Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Di

Chương 91 + 92

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 91 : Thanh trừng

Võng Dao thức dậy từ sáng sớm.

Nàng nằm cả đêm không ngủ được, quyết định đi hứng chút sương mai, làm ít điểm tâm sáng, pha sẵn một ấm trà thơm.

Khi nàng đi tới sân viện của Mặc Chiêu, ban đầu vốn chỉ định ghé qua xem thử, ai ngờ qua vài lỗ khắc trên tường, thực sự nhìn thấy một bóng dáng đang ngồi bên bàn đá phía ngoài. Trên đùi là con thú trắng nhỏ, nó mải ngủ say, còn người mải vuốt ve lông nó, trên môi là nụ cười dịu dàng.

Võng Dao ghé thấp người, nhìn như si như say.

"Vào đây đi."

Mặc Chiêu không ngẩng đầu, gọi khẽ ba tiếng.

Võng Dao bình tĩnh bước vào trong:"Chủ tử."

"Ừ."

"Chủ tử, A Bảo đã khỏe rồi sao?"

"Cũng không hẳn". Mặc Chiêu vỗ nhẹ vào cục bông trắng đang nằm trên đùi mình. Lông của nó đã mọc lại, trên bàn chân vì bỏng mà sinh tật, không thể nào nhanh nhẹn như trước. Nghĩ tới ngọn lửa đỏ rực trời ngày hôm đó, ánh mắt Mặc Chiêu từ từ tối sầm.

Lại hỏi Võng Dao:"Dậy sớm như vậy, đêm qua không ngủ được sao?"

Võng Dao khẽ lắc đầu, cẩn thận cúi người pha trà. Đầu tiên là tráng ấm bằng nước sôi, bỏ vào một ít lá trà, một ít nước, sau đó gạn toàn bộ nước đầu. Dùng nước sương sớm đã nấu để pha trà, thực ra đối với trà đạo, Võng Dao chỉ là kẻ học theo, không hiểu biết nhiều, cũng không pha ra được loại trà như Nhan Nặc từng pha.

Nàng uống thử cảm thấy rất bình thường, thế nhưng mỗi lần Mặc Chiêu đều khen nàng làm tốt. Lần này cũng như vậy, người nhấp một ngụm trà, vừa thưởng thức vừa khen trà ngon.

Võng Dao ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Uống xong một chén trà, Mặc Chiêu lại hỏi:"Có phải vì nhớ A Dực nên không ngủ được không?"

Võng Dao nào dám nói thật lòng mình, chỉ có thể qua loa gật bừa.

"Nếu đã vậy...". Mặc Chiêu nói tiếp:"Cho hai người gặp nhau thì thế nào? Bây giờ nghĩ lại, Sa Hoang.... thật ra cũng là một nơi không tồi."

Võng Dao sửng sốt. Mặc Chiêu vẫn cúi đầu, như thể câu vừa rồi chỉ là lơ đãng nói ra.

Trong lòng Võng Dao hoảng loạn, không nói một lời đã quỳ xuống:"Chủ tử. Nếu thuộc hạ làm sai điều gì, thuộc hạ tình nguyện chịu phạt."

"Ta chỉ nói vậy thôi". Mặc Chiêu bình tĩnh phất tay:"Không phải ta muốn đuổi muội đi. Nếu muội không thích ta sẽ không nói nữa. Mau đứng dậy đi."

Võng Dao nghe lời đứng dậy, cắn chặt môi dưới, trong lòng vẫn bất an như cũ. Nàng không tin chủ tử vừa rồi chỉ là nói chơi.

Nhất định có lý do gì đó.

"Dao Dao, nhờ muội đi tìm Lăng Tử Hàm một chuyến."

Võng Dao hỏi:"Thuộc hạ sẽ đi ngay. Người muốn gặp Lăng công tử sao ạ?"

"Không."

Mặc Chiêu nói:"Bảo y cử Lâm Hiên đến đây."

Võng Dao không dám chậm trễ, sau khi nhận lệnh lập tức chạy đi. Lăng Tử Hàm cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng y không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu rồi bảo Võng Dao trở về trước. Nhiệm vụ của Lâm Hiên là ở cạnh Lăng Tử Hàm. Trừ phi nhận được mệnh lệnh của người kia, y nửa bước cũng không được rời bỏ vị trí.

Thế nhưng lần này y vẫn đi.

