Chương 98 + 99

Chương 98 : Ngũ Độc Giáo

"Thế thân?"

Triệu Tử Khiêm vốn định phản bác, chợt cảm thấy suy đoán của Mặc Chiêu vẫn có khả năng xảy ra. Chuyện này rất khó nói, nếu như không sai, còn có thể là lời giải thích hoàn hảo cho lý do Tô Dịch Thành đã mấy chục năm chưa rời khỏi Thánh Môn.

Dù là phép dịch dung tốt nhất, nhìn ở khoảng cách gần vẫn có thể phát hiện sai biệt. Mặc Chiêu không dưới một lần cảm thấy làn da của Tô Dịch Thành có gì đó kỳ quái, chỉ là nghĩ đến nhiều thứ, chưa từng nghĩ tới việc Tô Dịch Thành sẽ sử dụng thế thân.

"Tô Dịch Thành vẫn ở đó phải không?"

Triệu Tử Khiêm gật đầu.

Mặc Chiêu nói:"Ngươi trở về đi."

"Ngươi muốn đi đâu?"

Mặc Chiêu quay người không đáp, hướng đi kia hướng thẳng tới đại điện.

Nàng cần phải xác nhận chuyện này.

Tô Dịch Thành vẫn đang ở đó. Thấy người báo Mặc Chiêu đang đợi, lão hơi nhíu mày, ngồi thẳng người dậy.

"Để y vào đi."

Mặc Chiêu bước vào bên trong, gương mặt tuấn tú tràn ngập lo lắng. Nàng hơi cúi người:"Sư phụ."

"Có chuyện gì?"

Thái độ của lão với nàng mới hôm qua còn khả nghi, đáng lý không nên thay đổi nhanh thế này. Mặc Chiêu càng hạ thấp người hơn, nhẹ nhàng nói:"Làm phiền sư phụ nghỉ ngơi, mong sư phụ thứ lỗi. Đều vì trên người đệ tử đột nhiên phát ban đỏ, trong lòng hơi hoảng, cho nên muốn nhờ người xem thử."

Tô Dịch Thành phất tay:"Lại gần đây."

Mặc Chiêu cùng lão ngồi trên ghế dài. Nàng chủ động đem tay áo vén lên, trên làn da trắng nõn có ban đỏ lấm tấm, sự tương phản khiến người ta gai mắt, tuy nhiên cũng kí©h thí©ɧ trong lòng. Tô Dịch Thành chạm vào tay nàng, Mặc Chiêu nói:"Đệ tử đã tự mình bắt mạch, không phát hiện ra loại độc. Gần đây đệ tử vô tình quen biết một độc sư, y tính tình kỳ quái, không ít lần thử độc trên người đệ tử."

Nàng chau mày:"Vốn dĩ chuyện này không có gì nghiêm trọng, sắp tới là trận đấu với các môn phái khác, nếu vết ban lan ra, sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới việc thi đấu. Đệ tử trước đây ở Dược Cốc chỉ học về luyện dược, dụng độc không tinh, cho nên muốn đến hỏi người."

Mặc Chiêu nhân lúc nói chuyện, vụиɠ ŧяộʍ kéo gần khoảng cách giữa hai người. Tô Dịch Thành ở ngay gần sát, lão cúi đầu nhìn tay nàng, ngón tay như có như không vuốt ve phần da thịt mềm mại.

Không phải Tô Dịch Thành.

Tim Mặc Chiêu đập nhanh, vội thu hồi ánh mắt. Nàng đã từng đối diện Tô Dịch Thành ở khoảng cách cực gần, tròng mắt của lão màu nâu sẫm, hơi đυ.c, sát cánh mũi có một nốt ruồi nhỏ. Chỉ có quan sát ở khoảng cách thế này mới nhận ra, người trước mặt và Tô Dịch Thành vốn không phải là một.

"Không có gì nghiêm trọng. Ngươi trước tiên trở về. Ta sẽ gửi thuốc giải tới viện của ngươi."

Mặc Chiêu "Vâng" một tiếng, dần lui khỏi đại điện.

