng ngay sau đó, trên mặt anh lại lộ ra vẻ không thể tin được.

Kết quả thấu thị của mắt Thiên Linh cho thấy cơ thể của Nhan Xạ rất tốt, không hề có hao tổn gì, mọi thứ đều khỏe mạnh.

“Bệnh nhân, cô vẫn chưa kết hôn đúng không?”

Tả Tu hỏi.

Chưa kết hôn, cơ thể được gìn giữ rất tốt, đây có lẽ là triệu chứng vô sinh kỳ lạ nhất trên thế giới.

Có thể kiểm tra ra được nguồn gốc bệnh mới là lạ!

“Tôi thừa nhận bản thân vẫn chưa kết hôn, nhưng chuyện này không nhất thiết có liên quan đến vô sinh, chồng sắp cưới của tôi rất bình thường, cho nên chắc chắn là vấn đề của tôi, mong cậu hãy kiểm tra kỹ lưỡng.”

Nhan Xạ hơi giật mình, đây là lần đầu tiên có bác sĩ nhìn thấu tình trạng chưa lập gia đình của cô ấy.

“Không liên quan đến vấn đề kết hôn, nhưng cô chưa bao giờ quan hệ tìиɧ ɖu͙© thật sự, làm sao có thể mang thai được? Cô là biếи ŧɦái có đúng không? Cố ý đến tìm bác sĩ để gây rắc rối, đùa vui lắm sao?”

Tả Tu tức giận rút tay lại.

Nhan Xạ là bệnh nhân đầu tiên của anh, vốn dĩ anh có ý định rèn luyện y thuật của mình một chút, kết quả lại gặp phải chuyện này.

Nghe vậy, Nhan Xạ đột nhiên ngồi dậy.

Cô ấy không thèm quan tâm đến quần áo lộn xộn của mình, chỉ nắm lấy tay Tả Tu hỏi:

“Ý của cậu là tôi không có vấn đề mà là chồng chưa cưới của tôi có vấn đề à?”

“Câu hỏi này cô nên trở về hỏi người đàn ông của mình thì hơn!”

Tả Tu nói.

Nếu Nhan Xạ không phải là kiểu người đẹp tuyệt sắc thì anh đã xoay người bỏ đi từ lâu rồi.

Đồng thời, Tả Tu cũng cảm thấy buồn thay cho chồng chưa cưới của cô ấy.

Có một cô vợ chưa cưới xinh đẹp quyến rũ như vậy ngủ bên cạnh mỗi ngày, vậy mà tên kia lại không làm ăn gì được!

“Chẳng lẽ anh ấy quá... yếu ớt! Khó trách tôi không có chút tình cảm mãnh liệt nào!”

Nữ bệnh nhân chợt lẩm bẩm một mình rồi rơi vào trầm tư.

Nghe được lời nói của Nhan Xạ, suýt chút nữa Tả Tu đã bùng nổ, so sánh người với người thật đúng là có thể khiến người ta tức giận.

Nếu Tả Tu là chồng sắp cưới của cô ấy, chỉ cần một đêm là có thể khiến cô ấy mang thai em bé rồi.

Nghĩ đến đây, cảm nhận được mùi hương thơm ngát trên cơ thể mềm mại của cô gái, Tả Tu sắp không thể cầm cự được nữa.

Ầm!

Đúng lúc này, cánh cửa bị đá ra một cách thô bạo.

Một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng và một gã đàn ông trung niên mập mạp bước vào.

“Tả Tu, đồ súc sinh này, cậu dám quấy rối bệnh nhân nữ, phá hỏng hình tượng của bệnh viện chúng ta, cậu tiêu đời rồi!”

Nữ bác sĩ Trương Giai Lệ tức giận mắng chửi, thoạt nhìn vô cùng chính nghĩa đứng đắn.

Gã đàn ông béo phía sau nở nụ cười xấu xa, ông ta chính là phó viện trưởng của bệnh viện – Phương Thế Hào.

“Chủ nhiệm Trương, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”

Tả Tu vội vàng giải thích.

Nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, tư thế hiện tại của anh và Nhan Xạ quá cay mắt.

Tư thế nghiêng ngã lộn xộn của Nhan Xạ khiến cô ấy trông giống như đang bị anh đẩy xuống.

“Hiểu lầm cái gì? Cậu hoàn toàn không phải bác sĩ, cậu kiểm tra cho bệnh nhân thế nào, tôi đã quay lại được toàn bộ quá trình da^ʍ ô của cậu rồi!”

Trương Giai Lệ lấy điện thoại di động từ trên bệ của sổ xuống, mỉm cười đắc ý.

“Bị lừa rồi!”

Mí mắt Tả Tu giật giật.

“Nhóc con, y đức của cậu quá kém, thay mặt hệ thống bệnh viện, tôi tuyên bố cậu đã bị sa thải!”

Gã đàn ông béo tiến lên một bước, hung ác nói.

“Mẹ kiếp! Chỗ này không giữ tôi thì chắc chắn sẽ có chỗ khác giữ tôi! Phương Thế Hào, ông nhớ cho kỹ, nhiều nhất là một tháng nữa ông đây sẽ tính rõ với ông cả thù mới lẫn nợ cũ!”

Tả Tu ném mạnh dụng cụ xuống mặt đất, sau đó tát vào mặt gã béo!

Gã đàn ông bé bị anh tát ngã xuống đất, la hét thảm thiết như lợn bị gϊếŧ thịt.

“A a a, đồ rác rưởi, mày dám đánh tao, ông đây phải chặt tay của mày!”

Gã béo tức giận rống lên, cực kỳ chật vật đứng dậy.

Nhưng Tả Tu đã phất tay áo rời đi!

Ông ta chỉ có thể giương mắt nhìn theo!

Phương Thế Hào này không chỉ là đồng phạm trong việc hãm hại gia đình của Tả Tu, mà còn chèn ép anh ở trong bệnh viện!

Tả Tu dám tin, dựa vào võ thuật và mắt Thiên Linh nhìn thấu mọi thứ, anh sẽ sớm trở thành một cường giả.

Chờ đến lúc đó, anh sẽ trả thù bọn họ gấp chục lần.

Đuổi Tả Tu đi rồi, cho dù bị tát một cái nhưng Phương Thế Hào vẫn rất phấn khích, ông ta vỗ lên người nữ bác sĩ, cười ha hả nói:

“Chuyện này cô làm rất tốt, tháng này sẽ thưởng thêm cho cô mười ngàn.”

“Cảm ơn viện trưởng, những chuyện khác tôi cũng làm không tệ đâu, hi hi!”

Nữ bác sĩ ngã vào vòng tay của Phương Thế Hào, vẻ mặt vô cùng nịnh nọt.

Phương Thế Hào đột nhiên cười lớn.

Ông ta vừa rung lắc mớ thịt mỡ trên người mình vừa hưng phấn nói:

“Sa thải Tả Tu rồi, bước tiếp theo chính là tìm người tống cậu ta vào tù, đến lúc đó, người đẹp Hàn Nguyệt kia chỉ sợ là phải quỳ gối trước mặt tôi để cầu xin thôi!”

“Viện trưởng hư thật đó, nữ bác sĩ xinh đẹp đều không thể thoát khỏi lòng bàn tay của ông, ha ha ha.”

“Cái này không gọi là hư, mà là bản lĩnh...”