Khi y dùng một tốc độ không thể tưởng tới nơi, Mặc Chiêu đã không còn ngồi bên ngoài bàn đá. Nàng đang ngồi trong phòng, tự mài mực viết một bức thư.

Cảnh tượng này giống hệt cái đêm Lăng Tử Hàm bị thương, Lâm Hiên vẫn còn nhớ.

Y cũng biết Mặc Chiêu gọi y tới đây để làm gì.

Mặc Chiêu để cửa mở sẵn. Thời điểm Lâm Hiên tiến vào, nàng vẫn đang cặm cụi hoàn chỉnh nốt bức thư, đầu cũng không ngẩng lên. Lâm Hiên kiên nhẫn đợi một lúc, nghe thấy tiếng thổi nhẹ cho mực đen mau khô, tiếng gấp giấy, tiếng loạt xoạt khi Mặc Chiêu mở ra một bao thư.

"Phiền ngươi rồi."

Ngắn gọn đến mức khiến người ta bực mình.

"Mặc Chiêu, ta không phải thuộc hạ của ngươi."

"Ngươi dù sao cũng đã đến đây rồi."

Mặc Chiêu khẽ cười:"Kể ra chúng ta cũng có quen biết. Ngươi không thể châm chước một lần sao?"

Lâm Hiên lầm lũi đứng tại chỗ, mặt mày không có biểu cảm gì. Mặc Chiêu không nóng vội phe phẩy lá thư kẹp giữa hai ngón tay, chẳng được bao lâu đã thấy Lâm Hiên bước tiến lên hai bước, mặt lạnh như tiền cất lá thư vào trong ngực.

Lâm Hiên xoay người rời khỏi. Mặc Chiêu chống tay vào cằm, đột nhiên gọi một tiếng:"Này."

Lâm Hiên quay đầu.

Mặc Chiêu cười đến híp mắt:"Chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Bảo trọng."

Trong lòng Lâm Hiên bán tín bán nghi. Y cố không để lộ biểu cảm ra mặt, quay người đi khỏi.

Chỉ còn một mình nàng trong phòng, Mặc Chiêu thu lại nụ cười.

Nàng rút ra một tập giấy, vừa uống trà vừa đọc qua một lượt. Đọc hết một trang, Mặc Chiêu sẽ đặt bút viết xuống vài chữ vào tờ giấy trắng bên cạnh. Cho đến khi giấy trắng trên bàn đều được viết kín hết, nàng mới buông bút, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.

Một hồi, hai hồi, ba hồi...

"A Thành."

Một bóng người xuất hiện trong phòng, Mặc Chiêu phất tay, cánh cửa đang mở ra đóng chặt lại trong chớp mắt.

"Chủ tử."

Mặc Chiêu gật đầu:"Trở về rồi sao."

"Việc người phân phó thuộc hạ đã làm xong. Các huynh đệ đều đang đợi lệnh của người."

"Ngươi vất vả rồi. Đứng lên đi."

A Thành nghe lời đứng dậy. Mặc Chiêu đưa cho y một tờ giấy:"Người này."

"Người muốn thuộc hạ điều tra về nàng ta?"

"Không". Mặc Chiêu đáp gọn lỏn:"Gϊếŧ hắn đi."

A Thành dường như hơi giật mình. Từ khi chính thức tiếp quản tử sĩ bọn họ, đây là lần đầu tiên chủ tử ra lệnh cho y gϊếŧ một người. Giật mình qua đi, y vội cúi đầu đáp:"Thuộc hạ đã rõ."

"Một mình ngươi không phải đối thủ của y. Gọi thêm A Nhạc và Tiểu Lục đi cùng. Nếu đánh không lại thì bỏ chạy, đừng để ả ta bắt được. Tốt nhất kiếm mấy người làm nhân chứng, mấy đứa trẻ bị y bắt đi cũng thả ra."

"Chủ tử yên tâm. Chúng thuộc hạ nhất định không để lộ ra người."

Mặc Chiêu dùng tay đập mạnh vào đầu y:"Ngu ngốc! Lộ ra ta không quan trọng, tính mạng của các ngươi mới quan trọng."

Nàng dùng lực rất mạnh, không hề có chút nương tay. A Thành không dám xoa phần đầu bị đau, chỉ dám đứng yên nghe nàng liên mồm mắng.