Kể từ sau lần gặp trước, cách một ngày Mặc Chiêu lại đến Thánh Nhật Điện tìm lão. Cửa lớn mở sẵn vì nàng, trong Thánh Môn bắt đầu lan truyền những tin đồn thất thiệt, người người suy đoán nàng từ bao giờ đã trở thành học trò được Tô Dịch Thành tín nhiệm, số lần gặp Tô Dịch Thành so với Trực Dương và Lăng Tương còn nhiều hơn.

Ngàn lời bàn tán lướt qua tai, Mặc Chiêu chỉ cười nhạt. Nếu như có thể dễ dàng trở thành đệ tử được Tô Dịch Thành tin cậy, nàng đã không phiền não đến thế này. Mặc Chiêu vẫn chưa quên những lời lão đã từng nói với Đổng Phu trong cung Dịch Hòa, một Mặc Chiêu hay mười Mặc Chiêu, đối với lão chỉ là món đồ chơi không hơn không kém. Chẳng qua, nàng và lão đang chơi một trò chơi. Ai là quân cờ, phải đợi đến khi ván cờ kết thúc mới biết được.

Thấy Mặc Chiêu hơi thất thần, Tô Dịch Thành mỉm cười gõ nhẹ lên mặt bàn:"Sao thế?"

Mặc Chiêu giật mình, chỉ vào dòng chữ trên quyển sách trên tay, khẽ nói:"Con cảm thấy chỗ này dường như thiếu gì đó."

Tô Dịch Thành ngó đầu ra xem thử, chỗ mà Mặc Chiêu nói đúng là thiếu mất một trang. Ban đầu, lão còn tưởng rằng tiểu tử giảo hoạt này tới tìm lão để ám chỉ chuyện của Lăng Tương, ai ngờ nói rằng tu luyện, ngày qua ngày chỉ chăm chú tu luyện, một câu cũng không nhắc tới chuyện kia. Lão đưa cho y một tập sách từ trong Thánh Nhật Tháp, y đọc rất chăm chỉ, từng chỗ thiếu sót đều có thể phát hiện.

Tô Dịch Thành gật đầu:"Đúng là thiếu mất một trang. Quyển bí tịch này là bản chép lại, bản gốc đã thất lạc mấy trăm năm."

Việc tu luyện vốn dựa vào thiên phú. Một người sư phụ chỉ có thể chỉ bảo những lúc đệ tử gặp khúc mắc, còn thành công hay không, tất cả đều dựa vào giác ngộ của đệ tử. Mặc Chiêu không thể không công nhận, trong tay Tô Dịch Thành cất giấu vô số bảo vật. Chỉ nguyên những quyển bí tịch mà lão đưa cho nàng xem, một nửa là báu vật lấy từ các môn phái, thậm chí còn những quyển đã thất truyền từ lâu. Đương nhiên, đối với một người đã hiệu triệu ma pháp một cách thuần thục như Mặc Chiêu, bí tịch chỉ có tác dụng một phần. Bốn năm ở trong Ngục Cốc, nàng cũng không phải rảnh rỗi ngồi không.

"A Chiêu, vết phát ban thế nào rồi?"

"Nhờ thuốc của sư phụ, đệ tử đã khỏi hẳn rồi."

Tô Dịch Thành gật đâu:"Thông báo về trận đấu cuối tháng này, ngươi cũng đã nghe rồi chứ."

Cuối tháng vốn dĩ sẽ diễn ra một đợt kiểm tra các đệ tử mới gia nhập Thánh Môn, không hiểu sao đột nhiên lại chuyển thành trận đấu giữa đệ tử Thánh Môn và các môn phái khác. Mặc Chiêu đương nhiên đã nghe Triệu Tử Khiêm nhắc tới chuyện này, bèn đáp:"Đệ tử đã nghe qua. Không biết sư phụ có gì dặn dò?"

"So với lứa đệ tử mới, thực lực của ngươi cũng không tệ". Tô Dịch Thành ngừng một lúc mới nói tiếp:"Chỉ có điều, tốt nhất đừng có cậy mạnh khinh định. Có một số người, ngươi nhất định phải đề phòng."

Trí tò mò của Mặc Chiêu được gọi lên, bèn mớm lời:"Sư phụ cứ nói."

"Ngũ độc giáo, ngươi đã từng nghe tới chưa?"

