Dược cốc có gần hai ngàn đệ tử, thế nhưng đệ tử chân truyền của Mặc Vô cho tới nay tính cả Mạc Thiên Di mới tổng cộng có hai người, ít ỏi đến đáng thương. Mạc Thiên Di nghe Mặc Vô nói, trên nàng còn có một vị sư huynh khác, họ Nhan, được ông thu nhận từ năm năm trước, đã ba năm rồi chưa trở về Dược Cốc. Khi kể lời này, Mặc Vô có lẽ nhớ tới vị sư huynh chưa từng thấy mặt kia của nàng mà cảm khái, mày nhíu chặt, vừa vuốt râu vừa lẩm nhẩm:"Cũng là bất đắc dĩ... haiz.. cũng là bất đắc dĩ."
Mạc Thiên Di đối với người này cũng có mấy phần tò mò.
Trận huyết chiến một năm trước trong một ngày tưới đỏ đỉnh Ngọc Lâm, hoa cỏ bị máu tanh phủ đầy, Dược Cốc thương vong gần hai trăm đệ tử, gần một trăm người khác bị thương nặng. Trải qua một khoảng thời gian không dài không ngắn, giờ khắc này đứng trên nóc chính điện phóng mắt nhìn quanh, chỉ thấy một màu xanh nhẹ dịu của đất trời và từng mảnh dược liệu đủ loại được trồng khắp, trong không khí còn vương hương thuốc, sảng khoái sạch sẽ.
Có lẽ bởi chìm sâu vào giấc ngủ, một năm qua đối với Mạc Thiên Di không có chút ấn tượng. Mỗi khi khép mắt đều mơ hồ ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt ghê người và những tiếng gào hét từ ngày xưa vọng về, y hệt một lời nhắc nhở nghiêm khắc.
Mạc Thiên Di ngồi xếp bằng trên giường, dùng thần thức cảm nhận xung quanh phòng, sau khi xác định chắc chắn không có trong phạm vi gần mới yên tâm mở ngọc giới, lấy từ trong đó ra một quyển trục đặt trước mặt. Bên ngoài quyển trục là một màu đen tuyền, thoạt nhìn không có gì nổi bật, thậm chí còn có phần cũ kĩ, khi chạm vào lớp hoa văn trên bề mặt thấy thô ráp, bên ngoài có khắc vài chữ rất nhỏ mà nàng xem không hiểu.
Mạc Thiên Di đánh giá một hồi, ánh mắt dần lạnh xuống. Ai có thể ngờ được "Nghịch Thiên tâm pháp" người người tranh cướp lại là một quyển trục đen thui cũ kỹ như thế này. Cha nương nàng cũng không phải vì thứ này mà mất mạng hay sao?
Hai nắm tay đặt bên hông dần siết chặt, Mạc Thiên Di áp chế một lúc lâu mới gằn xuống sự phẫn nộ trong lòng. Nàng lấy từ trong Ngọc giới ra một viên Thanh Tâm đan, nhanh chóng nuốt xuống, nhắm mắt định thần.
Sau một khắc, hai hàng mi cong dài run nhẹ rồi nâng lên, để lộ đôi con ngươi trong trẻo mà lạnh lùng. Mạc Thiên Di vén nhẹ tay áo, nơi cổ tay có một dấu thủ cung sa đỏ tươi, trên làn da trắng nõn xanh xao càng thêm vẻ nổi bật. Thanh chủy thủ bằng huyền thiết được nàng cầm trong tay, Mạc Thiên Di không do dự khắc xuống một chữ "Nghịch" trong lòng cổ tay, từng nét hạ xuống dứt khoát mạnh mẽ, máu tươi theo từng nét ngang sổ chảy ra, nhỏ xuống quyển trục đang được đặt trên giường.
Khứu giác Mạc Thiên Di nhanh nhạy, mùi máu tươi nồng đậm trong không khí khiến nàng chán ghét, bất đắc dĩ nhíu mày. Bởi vì gần động mạch, máu chảy nhiều, giữa một trang giấy trắng rơi xuống vài nét mực đỏ tươi chói mắt, không khỏi gây nên cảm giác quỷ dị rợn người. Ánh mắt Mạc Thiên Di không rời khỏi quyển trục, miệng lẩm nhẩm một câu khẩu quyết đã thuộc lòng.