"Nghe cho rõ đây, các ngươi đi theo ta, thì việc các ngươi cần để tâm nhất là tính mạng của các ngươi. Hi sinh gì đó vì ta, Mặc Chiêu ta đây không cần. Nghe rõ chưa!"

"Rõ!"

"Tốt". Mặc Chiêu vỗ vào vai y:"Đi đi, đi sớm về sớm."

Nhớ tới gì đó, Mặc Chiêu đột nhiên nói:"Thập lục thân thủ không tệ, bảo y từ bây giờ tới bảo vệ Lăng Tử Hàm một thời gian."

A Thành cúi người tuân mệnh.

...

Ba ngày sao, ở Đế Đô truyền ra tin tức động trời. Người đứng hàng thứ tư trong ngũ đại hộ pháp của Thánh Môn bị người ta gϊếŧ chết rồi vứt xác ngay trước đại môn. Nghe nói, hắn ta vì muốn luyện chế một loại đan dược bí truyền mà thu thập máu tươi của nam nữ hài tử, vì thu thập đúng cháu nội của một đại cao thủ nên bị y gϊếŧ chết.

Cao thủ này sau khi gϊếŧ y, còn dùng máu của ả viết lên tường lớn của Thánh Môn bốn chữ.

Thánh Môn đồϊ ҍạϊ

Bên dưới còn ghi thêm ba từ:"Ám Di Các."

Đây là lần đầu tiên người ta nghe tới ba từ này.

Có người nói, Thánh Môn lần này bị kẻ xấu vu oan giá họa. Thế nhưng, lời kể của những đứa trẻ tội nghiệp được cứu khỏi địa ngục hơn bất cứ thứ gì là bằng chứng xác đáng nhất, không còn một kẻ nào có thể lên tiếng bênh vực Thánh Môn được nữa.

Người ta bắt đầu nhớ lại cái lần Kim Thành bị gϊếŧ trong thanh lâu.

Có người lén lút nói:"Thánh Môn sắp bị thanh trừng rồi."

Thánh Môn tồn tại cả năm năm, chưa bao giờ xuất hiện những sự vụ thế này. Hoặc cũng có thể, những bí mật thối nát đều đã bị giấu kín, chưa từng để lộ ra.

So với vế đầu, người ta nghiêng về vế thứ hai hơn. Toàn bộ dân chúng tò mò như cái cách họ đồn đãi của Ám Di Các vậy.

Trong lúc đó, người chủ nhân bí ẩn trong lời đồn đãi của mọi người đang nhàn nhã thưởng thức một ly trà đào ướp lạnh. Trái mùa mà vẫn được thử đào tươi do Nam Nguyệt tiến cống, khỏi phải nói thoải mái đến bao nhiêu.

"Dao Dao, đừng đứng đó nữa. Muội cũng uống một ly đi."

"Chủ tử, cái này rất quý, thuộc hạ...."

Trong miệng vẫn còn đào tươi, Mặc Chiêu vừa thưởng thức vừa nói:"Dùng hết thì tìm Tử Hàm, không cần nghĩ cho y. Cái này ấy mà, miễn cưỡng có thể coi là phúc lợi của hoàng tử."

À không, là sư huynh của hoàng tử.

Võng Dao bật cười, ngoan ngoãn tự múc một ly trà đào ra một chén nhỏ. Nàng vừa định uống một hớp trà, bỗng ngập ngừng nói:"Lâm công tử, người muốn uống trà không?". Người này làm sao đứng mãi ở đây không trở về vậy.

Mặc Chiêu bật cười:"Ta quên mất không nói với muội, từ hôm nay y sẽ ở lại đây."

Vừa lắc lắc chiếc còi tiêu trên tay, Mặc Chiêu vừa mỉm cười chớp đôi mắt to. Võng Dao theo phản xạ "A" lên một tiếng, không phải Lâm Hiên vốn là thuộc hạ của Lăng Tử Hàm hay sao, sao đột nhiên....

Ánh mắt của Mặc Chiêu và Lâm Hiên chạm nhau. Y bỗng nhớ tới lời Mặc Chiêu nói cách đây không lâu.

Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi, Lâm thị vệ.

Y chắp tay, lui ra ngoài.

Mặc Chiêu mất hứng đặt chiếc còi tiêu xuống bàn:"Nhàm chán!"