Ngũ độc giáo? Mặc Chiêu lắc đầu. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy cái tên này.

Nàng thì tò mò, không để ý sắc mặt Tô Dịch Thành trở nên âm trầm tự lúc nào. Trận đấu giao hữu hai năm trước như hiển hiện trong đầu, gần như vết nhơ cả đời này không thể xóa bỏ. Lão không kể rõ đầu đuôi, chỉ nói:"Biến linh khí thành hình, trong hình có độc, không thể không đề phòng."

Lão không nói thêm gì nữa, Mặc Chiêu đành ra về với một bụng nghi ngờ. Nàng tìm Trực Dương hỏi thử mới biết, hai năm trước đã từng có đệ tử Thánh Môn chết dưới tay đệ tử Ngũ Độc. Không chỉ là một đệ tử Thánh Môn, y còn là ma đạo sư được Tô Dịch Thành đích thân chỉ dạy. Tô Dịch Thành canh cánh trong lòng suốt hai năm, không biết là thương tiếc người đã khuất, hay là không chịu nổi mất mặt trước trăm người.

Mặc Chiêu còn hỏi thêm:"Sau đó thì sao?". Chẳng lẽ ở Thánh Môn không có một ai đánh lại kẻ kia? Thật kỳ lạ.

Trực Dương lắc đầu:"Trận đấu chỉ cho phép những đệ tử mới gia nhập được tham gia. Các sư huynh sư tỷ có tức giận cũng không làm được gì. Thật ra có đệ tử của Thánh Môn thách đấu, vị đó không những không nhận lời, hơn nữa còn vô cùng kiêu ngạo."

Mặc Chiêu đối với người này, thật sự rất có hứng thú.

Từ nay tới khi trận đấu bắt đầu chỉ còn gần mười lăm ngày, Mặc Chiêu nhốt mình trong phòng tu luyện. Từ sau khi phá bỏ cảnh giới pháp thánh, việc tu luyện của nàng tiến triển rất chậm, như có một tấm đá cản đường trước mặt. Nàng tiến về phía trước, khoảng cách lại như được kéo ra xa. Trước kia đại sư phụ từng nói với nàng, nếu khoảng cách giữa đại ma đạo sư và pháp thánh là một bước, thì khoảng cách giữa pháp thánh và pháp thần là một trăm bước, thậm chí một ngàn bước. Từng bước đều phải thận trọng, không thể vì nhất thời nông nổi mà sa vào ma đạo, mất đi lý trí.

Mặc Chiêu nhớ rõ lời răn dạy, tuy nhiên thời thế thay đổi, thời gian không nhiều, khó tránh khỏi nảy ra vài ý tưởng điên rồ.

Kể từ ngày bước chân vào Thánh Môn, đã lâu rồi Mặc Chiêu mới thấy khung cảnh nhộn nhịp đến thế này. Số người lạ mặt cũng không ít, nghe nói đều là sư huynh sư tỷ của đám người Trực Dương, ngày ngày đóng cửa tu luyện, rất ít khi xuất hiện. Nghe Trực Dương nói, sẽ có gần hai mươi môn phái tham gia vào trận đấu giao hữu ngày hôm nay, quả thật đúng như Mặc Chiêu mong muốn. Nàng vẫn còn nhớ, trận chiến trên đỉnh Ngọc Lâm năm đó, không phải chỉ có Thánh Môn và Dược Cốc hai phái giao tranh, còn có rất nhiều kẻ đến từ những môn phái khác. Nếu có thể ở đây gặp lại, thật đúng là ông trời chiếu cố nàng.

Mặc Chiêu đánh mắt sang bên cạnh, người đi cùng nàng ngày hôm nay, trái ngang thay, chỉ có duy nhất một mình Triệu Tử Khiêm. Lăng Tử Hàm vẫn còn chưa hết giận, Mặc Trần phải theo sát y không buông, sợ y làm ra điều gì dại dột. Võng Dao bế quan tu luyện, coi như chỉ còn nàng đương đầu.

Triệu Tử Khiêm cảm nhận được ánh mắt của Mặc Chiêu, khẽ hỏi:"Sao vậy?"

"Trong những môn phái này, ngươi có ấn tượng gì không?"

Triệu Tử Khiêm hơi do dự:"Ta.... bình thường vốn không để ý đến những thứ này."