Quyển trục lúc này như một cái hố đen không đáy tham lam nuốt xuống từng giọt máu từ cổ tay nàng nhỏ xuống, bề mặt trục theo đó sáng dần, các đường vân dọc thân trục được máu huyết nuôi dưỡng, sống động nổi lên, chuyển động như chất chứa sinh mệnh.
Mạc Thiên Di cắn chặt môi nuốt xuống một tiếng hét chói tai. Chữ "Nghịch" trên cổ tay nàng nóng cháy như thiêu đốt, qua một thời gian mà máu không ngừng chảy, thậm chí càng chảy càng nhiều. Sắc mặt Mạc Thiên Di do mất máu mà trắng bệch, thầm nghĩ:"Thì ra lấy huyết tế trục là thế này."
Quyển trục sau khi nuốt no máu, các đường hoa văn gồ lên, trồi hẳn ra ngoài, phát ra thứ ánh sáng lóa mắt kì dị, đem Mạc Thiên Di nuốt gọn vào trong.
Đến khi Mạc Thiên Di bình tĩnh lại đã thấy mình đứng giữa một khoảng sân rộng lớn, phía trước là đình cao trạm gỗ, xung quanh là hồ sen nở rộ, hương sen thơm ngát khiến lòng người say mê.
Thiên hạ đồn rằng, người ma giáo gϊếŧ người không gớm tay, nơi ở tăm tối, ngập tràn mùi tanh hôi. Đám người đó nào biết cảnh sắc trong giáo sạch sẽ tươi mát, bài trí còn trang nhã lịch sự hơn cả chính giáo. Chiếc đình kia là nơi nương thích nhất khi còn sống, mỗi chiều thu sẽ ra đó cùng cha thưởng sen đánh đàn, cầm tiêu hòa tấu. Bên tai Mạc Thiên Di thoáng văng vẳng thanh âm róc rách như tiếng trời, đàn tấu tiêu ngâm, hòa hợp đến trời đất tị hờn.
"Thiên nhi!"
Nghe gọi, Mạc Thiên Di sững sờ quay đầu, người trước mặt cao lớn khôi ngô, trên người khoác một bộ trường bào màu đen. Vạt áo theo gió mà phấp phới, tóc đen buộc cao bằng một sợi dây màu đen, từ xa đã tỏa ra loại khí tức áp bức dọa người. Khi người đó nhìn nàng, ánh mắt trở nên hiền hòa, vài bước đã bước đến trước mặt nàng, tay giang rộng muốn ôm nàng vào lòng.
Tầm mắt Mạc Thiên Di nhòe dần, ánh mắt mê man, thân thể bất động. Mạc Vấn Thiên vui sướиɠ nhìn nữ nhi trước mặt, kích động nói:"Thiên nhi, cuối cùng con cũng tới. Đi với ta được không, ba người chúng ta sẽ không tách ra nữa. Mãi mãi không rời không xa."
"Không rời không xa". Mạc Thiên Di lẩm nhẩm bốn từ này, khóe miệng kéo ra một nụ cười dịu dàng. Mạc Vấn Thiên ôm nàng vào lòng, cảm nhận được người trong ngực hơi run lên nhè nhẹ.
Mà trong lúc Mạc Thiên Di không chú ý, nụ cười ấm áp trên môi Mạc Vấn Thiên đột nhiên trở thành nụ cười dữ tợn, khuôn mặt tuấn tú vì thế mà vặn vẹo. Móng tay hắn kéo ra thật dài, nhìn tấm lưng gầy yếu trong lòng, hưng phấn định đâm xuống thật mạnh.
Phập!!
Mạc Vấn Thiên không thể ngờ cúi đầu xuống, một thanh chủy thủ sắc nhọn đâm trên ngực hắn, ngay giữa trái tim. Hắn đau đớn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thiên Di, khàn giọng hỏi:"Vì sao? Thiên nhi, con..."
Mạc Thiên Di bấy giờ mới ngẩng mặt nhìn lên, chủy thủ đâm sâu qua trái tim người đối diện, vài giọt máu dính lên tay áo thuần trắng của nàng. Miệng nàng vẫn cười, nhưng hai mắt đẫm lệ. Nghe người kia hỏi, nàng không nhanh không chậm đáp:"Ngươi cũng xứng gọi ta Thiên nhi. Ngươi là cái gì, cũng xứng giả làm cha ta."