Võng Dao thật không hiểu nguyên do. Từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ Lâm Hiên kia cũng không phải tự nguyện. Y với chủ tử chẳng bao giờ bày ra sắc mặt tốt, nàng không hiểu chủ tử kéo y về đây có chuyện gì tốt đẹp.

Thấy nàng không hiểu, Mặc Chiêu từ tốn giải thích:"Lâm Hiên không phải thủ hạ của Lăng Tử Hàm, mà là thủ hạ của lão hoàng đế."

Võng Dao gật đầu. Chuyện này nàng cũng có thể đoán ra được.

"Để y bên cạnh Tử Hàm cũng chẳng có ích gì, chi bằng kéo y về đây. Ta có một số chuyện cần y làm". Ngừng một lúc, Mặc Chiêu nghiêm túc nói:"Thời gian tới sóng gió ập đến. Dao Dao, cầm công của muội không tệ, có thời gian vẫn nên tu luyện, không cần quan tâm đến ta. Bản thân phải tự mình bảo trọng."

Võng Dao một lần nữa gật đầu.

Bản thân chủ tử không sợ sóng gió, trước giờ chưa từng cảnh báo nàng, cũng chưa từng để lộ vẻ nghiêm túc dặn dò như thế này. Thực lực tệ hại đừng nói đến bảo vệ, có khi còn liên lụy đến người.

Thật ra vẫn còn một cách. Trước đây bà bà....

Võng Dao nhắm chặt mắt, khi đôi mắt to mở ra, bên trong là quyết tâm ngập tràn. Nàng cúi người nói:"Chủ tử, thời gian tới thuộc hạ sẽ bế quan tu luyện."

Mặc Chiêu không hề có chút nghi ngờ. Nàng thậm chí còn cho lời khuyên:"Đừng có hấp tấp."

Võng Dao "Vâng" một tiếng, lui ra ngoài.

Chương 92 : Ngươi là nữ tử?

Mặc Chiêu đến gặp Tô Dịch Thành.

Thật ra không phải chỉ Mặc Chiêu, lão huy động tất cả đệ tử của Thánh Môn nhanh chóng tới đại điện. Không thể không nói, cái chết của Bạch Anh phần nào đã dấy lên sự cảnh giác trong lòng lão, còn lại nghi ngờ và tức giận, lão muốn trút hết lên đám người bên dưới.

"Sư phụ, trưởng lão của Tiêu Tương Các muốn gặp người."

"Không gặp!"

Tô Dịch Thành hình như đã uống rất nhiều rượu, người như không xương tựa vào chiếc ghế bành lớn, cáu kỉnh quát:"Rặt một lũ hèn nhát! Chỉ là đám chuột nhắt quấy phá mà thôi, chưa gì đã loạn lên."

"Đường đường là đệ tử Thánh Môn, bị người ta gϊếŧ còn mang rắc rối về. Các ngươi đều nghe đây, kẻ nào để chuyện xấu lọt ra ngoài, ta gϊếŧ kẻ đó."

Lão liên tục mắng một tràng, đám đệ tử bên dưới im như thóc. Mặc Chiêu thản nhiên cúi đầu đếm số vằn ngang trên đất, tỏ vẻ hối lỗi tột cùng.

"Kể từ hôm nay, ngoan ngoãn ở trong phòng tu luyện cho ta. Cuối tháng sẽ có một đợt khảo sát, tất cả những đệ tử không đạt đều cuốn xéo! Nghe rõ chưa!"

Mặc Chiêu đếm đến thứ một trăm sáu mươi, khẽ tặc lưỡi. Sao mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì nhỉ?

Đúng lúc này, một đệ tử từ bên ngoài xin phép tiến vào. Y hấp ta hấp tấp, vừa vào đã hô to.

"Sư phụ, có chuyện lớn rồi!"

Đôi mắt mập mèm vì rượu của Tô Dịch Thành khẽ mở to.

"Sư phụ, tam hộ pháp... tam hộ pháp bị người ta gϊếŧ rồi."

"Cái gì!"

Tô Dịch Thành đứng bật dậy.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Mặc Chiêu ngẩng mặt lên, không muốn để sót bất kỳ biểu cảm nào của Tô Dịch Thành dù chỉ là nhỏ nhất.

Tô Dịch Thành bước nhanh xuống, đi tới trước mặt đệ tử kia mới dừng lại:"Ngươi nói cái gì?!"

"Sư phụ.... tam hộ pháp mất mạng rồi. Bị người ta gϊếŧ chết, còn dùng mười tám đinh sắt găm trên tường.""