Mặc Chiêu thầm nghĩ cũng phải. Nàng suýt chút quên mất, Triệu Tử Khiêm từng nổi tiếng là một kẻ cuồng tu luyện, đối với chuyện của Thần Ma đại lục vốn không đặt quá nhiều tâm sức. Đương lúc Mặc Chiêu chuẩn bị quay đầu đi, Triệu Tử Khiêm giật mình như vừa nhớ ra điều gì. Y nghiêm túc nói:"Thật ra có một môn phái....."

Mặc Chiêu hơi nhướng mày.

"Ngũ Độc giáo". Triệu Tử Khiêm chậm rãi nói ra ba từ.

Lại là Ngũ Độc Giáo.

Ban đầu là Tô Dịch Thành, bây giờ đến Triệu Tử Khiêm nhắc nhở nàng. Rốt cuộc, thủ đoạn phải tàn độc đến mức nào mới khiến cả một giáo phái mang ác danh như thế?

"Đệ tử trong giáo đều là người thủ đoạn, ngươi vẫn nên cẩn thận thì hơn."

Mặc Chiêu hơi mím môi, nhẹ gật đầu.

Trận đấu lần này không khác mấy so với những lần trước, đều là bốc thăm đấu theo từng cặp, mỗi người chỉ thi đấu một lần. Trên đài đấu đã được dựng sẵn một cọc gỗ cao đến chừng một trượng, lụa đỏ buộc xung quanh đỉnh tháp. Người thắng cuộc sẽ lấy xuống lụa đỏ, cuối cùng dựa vào số dải lụa lấy được mà phân rõ thắng thua giữa các giáo phái. Theo sắp xếp của Thánh Môn, chỗ ngồi của các trưởng lão chỉ cách đài đấu một khoảng cách vừa phải, ít nhất sẽ không bị ảnh hưởng khi các đệ tử thi triển ma pháp. Tô Dịch Thành và Lý Tư đều đã yên vị từ lâu, hơn nữa, ghế của hai lão được xếp cao hơn các ghế khác một bậc.

Mặc Chiêu không nhịn được cười nhạt, thật đúng là hai lão già biết cách ra oai.

Lý Tư hắng giọng gọi:"A Nhị!"

Đỗ nhị đứng cạnh lão cúi người đáp:"Sư phụ."

"Người đã đến đủ, bắt đầu đi."

"Dạ, sư phụ."

Đỗ Nhị đã từng làm Lý Tư mất mặt, đáng nhẽ không còn giữ được mối quan hệ thân cận như trước đó. Không biết tại sao, Lý Tư vẫn giữ y bên mình, hôm nay còn cho phép y làm người truyền lời trong trận đấu. Y ngạo nghễ đứng thẳng lưng, cất cao giọng:"Mời các đệ tử tham gia thi đấu tiến gần về khán đài!"

Triệu Tử Khiêm, Mặc Chiêu, còn có các đệ tử khác của Thánh Môn đều tiến về phía trước. Một môn phái chỉ cử ra năm người ưu tú, tính ra có khoảng gần một trăm người tham chiến, người người đứng thành vòng tròn bao quanh khán đài, mắt đối mắt nhìn nhau. Mặc Chiêu cảm nhận được không ít ánh mắt thăm dò từ những người trước mặt. Những người này không chủ tâm nhìn nàng, chẳng qua vì nàng và các đệ tử Thánh Môn đứng chung một chỗ, vô tình mới lọt vào tầm mắt của bọn họ. Dù sao, trong số các đệ tử mới, đệ tử của Thánh Môn vẫn luôn được chú ý nhiều nhất. Không phải vì trên người mặc y phục giống nhau, mà là bởi trang phục đó đại diện cho những thứ khiến người khác ghen tị.

Thực lực, danh tiếng, tài nguyên, hay đơn giản là hai chữ "Thánh Môn" ngắn gọn, không thứ nào không khiến người ta dè chừng.

Khi sự chú ý của toàn bộ đệ tử được thu về một chỗ, Đỗ Nhị hắng giọng, nói qua một lượt quy định của trận đấu. Vừa dứt lời, mười mấy đệ tử Thánh Môn bưng trên tay các thùng gỗ, từ giữa tâm vòng tròn trở ra, lần lượt đi một vòng. Trong hộp gỗ là phiếu thăm đã được chuẩn bị sẵn, hai người chung một số ghép thành một cặp.