"Mạc Vấn Thiên" sững sờ, sau đó phá lên cười, nửa người dưới bắt đầu tan ra thành cát bụi, cảnh sắc quen thuộc giả mạo xung quanh bị một dao này bóc trần, dần dần đổ sụp xuống. Hắn nheo mắt, hứng thú hỏi:"Sao ngươi phát hiện ra?"
"Từ khi cha nương thành thân, cha ta đã thề cả đời không bao giờ mặc y phục đen nữa"
Khi nàng nói ra từ cuối cùng cũng là lúc Mạc Vấn Thiên giả biến mất, cảnh sắc xung quanh từ ma giáo tráng lệ biến thành hình ảnh khác hẳn. Mạc Thiên Di quét mắt đánh giá một vòng. Hang động lớn cao chừng ba chục thước, năm tảng đá lớn từ dưới đất chống thẳng lêи đỉиɦ, quây thành một hình thù kỳ lạ. Ngoài những bậc đá cao và hốc đá, Mạc Thiên Di không phát hiện ra thứ gì khác thường.
Nếu không phải từ bên ngoài lạc vào, nàng sẽ cho rằng nơi này chỉ thuần túy là một hang động lớn của tự nhiên bị người ta bỏ hoang qua mấy ngàn năm. Mạc Thiên Di nhắm mắt dùng tâm thức cảm nhận, nơi đây đậm đặc loại hơi thở cổ xưa, gió lùa qua từng bức tường vách đá tạo thành một khúc ngân nga đâm xuyên qua thời không, vừa xa lạ áp bách, vừa khiến người tới cảm thấy kính trọng.
"Không ngờ lần này lại là một nha đầu."
Mạc Thiên Di mở bừng mắt, cảnh giác nhìn quanh mà không phát hiện bóng người nào, tinh thần lực của nàng ở nơi này chẳng có chút tác dụng. Tiếng cười khẽ và giọng nói trầm thấp bên tai khiến nàng sửng sốt vài giây, sau đó hướng về một phía cúi thấp người, chắp tay hành lễ:"Mạc Thiên Di bái kiến tiền bối."
"Tiền bối? Nha đầu, ngươi có biết ta là ai không?"
Mạc Thiên Di đứng thẳng lưng, bình tĩnh đáp:"Vãn bối không rõ."
Người kia có vẻ như không ngờ nàng trấn tĩnh như vậy, sang sảng cười. Theo từng tiếng cười truyền vào tai, một luồng áp bức trên cao đổ xuống. Mạc Thiên Di chưa kịp phản ứng đã quỳ rạp xuống đất, mày nàng nhíu chặt, mặt biến sắc. Thật mạnh! Dưới luồng uy áp thế này, nàng chẳng khác nào một con kiến không có sức phản kháng.
"Ngẩng đầu lên!"
Mạc Thiên Di nghe lời, ngẩng cao đầu. Nàng quỳ mà lưng vẫn thẳng tắp, mày đã giãn ra, không để lộ biểu cảm gì nhiều. Chẳng mấy chốc, trước mắt Mạc Thiên Di xuất hiện một bóng người, lão ngồi xếp bằng trên vách đá cao ngay giữa hang động, khuôn mặt trung niên tuấn lãng, nhìn qua tầm trên dưới sáu mươi tuổi, một đầu tóc bạc buộc hờ hững phía sau. Mạc Thiên Di âm thầm quan sát, người trước mặt cũng dùng ánh mắt đánh giá nàng, hồi lâu mới cảm thán:"Thật là một đứa trẻ xinh đẹp!"
Ánh mắt ông ta chuyển đến vòng tay bạch ngọc Mạc Thiên Di vô tình để lộ ra ngoài, quan sát một hồi rồi kinh ngạc Ồ lên một tiếng:"Cửu Vĩ Băng Hồ và Ngục Hỏa Diệm Hồ?". Theo lời nói, ông ta vung nhẹ tay. Chiếc vòng trên tay Mạc Thiên Di cứ thế bị tháo ra, bay về phía ông ta trong chớp mắt.