"Hoang đường!"

Tô Dịch Thành túm chặt cổ áo đệ tử, y không nhất thời thở được, mặt đỏ gay, luống cuống kêu cứu. Mặc Chiêu làm việc tốt chen vào một câu:"Sư phụ, huynh ấy không thở nổi mất."

Tô Dịch Thành gạt tay nàng, đồng thời đẩy tên đệ tử kia ra xa. Tên đó ngã Uỵch xuống đất, nhìn nàng với ánh mắt cảm kích. Còn Tô Dịch Thành l*иg ngực phập phồng vì phẫn nộ, cao giọng gắt:"Là người nào làm!"

Tên đệ tử vuốt ngực mấy lần mới đáp:"Là Ám Di Các."

Ám Di Các. Lại là Ám Di Các.

Thú thực, trong lòng những đệ tử ở đó đều hoang mang. Nếu không phải Ngụy Anh bị gϊếŧ, không ai nghĩ tới đường đường là hộ pháp Thánh Môn có thể làm ra một việc khiến trời đất không dung như y đã che giấu suốt bấy lâu nay. Trực Dương do dự một lúc, quyết định không mở miệng.

Rất có thể, tam hộ pháp đã làm điều gì đó mới rơi vào tầm ngắm của Ám Di Các.

Y âm thầm thở dài trong lòng.

Tô Dịch Thành đã tỉnh rượu hơn phân nửa. Cơn tức giận qua đi, lão càng lúc càng thấy bồn chồn. Lão trở lại ghế ngồi, khẽ phất tay:"Tương nhi ở lại. Các ngươi đều ra ngoài đi."

Đám đệ tử bên dưới đồng loạt "Vâng" một tiếng.

Mặc Chiêu khẽ lướt qua bóng lưng Lăng Tương. Trước đây ở trong mật động ở Dịch Hòa Cung đã nghe Tể tướng nhắc đến Lăng Tương, nàng đến bây giờ vẫn chưa biết mối quan hệ giữa ba người này là thế nào.

Còn có vu cổ mà Mặc Trần nói tới.

Mặc Chiêu lạnh lùng quay người đi. Xem ra, nàng đã để cho nàng ta yên ổn quá lâu rồi.

....

Khi Mặc Chiêu trở về, trời đã nhá nhem tối. Võng Dao và Sở Ngân đều không ở bên cạnh, một mình nàng chậm rãi bước trên đường.

Vừa hay gặp lại một người đã lâu không gặp.

Trên đường rất vắng, hầu như các đệ tử đều vì lần khảo sát cuối tháng mà tận lực tu luyện, không có mấy ai ở bên ngoài. Hai người ở cùng một viện, đi về cùng một hướng, có muốn cũng không thể tránh mặt, nhất là khi, mối quan hệ của hai người miễn cưỡng có thể coi là bằng hữu.

Hơn nữa, nhìn y có vẻ không đúng lắm.

"Triệu Tử Khiêm". Mặc Chiêu khẽ gọi:"Ngươi không sao chứ?"

Sắc mặt Triệu Tử Khiêm thực sự rất xấu, dù trời đã tối vẫn không khó để nhìn ra. Bước chân vốn luôn vững vàng thậm chí còn hơi loạng choạng. Mặc Chiêu nhận ra có điều gì không ổn, nàng bước lại gần:"Ngươi bị thương?"

Triệu Tử Khiêm gạt tay Mặc Chiêu ra khỏi, giọng ồm ồm:"Ta không sao. Ngươi trở về đi". Giọng y như thể đang cật lực đè nén thứ gì, nói là không sao, thực chất từng bước đều không vững.

Khi Mặc Chiêu bị thương, chính Triệu Tử Khiêm đã đưa nàng về phòng. Y còn từng thay nàng chắn một đòn, nàng không thể bỏ mặc y ở đây được.

Mặc Chiêu kéo tay Triệu Tử Khiêm vòng qua vai, nửa dìu nửa đỡ y kéo về phía trước:"Không còn xa nữa. Ta đưa ngươi về phòng trước."

Ngữ khí không cho Triệu Tử Khiêm cự tuyệt.

Trong người y như có lửa đốt, không còn tâm trí đâu mà tranh cãi với nàng.