À không, trở thành đối thủ mới đúng.

"Hai mươi sáu. Ngươi thì sao?"

Mặc Chiêu nhìn xuống tờ giấy trên tay mình:"Hai mươi bảy"

Tình cờ thật, hai người thi đấu liền nhau.

"Ngươi nhìn bên kia xem, đệ tử của Ngũ Độc Giáo..."

"Ta biết."

Y phục đen tuyền đơn giản, vẻ âm nhu khó giấu khiến người ta chán ghét. Mặc Chiêu không cần hỏi cũng có thể đoán được đám người của Ngũ Độc Giáo đang đứng ở nơi nào. Năm người đứng chung một chỗ, cảm giác như không khí xung quanh cũng nhuốm màu u ám, so với Thánh Môn trang phục trắng thuần, thật đúng là ở hai thái cực.

Chương 99 : Thay y đấu một trận

Trận đấu được bắt đầu từ hai đệ tử mang số đầu tiên, một người đến từ Tiêu Tương Các, một người từ Minh Giáo. Mặc Chiêu đứng quan sát một lúc, cảm thấy thật không tệ. Mặc dù đệ tử từ các môn phái thực lực không quá mạnh, thái độ ngược lại được dạy dỗ rất tốt. Một khi đã phân định thắng thua, lấy được lụa đỏ, tuyệt nhiên sẽ không dồn đối thủ vào đường cùng. Trong quá trình thi đấu có thể học hỏi rút kinh nghiệm thực chiến, xem ra cũng là một phương pháp không tồi.

Tô Dịch Thành dường như không mấy để tâm, mãi cho đến khi đệ tử đầu tiên của Thánh Môn bước lên đài đấu. Người này Mặc Chiêu đã từng gặp, là một trong hai huynh đệ sinh đôi của Mộ Gia, Mộ đại ca Mộ Kiến Vân, Mộ nhị ca Mộ Hoài Vũ. Hai người thuận lợi vào Thánh Môn, sau đó còn được đích thân Lý Tư thu nhận làm đệ tử của Nguyệt Thánh Điện. Đệ tử Thánh Môn vừa xuất chiến, toàn bộ người xung quanh dường như sôi sục. Mộ Kiến Vân là người thi đấu đầu tiên, mà đối thủ của y, cũng là người đầu tiên được xướng tên ở Ngũ Độc Giáo, Hàn Vy.

Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ chốt khiến cả Lý Tư và Tô Dịch Thành đều thay đổi động thái.

"Hàn Vy!"

Mộ Hoài Vũ không nhịn được kêu lên một tiếng, những người đứng gần đều có thể nghe được. Lôi Nhạc nhíu mày hỏi:"Ngươi biết nàng ta?"

Sắc mặt Mộ Hoài Vũ rất khó coi:"Hai năm trước, một đệ tử của Thánh Môn từng chết dưới tay Ngũ Độc Giáo, điều này chắc ngươi cũng biết. Ta nghe kể lại, người này cũng họ Hàn, tên là Hàn Chinh."

Nếu nói là trùng hợp, vậy cũng là trùng hợp đến dọa người.

Cả Triệu Tử Khiêm và Mặc Chiêu đều bất ngờ. Ý của Mộ Hoài Vũ rất dễ hiểu, Hàn Vy tám chín phần là muội muội của Hàn Chinh, cũng chính là cái gai trong lòng Thánh Môn suốt hai năm nay.

Mộ Kiến Vân là một nam tử điềm đạm. Hai chữ Hàn Vy vừa vang lên, gương mặt y hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hàn Vy kia thì khác, đuôi mắt nàng ta dùng chỉ đen kẻ dài, giữa trán có dán hoa điền đỏ, ánh mắt nụ cười đều mang vẻ sắc lạnh.

Mặc Chiêu nghe thấy người bên cạnh lẩm bẩm:"Nàng kia là cái gì thế. Rùng cả mình."