Người này lại có thể dùng thần thức nhìn thấu Ngọc giới của mình. Mạc Thiên Di còn chưa kịp cảm thán đã tái mặt, vội vàng chạy tới muốn tóm lấy vòng ngọc mà không kịp. Hỏa Băng Hồ vốn đang nghỉ ngơi trong Ngọc Giới bị lão nhân kia lôi ra ngoài, cảm nhận được không gian xa lạ, hai mắt chúng mở to, nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt, vèo một cái đã trở về bên cạnh Mạc Thiên Di.
Mạc Thiên Di vuốt ve Băng Hỏa Hồ, lúc này mới cảm thấy an tâm chút ít. Lão nhân chứng kiến toàn bộ hành động này, không vui phất tay. Mạc Thiên Di bị hất ra sau một quãng dài, đập mạnh vào vách tường rồi ngã lăn ra đất, nôn ra một ngụm máu. Mạc Thiên Di vừa ngồi dậy lại bị lão nhân ném ra vài lần nữa, xương cốt cả người như bị nghiền nát, đau đớn không chịu nổi.
Hỏa Băng Hồ sốt sắng tạo nên kết giới xung quanh nàng, thế nhưng vì việc chữa thương mất quá nhiều linh khí, với kẻ mạnh như lão nhân trước mặt, kết giới hoàn toàn mất tác dụng. Cả hai biết mình không phải là đối thủ của lão nhân, đứng bên cạnh Mạc Thiên Di hung hắng trợn mắt, bất cứ khi nào cũng sẵn sàng liều mình.
Cảnh này khiến lão nhân vui mắt. Ông ta bật cười ha hả, nói với Hỏa Băng Hồ đứng cạnh Mạc Thiên Di cả người be bét máu, không biết còn sống hay đã chết:"Ấu thú thượng cổ một vạn năm ra hình, năm nghìn năm mới trưởng thành. Hai kẻ các ngươi đáng nhẽ ra đã trưởng thành mới phải. Sao lại yếu đến trình độ này."
"Nghe nói thần thú cao ngạo và kinh ghét con người, từ bao giờ hai kẻ như các ngươi lại trở thành tôi tớ bảo vệ cho loài người thế này. Thú vị thật!"
Lão nhân từ trên cao bước xuống, hang động cao đến vài chục thước mà chẳng ai nhìn thấy ông ta di chuyển thế nào. Một cái chớp mắt, ông ta đã bước đến gần Mạc Thiên Di:"Không ngờ nhàm chán mấy trăm năm lại có thể bắt gặp được Hỏa Băng song hồ trong truyền thuyết. Cả đời ta nghiên cứu việc nghịch trời, lửa nước song sinh, quả là việc kì diệu. Nha đầu, ngươi để lại Hỏa Băng Hồ lại đây, ta sẽ cho ngươi một loại tâm pháp."
Mạc Thiên Di nằm bất động, thoạt nhìn qua như đã chết. Một lúc sau, ngón tay nàng hơi động, từ dưới đất khó khăn bò dậy, dùng giọng khàn khàn cố gắng gắt từng chữ:"Không... đổi. Chết cũng không đổi."
Cổ họng nàng đau rát như phải bỏng, nói một câu cũng cảm thấy khó chịu, vậy mà nàng cắn răng nói hết. Lão nhân hơi bất ngờ khi nghe lời này, suốt bao nhiêu năm nay, đây là kẻ đầu tiên từ chối trao đổi lấy tâm pháp không có chút do dự. Lão không khỏi nheo mắt đánh giá lại lần nữa.
Một thân áo váy thuần trắng giờ bẩn thỉu không chịu nổi, cả người toàn máu, khuôn mặt xước xát. Nàng từ trên đất cố gắng vịn vào vách tường đứng lên, có lẽ do quá đau đớn mà ngã ngồi, lại cắn răng thử lại lần nữa. Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vết bùn đất, nhơ nhuốc chật vật, mà đôi mắt kia sáng trong như nước, không một chút sợ hãi, cố kỵ hay giả dối.
Mạc Thiên Di quệt ngang vết máu trên mặt mình, khóe môi nhếch khẽ, thản nhiên nói lại lần nữa:"Tiền bối, con gọi ông một tiếng tiền bối là kính trọng. Còn Tiểu Băng và Tiểu Hỏa, hôm nay ông có lấy mạng con tại đây con cũng không đổi!"