Mặc Chiêu dùng tốc độ nhanh nhất đưa Triệu Tử Khiêm trở về phòng. Cửa vừa mở ra, nàng như ngửi thấy mùi hoa thơm thoang thoảng quen thuộc. Hương ngọt dịu nhẹ khiến Mặc Chiêu không tự chủ hít sâu thêm một hơi.

Triệu Tử Khiêm bên cạnh kêu đau một tiếng, Mặc Chiêu giật mình, vội vàng đỡ y nằm xuống bên giường. Nàng ngồi xuống, nghiêm túc xem xét mạch tượng. Thời gian trôi đi, đầu mày Mặc Chiêu nhíu lại thật chặt.

"Ngươi trúng độc rồi."

Triệu Tử Khiêm đau đến mức không còn hơi sức để nói. Mặc Chiêu nhanh chóng lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng y:"Chỗ ta bây giờ không có giải dược. Ngươi tạm thời nuốt xuống, ta giúp ngươi châm cứu, sau đó ta sẽ đi tìm A Trần."

Triệu Tử Khiêm nghe lời nuốt xuống. Nàng hít sâu một hơi, bỏ qua do dự nới lỏng đai lưng của Triệu Tử Khiêm để phần ngực lộ ra, kéo thật cao hai ống tay áo lên trên.

"Mạo phạm."

Vừa nói, Mặc Chiêu vừa đâm xuống một châm. Tổng cộng có mười châm trên ngực và trên bụng, sáu châm trên cánh tay. Mồ hôi trên trán Mặc Chiêu rơi xuống, Triệu Tử Khiêm cắn răng không rêи ɾỉ lấy một lời.

"Có biết ai hạ độc không?"

Triệu Tử Khiêm im lặng không nói.

Mặc Chiêu cũng không ép. Nàng thu lại ngân châm cuối cùng, một lần nữa giúp y bắt mạch.

"Độc tính chưa được giải hết. Ngươi chờ ta một chút. Ta lập tức đi tìm A Trần."

Dứt lời liền đứng dậy.

Không thể ngờ một cơn váng đầu ập tới, cả người Mặc Chiêu nhũn ra, ngã ngồi trên giường. Mặc Chiêu thử cử động tay chân, hoảng sợ phát hiện tứ chi của nàng đang dần mất đi sức lực, đừng nói đến đứng dậy, ngay cả cử động cũng vô cùng khó khăn.

"Triệu Tử Khiêm!"

Mặc Chiêu cuống quýt gọi.

Triệu Tử Khiêm từ từ ngồi dậy. Mắt y vô thần một lúc, dần dần mới lấy lại tiêu cự.

Y nhìn Mặc Chiêu.

Bàn tay nâng lên đỡ nàng nằm xuống giường. Mặc Chiêu còn chưa kịp thở phào, ánh mắt của hai người giao nhau, Triệu Tử Khiêm đang nhìn nàng với cái nhìn khiến nàng sởn gai ốc.

Hai mắt y thoáng đỏ, con ngươi đen đυ.c, là biểu hiện của người bị trúng độc.

Mắc bẫy rồi.

Đây là điều đầu tiên Mặc Chiêu nghĩ tới.

Triệu Tử Khiêm không dừng lại. Y nhìn nàng đắm đuối, ngón tay mơn trớn da mặt nàng, từ lông mày, sống mũi rồi đến môi, nâng niu như đang chạm vào một món đồ dễ vỡ. Cả người Mặc Chiêu run lên, bởi vì nàng nhìn thấy trong mắt y có du͙© vọиɠ.

"Triệu Tử Khiêm! Ngươi mau tỉnh lại cho ta!"

Mặc Chiêu thử vùng vẫy, nhưng sức lực hiện tại của nàng không thấm là bao so với Triệu Tử Khiêm. Y đè lên người nàng, đầu cúi thấp, khóe môi đang mỉm cười. Nụ cười sung sướиɠ và thỏa mãn như trẻ con nhận được món đồ mà nó yêu thích từ lâu.

Một kẻ đang lạc trong mộng. Đừng nói đến biểu cảm của nàng, ngay cả tiếng la hét cũng chẳng hề nghe thấy.

Y cúi đầu hôn nàng. Ban đầu là chạm nhẹ ở cánh môi, sau đó dường như cảm thấy không đủ, y khẽ nhíu mày, dùng lưỡi tách hàm răng Mặc Chiêu, mạnh mẽ thăm dò sâu hơn.

