Sở Ngân lục lọi trong đầu, rồi chợt nhận ra, dường như giữa y và người trước mặt không có bất kì một mối quan hệ rõ ràng nào cả, nghiêm túc mà nói, từ khi y bước vào học viện, ngay cả một câu hai người cũng chưa từng nói qua. Mà người gần như xa lạ này, lại lặn lội tìm đến y giữa đêm khuya thanh vắng, thật là khiến người ta khó lòng hiểu nổi. Sở Ngân vừa nghĩ vừa gật nhẹ đầu, hơi dịch người để ra một lối trống vừa đủ để Triệu Tử Khiêm bước vào trong.
Vừa bước vào, Triệu Tử Khiêm đã âm thầm đánh giá xung quanh, tầm mắt rất nhanh thu hồi lại, tự nhiên vén vạt áo, ngồi xuống ghế tròn. Võng Dao rót cho y một chén trà thơm, sau đó còn đi ra ngoài lấy thêm một bộ chén đũa sạch sẽ, lễ phép nói:"Mời công tử dùng trà."
Sở Ngân cũng vừa vặn ngồi xuống, cười nhẹ nói thêm:"Nửa đêm đệ đệ ta đói bụng nên bảo nha hoàn làm chút đồ ăn. Công tử không chê, mời dùng bữa."
Sở Diêm làm một động tác mời, lạnh nhạt uống trà, không mở miệng nói một câu. Những người ở đây đều biết, tất cả đều là do phép tắc lịch sự, vốn dĩ Sở Ngân đối với người này cảm tình không sâu, mở miệng mời y cùng uống trà dùng bữa, thực chất cũng không nghĩ muốn cùng y hàn huyên trò chuyện.
Ngữ điệu đạm mạc khách khí này, Triệu Tử Khiêm sao lại nhìn không ra. Vốn dĩ bản thân y cũng là người không thích nói nhiều, nếu không phải có chuyện quan trọng, y mới không cần phải mặt nóng dán mông lạnh, y thầm nghĩ thế. Nhấp một ngụm trà, y nói thẳng:"Ta biết hai người không có nhiều thời gian, nên nói thẳng vậy. Ta tới đây là vì chuyện của Mặc Chiêu."
Vì Mặc Chiêu?
Sở Ngân không dấu vết nhướng mày, mi tâm Sở Diêm nhíu lại, hai người theo bản năng nhìn nhau một thoáng rồi cụp mắt, trên môi hiện lên ý cười nhợt nhạt. Ồ, y phải nhận ra ngay từ đầu mới phải, nếu không phải vì tiểu nha đầu nhà y, Triệu Tử Khiêm còn lý do gì để tới đây nữa đâu. Chưa kể tới việc Mặc Chiêu từng cứu Triệu Tử Khiêm một mạng, nha đầu kia ấy mà, dù có đang giả trang nam tử, việc giỏi nhất vẫn là đi trêu chọc người khác. Người đến người đi xung quanh càng nhiều, bảo sao y cứ bận lòng mãi.
Giờ thì sao nào, ngay cả Triệu Tử Khiêm Triệu công tử nổi danh lạnh lùng vô tình cũng đã tới đây vì nàng.
Mặc Chiêu đứng ở phòng trong, nghe thấy lời này cũng ngây người.
Sở Ngân nhếch môi cười nhẹ, nụ cười so với thường ngày còn muốn ôn hòa hơn:"Không biết Triệu công tử muốn nói chuyện gì về A Chiêu?"
Triệu Tử Khiêm nhìn sang Võng Dao Võng Dực, Sở Ngân hiểu ý, phất tay để bọn họ ra ngoài. Cánh cửa khép lại, y lúc này mới đáp:"Thế này đi, ta không vòng vo nữa. Chuyện khảo nghiệm năm nay gặp phải vấn đề, chắc hai người cũng đã biết rõ. Một số lượng lớn ma thú cấp cao đột ngột xuất hiện trong bí môn, còn đả thương đệ tử của học viện là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, các trưởng lão của học viện đều đang băn khoăn việc này. Ta biết Mặc Chiêu pháp lực không tồi, thậm chí còn rất cao, nhưng dù sao lần trước cũng là ba người cùng xử lý một ma thú, lần này chỉ có một mình y, tuyệt không giống nhau."
"Trong học viện đều đang đồn đãi y đã mất mạng, ta lúc đầu không để tâm, nhưng đã qua hơn tám tháng, muốn không để tâm cũng không được. Tóm lại là, ta muốn vào trong đó tìm người."
Nhớ về lần đối chiến ở ma thú sâm lâm, Triệu Tử Khiêm không hề biết chỉ cần một mình Mặc Chiêu cũng có thể hạ gục một ma thú cấp tám, kể cả có mất chút công sức đi nữa, tuyệt đối không khó khăn tới mức phải bỏ mạng. Nàng thông minh nhanh nhạy, chỉ cần rơi vào tình huống không thể xử lý, hiển nhiên sẽ tìm cách trốn thoát trước tiên, muốn gϊếŧ nàng đâu có dễ thế. Những suy nghĩ này Sở Diêm không nói ra miệng, y tỏ vẻ hơi sửng sốt, từ tốn nhắc lại mấy lời vừa nghe được:"Ngươi muốn vào trong đó tìm A Chiêu."