Lão nhân hơi ngẩn người, mắt khẽ híp lại. Thân hình nhỏ nhắn của Mạc Thiên Di lập tức được nâng lên thật cao, lơ lửng giữa không trung. Cái cổ trắng nõn bị một lực vô hình bóp nghẹt khiến nàng không thở nổi, khuôn mặt dần trở nên đỏ bừng, hai chân nàng không nhịn được quẫy đạp trong không trung. "Ta hỏi lại lần nữa, đổi hay không đổi?"
Mạc Thiên Di nghe vậy, dùng hết sức bình sinh trừng mắt nhìn ông ta một cái. Nàng khıêυ khí©h nở nụ cười, ánh mắt quật cường nồng đậm thù hận, giống như viết rõ mấy chữ:"Đừng hòng!"
Không khí dần dần bị rút đi, nàng dứt khoát nhắm chặt hai mắt, chờ đợi cái chết ập đến. Hỏa Băng Hồ cuống quýt phi thân nhảy vọt tới lại bị lão nhân dùng sức đẩy ra xa, khóa chặt tại chỗ.
Đúng lúc Mạc Thiên Di tưởng rằng mình sẽ mất mạng không thể ngờ, lão nhân đột nhiên thả nàng xuống đất. Mạc Thiên Di không kịp nghĩ gì cả, cúi đầu thở hổn hển, ho khan không ngừng, trong lòng thầm phỉ nhổ lão nhân trước mặt tám ngàn tám trăm lần.
Thấy bộ dáng chật vật của nàng, lão nhân càng vui hơn:"Cũng không tệ!"
Nghe vậy, Mạc Thiên Di bực bội lẩm bẩm:"Không tệ không phải cũng suýt bị ông gϊếŧ chết". Lời này nói rất nhỏ, có điều lão nhân là cao thủ trong cao thủ, ngay cả giọng điệu oán trách kia ông cũng nghe thấy rõ ràng, không tránh khỏi bật cười:"Nha đầu. Có biết bao nhiêu người muốn nhận được hai chữ "không tệ" này của ta không hả"
"Nói đi, ngươi là đến từ ma giáo phải không?"
Lão nhân này đúng là tính tình thất thường. Mạc Thiên Di dù không muốn trả lời, cũng hiểu rõ người này không thể nào đắc tội, bèn lắc đầu:"Không phải."
Lão nhân nhướng mày:"Vậy sao ngươi có được quyển trục tâm pháp?"
"Bởi vì cha con là giáo chủ ma giáo đời trước."
Lúc này lão nhân mới nhớ tới một màn ảo ảnh trước khi Mạc Thiên Di tới đây, hỏi tiếp:"Mạc Vấn Thiên? Ngươi là con gái Mạc Vấn Thiên. Một đao kia của ngươi, đâm chết cha mình cũng thật dứt khoát."
Ngữ điệu châm chọc của lão nhân khiến Mạc Thiên Di tức giận, không vui ngắt lời:"Đó không phải cha ta. Chỉ là một ảo ảnh giả mạo, bằng hắn mà cũng xứng!". Vì kích động nên nàng hơi cao giọng, lại ho khan một hồi
Lão nhân nói:"Chỉ vì một bộ y phục?"
Mạc Thiên Di liếc lão:"Có ba điểm. Y phục, mùi hươn, quan trọng nhất là điểm thứ ba, trực giác". Nàng do dự một thoáng, lại hỏi:"Người đã từng gặp cha con?"
Không ngờ lần này lão nhân rất sảng khoái gật đầu, nâng tay vuốt cằm, thong thả đáp:"Thiên tư không tệ. Có điều, có tài mà không có duyên". Nói đến đây, ông ta quan sát Mạc Thiên Di từ đầu đến chân một lần nữa, như ban đầu Ồ lên một tiếng:"Không ngờ ngươi so với hắn còn khá hơn nhiều. Vậy giờ ngươi là giáo chủ ma giáo?". Thoạt nhìn nha đầu này mới tầm mười mười một tuổi, tư chất có thể coi là ngàn người có một. Chỉ là, bây giờ còn quá yếu ớt.