Ngọn lửa tưởng đã dập tắt lại trào lên lần nữa. Trong người y là du͙© vọиɠ sôi trào, Triệu Tử Khiêm không kiềm chế nổi bản thân, bàn tay to lớn tháo bỏ y phục trên người Mặc Chiêu. Chẳng mấy chốc, áo ngoài đã bị cởi ra ném sang bên cạnh, chạm tới làn da mềm mại nhẵn nhụi.

Người y nóng hổi, người nàng mát lạnh. Như kẻ lang thang giữa sa mạc tìm được nguồn nước, bản năng không cho y dừng lại.

Triệu Tử Khiêm cố gắng dứt khỏi cái hôn nóng bỏng, y hôn xuống cổ, xuống vai nàng, tay vuốt ve đùi nàng.

"A Chiêu."

"A Chiêu."

Y thì thầm gọi.

"A Chiêu của ta. Trong mơ muội vẫn đẹp như vậy."

Y thì hưởng thụ, còn Mặc Chiêu giận đến phát run. Cả đời nàng chưa từng chịu nỗi nhục lớn đến thế này. Nếu như nàng không nghĩ ra biện pháp, điều sẽ xảy ra tiếp đó, nàng thực sự không dám nghĩ tới nữa.

Mặc Chiêu cắn mạnh vào môi dưới, cố gắng kiềm nén nội tâm hoảng loạn.

Nàng dùng hết sức khẽ nâng đầu gối, vừa vặn cọ vào thân dưới của người bên trên. Mặc Chiêu thổi ra một luồng hơi nóng, khẽ gọi:"Triệu Tử Khiêm."

"Hôn ta... Hôn ta...."

Lời này như có ma chú, Triệu Tử Khiêm gấp gáp xé rách lớp trung y trên người Mặc Chiêu, cuồng nhiệt hôn nàng. Nhân lúc này, Mặc Chiêu há miệng cắn mạnh xuống.

Triệu Tử Khiêm bị đau, lập tức dừng lại.

Y ngồi dậy chừa ra một khoảng trống. Mặc Chiêu luống cuống dựt xuống chiếc còi tiêu đang đeo bên hông rồi nắm chặt trong tay, đồng thời quát lên.

"Triệu Tử Khiêm. Mau tỉnh lại đi!"

"Ngươi làm vậy cũng vô dụng."

Trong phòng không biết từ khi nào có thêm một người nữa. Mặc Chiêu không thể nghiêng đầu nhìn sang, nhưng giọng nói này nàng có chết cũng không thể quên được.

Triệu Bỉnh Thần, thì ra là lão già chó má nhà ngươi!

"Triệu Bỉnh Thần, ngay cả con trai của mình cũng hạ độc, ngươi làm vậy là có ý gì?!"

"Chỉ là một chút mê dược, không chết được."

Triệu Bỉnh Thần hừ lạnh một tiếng:"Dù sao nó cũng thích ngươi như vậy, ta sẽ cho nó thỏa mãn, sau đó gϊếŧ ngươi cũng không muộn."

"Mặc Chiêu ta với ngươi không thù không oán, ngươi tại sao lại muốn gϊếŧ ta?"

"Ta không muốn gϊếŧ ngươi". Triệu Bỉnh Thần lạnh nhạt nói:"Có trách thì trách người đó không muốn ngươi sống yên ổn."

Lão nói xong liền loáng cái biến mất. Y lời lão nói, máu tanh chỉ khiến Triệu Tử Khiêm càng thêm bị kí©h thí©ɧ. Khoảnh khắc y chạm vào miếng vải quấn ngực trên người nàng, Mặc Chiêu dùng hết sức bình sinh ném chiếc còi tiêu trên tay lên phía trên. May biết bao, còi tiêu rơi xuống ngay trên vai nàng.

Mặc Chiêu nhấc đầu, ngậm chặt còi tiêu thổi một hơi dài.

Một khoảnh khắc ngắn ngủi mà cảm giác như đã sử dụng hết sức lực cả đời.

Hồi còi vừa dứt, một bóng người phi thân vào phòng. Lâm Hiên nhìn thấy cảnh tượng trên giường thì sững người, hai mắt Mặc Chiêu đỏ hoe, cuống cuồng gắt:"Mau!"

Lâm Hiên như hồi tỉnh từ trong mộng. Y đạp Triệu Tử Khiêm ngã sang một bên, sau đó dùng áo khoác ngoài bao lấy người Mặc Chiêu.