Hai người trên đài đấu cúi người chào nhau. Ngũ Độc Giáo chiêu thức âm độc, nếu như dây dưa không dứt, rất có thể sẽ ngã sa vào bẫy. Mộ Kiến Vân nhận thức rõ ràng, từ sau khi ngẩng đầu lên, toàn bộ hồn lực trong người đều được y huy động. Y muốn tung hết thực lực, đánh nhanh thắng nhanh, may ra có thể chiếm được ưu thế.

Hồn lực màu lục biểu trưng cho đại ma pháp sư, mặc dù sắc xanh còn nhạt, ở tuổi này đã đạt được thành quả như thế cũng có thể xem là người có thiên phú. Mặc Chiêu nhìn sang Hàn Vy, nhàn nhạt nói:"Thực lực ngang nhau, cũng không tính là không công bằng."

Nàng vừa dứt lời, từ trên người Hàn Vy tỏa ra quầng sáng màu lục nhạt, nhìn cũng biết vừa tấn cấp đại ma pháp sư chưa lâu. Triệu Tử Khiêm đã sớm rõ thực lực thật sự của Mặc Chiêu, nàng đứng ở nơi này, nói là thi đấu, so ra giống một kẻ qua đường quan sát bọn họ bằng cái nhìn lạnh nhạt. Y bỗng hỏi:"Người đoán ai sẽ thắng?"

Mặc Chiêu quay sang nhìn y, hơi nhíu mày. Trái tim Triệu Tử Khiêm đập chững lại một nhịp, bỗng nghe hai tiếng nhẹ bẫng ngay bên tai.

"Hàn Vy."

Mặc Chiêu đáp bâng quơ, trong giọng nói không hàm chứa cảm xúc. Triệu Tử Khiêm tinh tế phát hiện ra, tâm trí của nàng vốn không đặt vào những người trên đài đấu. Tô Dịch Thành? Lý Tư? Hay là một trưởng lão nào đó ngồi phía xa, y không biết nàng đang nhìn ai. Y chỉ biết, trong số những người ở đây, bao gồm cả y, chưa từng được nàng để vào mắt. Hai kẻ kia có sống chết thế nào, vốn dĩ không phải chuyện của nàng.

Nguyên tố bản hệ của Mộ Kiến Vân là hệ kim, chiêu thức thiên về tấn công trực diện. Tô Dịch Thành đã từng căn dặn, một khi đối thủ là người của Ngũ Độc Giáo, tuyệt đối không được để hồn lực của người đó tiến gần. Hồn lực hóa hình, trong hình có độc, Lý Tư chắc cũng không bỏ sót điều này.

Quan sát một hồi, sắc mặt Mộ Hoài Vũ dần dần được thả lỏng. Thực lực của Mộ Kiến Vân và Hàn Vy không chênh nhau là mấy, so về chiêu thức, y thậm chí còn hơn. Tốc độ thủ ấn cũng nhanh hơn, trận chiến này đã không còn gì đáng lo ngại.

Thấy Mộ Hoài Vũ thở phào nhẹ nhõm, Triệu Tử Khiêm âm thầm lắc đầu. Mặc Chiêu sẽ không tùy tiện nói bừa, lối đánh của Hàn Vy quá mức an toàn, an toàn đến không thật.

Trừ phi, nàng ta đang đợi Mộ Kiến Vân mắc bẫy.

Hàn Vy nghiêng người sang bên, phía trái lộ ra một sơ hở. Mộ Kiến Vân nhanh như chớp phi người đến gần, đúng lúc này, ấn chú của Hàn Vy đánh tới, Mộ Kiến Vân không còn cách nào khác ngoài việc để hồn lực va chạm trực tiếp. Kết quả là, Mộ Kiến Vân an toàn tiếp đất, Hàn Vy bị chưởng lực của y đẩy lùi vài bước mới dừng lại.

Mộ Hoài Vũ hô lên:"Tốt lắm!"

Thoạt nhìn bên ngoài, Mộ Kiến Vân đang là người chiếm được ưu thế, ngay cả bản thân y cũng nghĩ vậy. Vừa dứt chiêu, y rất nhanh huy động hồn lực, tiếp tục thủ ấn một lần nữa.