Mạc Thiên Di như nghe thấy truyện cười, vội lắc đầu:"Không phải. Ta còn chưa có năng lực ấy."
"Ngươi muốn làm giáo chủ ma giáo?"
"Không muốn."
"Vậy ngươi tới đây làm gì?"
"Bởi vì con nghĩ lấy được tâm pháp Nghịch Thiên sẽ trở nên mạnh hơn". Mạc Thiên Di đáp không cần suy nghĩ. Náng muốn trở nên mạnh mẽ, đó là mục tiêu duy nhất của nàng thời điểm này. Lão nhân bước đến gần Mạc Thiên Di, đến khi hai người chỉ cách nhau một khoảng cách nhỏ mới không mặn không nhạt nói:"Ngươi quả nhiên là thẳng thắn. So với mấy tên trước đây thì khá hơn hẳn."
Mạc Thiên Di cười nhạt không đáp.
Lại nghe lão nhân nói tiếp, giọng điệu nhuốm chút ý cười:"Ngươi tưởng rằng Nghịch Thiên tâm pháp dễ lấy như vậy? Nha đầu, ngươi biết vì sao có thể vào tận đây không?"
Không phải vì nàng lấy huyết tế trục giống như lời dặn của cha sao? Mạc Thiên Di nghĩ ngợi, cuối cùng thành thật lắc đầu. Lão nhân không làm khó, liền từ tốn thay nàng trả lời:"Tất cả là do một chữ duyên."
"Duyên?"
Mạc Thiên Di nhíu mày ngạc nhiên.
Lão nhân gật đầu:"Đúng vậy. Ta đặt trước cửa động một hòn Sinh Tử Linh Thạch. Sinh Tử Linh thạch sinh ra từ trời đất, sống cùng với trời đất trải qua ba vạn tám nghìn năm, đã sớm tỏ tường thiên địa. Ảo ảnh ngươi gặp phải là do nó tạo ra. Nhiệm vụ của nó, đơn giản là mang đến đây người có duyên."
Trầm ngâm một thoáng, lão khẽ lật cổ tay, trên lòng bàn tay có một hòn đá đen thui sáng bóng, lấp lánh như ánh sao. Lão nói tiếp:"Ta đang đứng trước mặt ngươi đây chỉ là một phần thần thức ta để lại từ ba trăm năm trước, ma giáo khi ấy là do ta nhàm chán mới sáng lập ra, lúc đầu lấy tên là Nghịch Thiên giáo, mấy đời sau mới chuyển thành ma giáo."
Ma giáo trải qua hàng trăm năm cường thịnh, qua lời nói của lão nhân gia trước mặt lại trở thành một trò đùa nhân dịp rảnh rỗi. Mạc Thiên Di khi này mới quan sát kĩ, người trước mặt dáng hình đầy đủ, thân thể linh hoạt, đâu có chút nào giống một phần thần thức còn sót lại. Hơn nữa, chỉ một phần thần thức đã mạnh đến thế này, không biết khi lão còn tại thế sẽ là cường giả đến mức nào. Nếu không phải e ngại sức mạnh của lão, nàng thật muốn tiến đến xem xét thử một lần. Nghĩ rằng lão tâm tình bất định, sợ lại chọc giận lão, nên cũng không dám nhìn lâu, bèn hỏi:"Lão tiền bối, vậy chỉ có giáo chủ ma giáo mới có thể mở được quyển trục phải không?"
Lão nhân nói:"Giáo chủ các đời có thể vào được đến đây hay không hoàn toàn là nhờ một chữ duyên. Nếu không có duyên, ngay cả mở trục cũng không được. Nếu duyên không đủ, tâm không vững, tức khắc gặp ảo ảnh xong sẽ rời đi. May mắn hơn mới có thể vào trong Nghịch Các lựa chọn một loại tâm pháp rồi rời khỏi". Ngừng một lúc, lão cảm thán:"Nha đầu, qua trăm năm, ngươi là người thứ hai đá Sinh Tử Linh Thạch dẫn đến gặp ta."
Mạc Thiên Di nghe đến mải mê, theo bản năng hỏi:"Vậy người thứ nhất đâu?"
"Bị gϊếŧ rồi". Lão nhân đáp thờ ơ, Mạc Thiên Di bỗng rùng mình, cố gắng hít sâu để lấy lại bình tĩnh:"Vì sao?"