Trên người nàng chỉ còn tấm vải băng trắng quấn ngực và áo ngoài rách nát, y không muốn nhìn cũng phải nhìn.

Lâm Hiên không thể tin:"Ngươi là nữ tử?"

"Đi trước". Mặc Chiêu lả đi, yếu ớt nói:"Rời khỏi đây trước đã."

Lâm Hiên lúc ấy mới nhận ra hoàn cảnh

không tiện. Y gật đầu, ôm lấy cả người Mặc Chiêu đi ra ngoài.

Triệu Bỉnh Thần ở cách đó không xa, ngay từ khi nghe thấy hồi chuông đã xuất hiện ngay lập tức. Lão chặn đứng đường đi của Lâm Hiên, đằng đằng sát khí.

"Để người lại!"

Lâm Hiên rút kiếm khỏi vỏ:"Ngươi nằm mơ!"

Triệu Bỉnh Thần xông tới, Lâm Hiên đặt Mặc Chiêu xuống đất, phi người đấu với lão ta. Lâm Hiên vốn không phải đối thủ của Triệu Bỉnh Thần, đánh một hồi đã lộ ra thế yếu.

Mặc Chiêu hét to:"A Phi!"

Một nữ tử từ nơi nào tham gia vào cuộc chiến. Người này thực lực rất mạnh, mặc dù không bằng Triệu Bỉnh Thần, so với Lâm Hiên vẫn hơn hẳn một bậc.

Nhờ có nàng ta tham gia mà tình thế đảo ngược, Lâm Hiên nhân cơ hội đó ôm cả người Mặc Chiêu chạy đi, hoàn hảo trốn thoát.

Để đảm bảo an toàn, hai người chạy ra ngoài Thánh Môn. Lâm Hiên đưa Mặc Chiêu đến một căn nhà nhỏ ở phía tây Đế Đô, một vùng phố xá hoang sơ không có gì nổi bật.

Cả người Mặc Chiêu được bọc trong áo ngoài, sắc mặt nhợt nhạt, so với lúc trước tình hình càng tệ hơn, một ngón tay cũng không thể nâng lên. Lâm Hiên nhất thời không biết phải làm sao:"Ta đi tìm Mặc Trần."

"Đừng!"

Mặc Chiêu lắc đầu ngăn lại:"Ta không sao, không ảnh hưởng đến tính mạng. Chỉ cần duy trì mười hai canh giờ là có thể trở lại bình thường."

Lâm Hiên nghe thế cũng bớt lo. Y ngồi bên cạnh Mặc Chiêu, trong căn nhà nhỏ không có giường, chỉ có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ và mấy thứ lặt vặt. Người Mặc Chiêu ngả sang một bên, Lâm Hiên kịp thời đón lấy, để nàng tựa vào người y mới không bị ngã xuống đất.

Lâm Hiên không nói gì. Một khoảng thời gian dài trầm mặc, y đột nhiên nói:"Ngươi là nữ tử."

Đã không còn là một câu hỏi nữa.

Mặc Chiêu nhắm mắt:"Nếu có thể, đừng cho A Trần và Tử Hàm biết. Cũng đừng cho... chủ nhân của ngươi biết". Nói xong chính Mặc Chiêu cũng cảm thấy nực cười. Làm gì có chuyện Lâm Hiên sẽ không báo cho lão hoàng đế kia chứ.

"Ta sẽ không nói". Lâm Hiên nói từng chữ rõ ràng:"Ngươi yên tâm."

Mặc Chiêu không còn hơi sức để xem lời này là thật hay giả. Nàng khép hờ mắt:"Đa tạ."

"Mặc Chiêu."

"Ừ?"

"Ngươi là nữ tử."

"...."

"Mặc Chiêu."

"Lâm Hiên, ta muốn ngủ."

Lâm Hiên ngậm chặt miệng. Mặc Chiêu đã thϊếp đi, từ góc độ của Lâm Hiên nhìn xuống chỉ thấy sườn mặt nghiêng nhu hòa và hai hàng mi dài. Y điểm nhẹ lên sống mũi cao của Mặc Chiêu.

"Đúng thật rồi."

Khóe môi y bất giác cong lên, trong lòng âm ỉ niềm vui sướиɠ lạ kỳ.
« Chương TrướcChương Tiếp »