Mặc Chiêu thu hồi ánh mắt từ vị trưởng lão cách đó không xa, chuyển dời lên đài đấu. Mộ Kiến Vân liên tiếp tấn công Hàn Vy. Hàn Vy thì ngược lại, trốn trốn tránh tránh, một chút hồn lực cũng không chịu xuất ra. Mọi người xung quanh bắt đầu nhận ra điều khác lạ.

"Hàn Vy này sao vậy. Là muốn nhận thua hay là không muốn đấu nữa?"

Lôi Nhạc cau mày khó hiểu. Mặc Chiêu cười nhạt:"Nàng ta đang đợi Mộ Kiến Vân tự sát."

Nàng nói khá nhỏ, nhưng người bên cạnh vẫn thấp thoáng nghe được. Lôi Nhạc càng khó hiểu hơn:"Ngươi nói cái gì?"

Mặc Chiêu không muốn giải thích cho nàng ta, cũng không cần giải thích. Rất nhanh, Lôi Nhạc tận mắt chứng kiến một Mộ Kiến Vấn như rồng như hổ bỗng nhiên đổ sụp xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên đất như con diều đứt dây.

Hàn Vy đứng cách y khá xa, chưa từng ra một đòn.

Mộ Kiến Vân đột ngột phun ra máu đen, tới giờ phút này chắc y đã biết, càng huy động hồn lực, độc tố trong người sẽ di chuyển càng nhanh. Y lời Mặc Chiêu, chẳng khác nào y đang tự sát.

Mộ Hoài Vũ hốt hoảng hô to:"Đại ca!"

Lôi Nhạc càng kinh ngạc hơn. Nàng dùng ánh mắt không thể tin nhìn Mặc Chiêu, ngữ điệu đầy nghi hoặc:"Làm sao ngươi...."

Hàn Vy hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch. Nàng ta ung dung nâng tay, một quang cầu tối thẫm dần xuất hiện, xoay tròn lơ lửng như trêu ngươi. Đối diện là Mộ Kiến Vân sắp mất đi tri giác, lục phủ ngũ tạng đều đau đến mức không thở nổi.

Mộ Hoài Vũ và đệ tử Thánh Môn có sốt ruột đến mấy cũng không còn biện pháp. Trận đấu chưa kết thúc, trừ phi Mộ Kiến Vân nhận thua, người ngoài không một ai được quyền can thiệp.

Mặt Lý Tư đã sắp nhăn thành hình chữ xuyên, Mộ Kiến Vân vẫn không có chút động tĩnh. Người ngoài nhìn cũng biết, y chỉ còn chút sức lực, bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi. Đòn này của Hàn Vy, không nghi ngờ gì khiến cảnh tượng hai năm trước một lần nữa tái diễn.

Vào thời khắc mấu chốt, một thứ gì bay tới đập mạnh vào lưng Mộ Kiến Vân. Y sực tỉnh, mở to đôi mắt phủ sương gườm gườm nhìn Hàn Vy trước mặt, dùng hết sức nói ra mấy từ.

"Ta nhận thua."

Một người đã nhận thua, lụa đỏ tự nhiên sẽ thuộc về người còn lại. Mộ Hoài Vũ định phi lên như chớp, Mặc Chiêu can lại, lạnh lùng nói:"Đừng chạm vào y."

Mộ Hoài Vũ đâu còn đủ lý trí để nghe lời nàng. Y gạt mạnh tay Mặc Chiêu, hai ba bước nhảy lên đài đấu. Hàn Vy nhíu mày lộ vẻ không vui, quang cầu trên tay chậm mất đi, cuối cùng tan biến như mây khói. Nàng ta dùng đôi mắt hẹp dài quét quanh một vòng, trong ngực bừng bừng lửa giận. Mặc dù vật kia chỉ nhỏ như hòn đá, người tinh mắt vẫn có thể nhận ra.

Nếu không phải có người đánh thức Mộ Kiến Vân, y đã chết không thể nghi ngờ.

Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ. Trước kia người thắng kẻ thua, chưa từng xuất hiện không khí nặng nề như lúc này. Mộ Kiến Vân đã hoàn toàn đổ gục, độc tính trong người y phát tác rất nhanh, tứ chi bắt đầu có biểu hiện co giật.