Không bị lời này dọa sợ? Lão nhân nhìn Mạc Thiên Di, càng nhìn càng vừa mắt, chậm rãi đáp lời nàng:"Cũng không hẳn là ta gϊếŧ. Căn bản vì tham vọng của hắn quá nặng, lòng tham không đáy nên không qua được cửa ải Vĩnh Tâm. Tài rộng mà hẹp lòng, người như thế, sớm muộn gì cũng chết."
Phẩy tay một cái, trước mặt hai người xuất hiện một chiếc gương cao tầm hai thước, mặt gương sáng trong, không phản chiếu bất kì hình ảnh gì. Lão nhân liếc qua Mạc Thiên Di, trầm giọng bảo:"Ngươi tiến đến gần đi, nếu có thể bước qua, ta sẽ giúp ngươi một lần, kẻ có duyên."
Mạc Thiên Di không phải không kích động, nếu có thể thành công được người này chỉ dạy, ắt có thể đạt thành tâm nguyện, một bước tiến bộ vượt bậc, tương lai là không tưởng. Mục tiêu ở ngay trước mắt, vươn tay là tới, sao có thể không khiến nàng kích động. Trong đầu Mạc Thiên Di suy tính một hồi, cảm thấy chuyện này không đơn giản, ngoài mặt trấn định, cố không để lộ nhiều biểu cảm:"Thế nào mới có thể qua được?"
Sự bình tĩnh ở độ tuổi thế này quả là đáng có. Lão nhân thầm nghĩ, đoạn chỉ vào gương, nói bâng quơ:"Chỉ cần tâm sáng như gương, ải nào cũng qua."
Mạc Thiên Di không nóng vội thử sức, nghĩ một lúc lâu mới ngẩng cao đầu, nói rành rọt:"Thứ cho con hỏi thẳng, thế nào mới là một tấm lòng sáng trong như nước. Nếu là vô dục vô cầu, con xin phép không qua, qua cũng vô dụng. Giờ mang trong mình mối hận gϊếŧ phụ mẫu, tham vọng cường thế, mong rằng trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này có thể bình thản mà sống, mạnh mẽ tung hoành thiên hạ, chỉ cần không thẹn với lòng. Đã như vậy, tâm này sao còn dám xưng là sáng trong như nước."
Những lời này đều là lời thật lòng, lọt vào tai lão nhân làm lão ngẩn ra hồi lâu, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm Mạc Thiên Di. Nàng không trốn không tránh, sống lưng thẳng tắp, không hề biết đôi mắt nàng lúc này còn đẹp hơn Sinh Tử Linh Thạch, giữa nơi tối tăm bụi bặm phản chiếu tinh túy của đất trời.
Một lúc lâu sau, lão bật cười ha hả, tiếng cười lớn hào phóng sảng khoái, va đập vào vách tường rồi bật lại, vang vọng mãi không tan, so với lúc trước thì chân thành hơn ít nhiều. Mạc Thiên Di không hiểu sao lời này có thể khiến lão nhân cười vui vẻ đến thế.
Nàng không biết, lão đã ở nơi này ba trăm năm, một thời tung hoành thiên hạ, loại người gì mà chưa từng gặp qua. Sự gan dạ, bình thản, chân thành và thẳng thắn này của nàng không khiến lão phật ý vì trái lời, ngược lại còn tăng thêm vài phần thiện cảm trong lòng lão. Như lời lão nói:"Hay cho một câu không thẹn với lòng. Hay cho một câu không thẹn với lòng."
Lão không nói nhiều, đẩy nhẹ một cái, Mạc Thiên Di lập tức được đưa đến trước mặt chiếc gương. Mạc Thiên Di bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận bình ổn lại tâm tình nhìn chiếc gương lớn gấp đôi mình. Nếu có thể đến đây dựa vào một chữ "duyên", vậy đành phó mặc một lần cho số phận một lần. Nếu không thể vượt qua rồi mất mạng, cũng chỉ có thể trách tâm cảnh
của mình còn chưa tới.
Cuối cùng suy nghĩ thông suốt, Mạc Thiên Di chầm chậm nâng chân bước qua, ánh sáng từ gương lóe lên lóa mắt. Cả người Mạc Thiên Di căng ra chờ đợi một cơn đau thấu xương ập đến, ấy vậy mà khi nàng định thần lại, đã thấy mình an ổn đứng ở bên kia, không thương không đau. Nàng bất ngờ nhìn mình kỹ càng một lượt, ngay cả một sợi tóc cũng không hư tổn.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Lần này ngay cả lão nhân kia cũng cảm thấy kinh ngạc, trợn mắt quan sát Mạc Thiên Di bình an không thương tổn đứng ở phía bên kia, bật thốt lên:"Ban đầu là Sinh Tử Linh Thạch, giờ lại là Vĩnh Tâm... Ngươi là ai... ngươi rốt cuộc là ai..."
Lão nhân giống như bị điên, vừa ôm đầu vừa gào to, hang đá vì thế mà rung lên từng hồi, Mạc Thiên Di ngã lăn ra đất, rơi vào ngay chính giữa năm tảng đá. Máu tươi từ trên người nàng nhỏ xuống mắt trận, như một phép màu, năm tảng đá cao vây xung quanh theo hình sao đồng loạt sáng rực lên. Một luồng sáng như muốn phá hủy thiên địa vọt thẳng lên trời cao, Mạc Thiên Di cảm thấy cả người như được tưới một dòng nước mát lạnh, hồn lực như thủy triều vọt vào cơ thể, nàng không nhịn được thét lên một tiếng.
Đến khi vầng sáng tản đi, Mạc Thiên Di ngơ ngác ngồi trên mặt đất, cảm thấy cả người nhẹ bẫng như muốn bay. Lão nhân cũng hồi phục lại vẻ bình thản như lúc đầu, chỉ có ánh sáng nồng đậm trong mắt tiết lộ sự kích động của lão. Lão quát to một tiếng:"Quỳ xuống!"
Mạc Thiên Di nghe lời, vội quay về trước mặt lão rồi quỳ xuống.
"Mạc Thiên Di, từ nay về sau, ngươi sẽ là đồ đệ của Sở Bá Thiên ta. Còn không mau dập đầu bái sư."
Sở Bá Thiên, ngay cả tên cũng cuồng vọng như vậy. Mạc Thiên Di bị mấy lời này dọa cho hết hồn, cố gắng đè nén sự kích động trong l*иg ngực, dè dặt một lúc mới nói:"Người nhận con, con rất cảm kích. Nhưng con đã có một sư phụ..."
"Ta không quan tâm". Không chờ Mạc Thiên Di nói hết, lão đã ngắt lời. Nếu là ngày trước, nếu mà có kẻ dám từ chối lão, lão đã sớm trừng trị đến chết rồi đạp ra khỏi đây. Có điều, hiện tại người trước mặt là người lão đã chờ mấy trăm năm mới chờ được, còn quản gì nàng có mấy sư phụ. Lão bổ sung thêm:"Ta không quản, ta là đại sư phụ, người kia là nhị, thế là được"
Mạc Thiên Di thầm trợn trắng mắt, thẩm nghĩ sao người không xuống làm nhị sư phụ đi. Ý nghĩ này chỉ có thể vụиɠ ŧяộʍ tồn tại trong đầu chứ không dám nói ra miệng, thực lực của Sở Bá Thiên chắc chắn cao hơn sư phụ của nàng không chỉ một ít. Vì thế Mạc Thiên Di cẩn trọng cúi gập người lạy ba lạy, theo quy củ hô to:"Đệ tử Mạc Thiên Di, bái kiến đại sư phụ!"
Mặt mày Sở Bá Thiên dãn ra, sắc mặt dịu đi, ánh mắt cũng không còn lạnh lùng như lúc đầu. Mạc Thiên Di có cảm giác ông đang nhìn mình như nhìn một miếng mồi ngon, không khỏi thấy rùng mình.
Ngày mười lăm tháng chạp, giữa lòng Ngục Cốc, Mạc Thiên Di cúi đầu bái sư, trở thành truyền nhân đầu tiên của Nghịch Thiên Thánh Sư Sở Bá Thiên.
Nàng không biết ngày này, giờ này, một cái dập đầu đánh dấu một khoảnh khắc quan trọng, mở ra một trang mới trong chặng đường dài đằng đẵng sau này.