Y sư của Thánh Môn đẩy mạnh Mộ Hoài Vũ sang một bên. Lão dùng vải bó chặt hai tay, tự mình uống đan dược, sau đó mới chạm vào Mộ Kiến Vân, giúp y nuốt xuống một viên đan. Một viên còn lại, lão đẩy sang cho Mộ Hoài Vũ, khó chịu thúc giục:"Mau uống!"

"Tại sao ta cũng phải uống?"

Mộ Hoài Vũ chưa nói dứt câu, sống lưng bỗng cảm thấy lạnh toát. Môi y thâm tím, đúng là biểu hiện của độc tố phát tác.

Nhưng là tại sao?

"Mộ Kiến Vân trúng phải Túc Độ, loại độc này một khi xâm

nhập, quanh người sẽ trở thành mầm bệnh. Chỉ cần da thịt tiếp xúc trực tiếp, ắt có thể đem độc tố lây sang."

Mộ Hoài Vũ nuốt xuống đan dược, chân tay như nhũn ra. Trong một thoáng, y bỗng nhớ đến lời Mặc Chiêu vừa can ngăn trước đó.

Đừng chạm vào Mộ Kiến Vân.

Chẳng lẽ Mặc Chiêu đã biết trước đại ca sẽ thua, hơn nữa còn đoán được y trúng phải loại độc gì sao?

Y sư và hai đệ tử Thánh Môn dìu huynh đệ họ Mộ trở về y quán. Mộ Hoài Vũ trúng độc là chuyện không ai ngờ tới, bên Thánh Môn mất đi một người, theo lý phải tìm thêm một đệ tử khác tham gia thi đấu. Đệ tử mới của Thánh Môn không nhiều không ít, đa phần đều muốn giành được cơ hội xuất chiến một lần.

Nếu thuận lợi giành được lụa đỏ, phân lượng trong mắt các trưởng lão tức khắc sẽ tăng lên mấy phần, cũng coi như nở mày nở mặt.

Đỗ Nhị từ trên cao đi xuống, mỉm cười nói:"Lăng Tử Hàm, Tô trưởng lão nói thời gian gần đây ngươi tiến bộ rất nhanh. Nếu đã đến rồi, ngươi thế chỗ Mộ Hoài Vũ, thay y thi đấu một lần."

Mặc Chiêu giật mình quay phắt đầu, nét mặt hờ hững nứt ra làm đôi. Nàng không hề biết, Lăng Tử Hàm và Mặc Trần đã tới từ rất lâu, từ khi bắt đầu trận đấu đã luôn đứng quan sát. Lăng Tử Hàm trước yêu cầu của Tô Dịch Thành thật sự bất ngờ, do dự một thoáng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Các đệ tử khác của Thánh Môn không vui, sắc mặt Mặc Chiêu xấu đến cực điểm. Lão già chó má Tô Dịch Thành kia lại muốn đưa Lăng Tử Hàm vào chỗ chết!

Mặc Trần gọi một tiếng "Nhị sư huynh" cũng không thấy Mặc Chiêu đáp lại, y phải ghé vào tai nàng nói nhỏ:"Không cần lo lắng, đệ có đưa cho A Hàm Lục Hoa."

Mặc Chiêu lúc này mới phản ứng:"Đệ điều chế Lục Hoa?"

Lục Hoa được điều chế từ nọc độc của lục xà, một khi chạm tới miệng vết thương, chất độc sẽ lan nhanh ra toàn bộ cơ thể, là cực độc trong giới luyện dược sư. Mặc Trần khẽ bổ sung thêm:"Nếu không phải lúc nguy hiểm sẽ không dùng tới. Huynh đừng lo, A Hàm thật sự đã tiến bộ không ít."

Lo lắng trong lòng Mặc Chiêu vẫn chưa lắng xuống. Lăng Tử Hàm nhận lấy thẻ tre của Mộ Hoài Vũ, số trên thẻ tre lớn hơn số của Mộ Kiến Vân bốn số, sẵn tâm trạng thấp thỏm, việc chờ đợi không diễn ra quá lâu.

Đỗ Nhị hô to:"Số mười sáu, Thánh Môn Lăng Tử Hàm đấu với Lục Sơ Ngũ Độc Giáo."

Mặc Chiêu như muốn bóp nát bàn tay mình.