Triệu Tử Khiêm gật đầu.
"Ồ, vì sao?"
Đã nghĩ tới nguyên nhân này từ trước, Triệu Tử Khiêm nói ngay:"Mặc Chiêu đã từng cứu ta một mạng, ta không thể nhắm mắt làm ngơ."
Ý y ám chỉ rất rõ ràng, nếu như không đi tìm Mặc Chiêu, y sẽ cảm thấy bản thân có lỗi. Đáp án này nghe cũng thật hợp tình hợp lý, chẳng thể bắt bẻ, Sở Diêm gật gù không hỏi thêm, trong đầu lại nghĩ. Nếu là người khác thì ta còn tin được, còn Triệu Tử Khiêm là ai chứ, người nổi danh khắp đế đô vì lạnh nhạt lãnh tình, ngoài tu luyện ra chẳng màng đến bất kì thứ gì khác, lời y nói ra chỉ tin được bảy tám phần.
Nếu như Triệu Tử Khiêm đến sớm hơn một chút, phỏng chừng Sở Ngân sẽ thật sự cân nhắc lời đề nghị của y. Còn hiện tại, Mặc Chiêu đã về tới, cái nơi quỷ cái kia thiết nghĩ không cần phải quay lại lần nữa. Nghĩ thì nghĩ thế, Sở Ngân biết không thể mở miệng từ chối ngay được, nếu vội vã quá, có thể sẽ khiến y đem lòng sinh nghi. Vì thế bèn hỏi:"Ngươi định vào đó bằng cách nào? Không phải chỉ có lệnh bài mới có thể mở ra trận đồ sao, mấy vị trưởng lão chưa chắc đã đồng ý."
Triệu Tử Khiêm nói:"Ta sẽ đi tìm phụ thân nói qua. Ta nghe phong thanh được, người của thánh môn muốn vào trong đó dò xét một lần, chúng ta có thể đi cùng bọn họ."
"Thánh môn thì có liên quan gì tới việc này?". Sở Diêm nhíu mày hỏi.
"Ta chỉ nghe được có vậy, lý do đằng sau cũng không rõ". Triệu Tử Khiêm cụp mắt xuống, biểu thị không muốn nói sâu xa về vấn đề này, Sở Ngân quan sát y, không đoán được y thật sự không biết hay biết mà không muốn nói. Triệu Tử Khiêm nhắc tới Triệu Bỉnh Thần, còn gọi y một tiếng phụ thân chứ không phải tứ trưởng lão, chứng tỏ có dự định sử dụng chút tình riêng, kể ra cũng có vài phần thật lòng.
Chuyện liên quan tới Thánh Môn, Sở Ngân không biết Mặc Chiêu sẽ quyết định thế nào, chỉ có thể nói để ta suy nghĩ một ngày, sau đó cười cười tiễn Triệu Tử Khiêm rời đi.
Đến khi không còn cảm nhận được khí tức của y nữa, Mặc Chiêu mới từ phía sau bình phong đi ra.
Thấy hai hàng mày của nàng nhíu chặt, vẻ mặt trầm tư, Sở Ngân kéo nàng lại:"Muội nghĩ thế nào?"
"Việc này không đơn giản". Mặc Chiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:"Huynh thử nghĩ xem, Thánh môn muốn vào trong bí môn để làm gì?"
"Chẳng lẽ là muốn diệt hết ma thú trong truyền thừa chi địa. Phải nói số lượng ma thú kia cũng thật dọa người, nếu để lọt ra có thể sẽ gây hại lớn". Sở Diêm đoán thử.
Từng ngón tay thon dài của Mặc Chiêu theo thói quen gõ lên bàn trà, từng nhịp từng nhịp đều đặn vui tai, mỗi lần nàng chăm chú suy nghĩ đều sẽ có hành động như vậy. Nghe thấy lời Sở Diêm, nàng lắc đầu, nói chắc nịch:"Không phải chỉ có thế."
Sắc mặt Mặc Chiêu ngưng trọng, hai người Sở Ngân đều quay sang nhìn nàng, yên lặng đợi nàng nói tiếp. Mặc Chiêu khép hờ mắt, tiếng gõ đều đặn kia đẩy từng ý nghĩ trong đầu nàng lưu chuyển nhanh hơn, một lúc sau nàng mới mở mắt, ánh mắt sáng hẳn lên. Nàng nói:"Hai người thử nghĩ xem, có khi nào người của Thánh Môn cử người vào đó, mục đích ban đầu là dò xét, còn mục đích sau đó, rất có thể là thâu tóm."
"Thâu tóm? Ý muội là khí khế ước với ma thú?"
Mặc Chiêu gật đầu. Ma pháp sư chỉ cần có đủ thực lực là có thể lựa chọn ma thú để khế ước, từ đó nhận được sự trợ giúp không nhỏ từ ma thú khi đối phó với kẻ địch, đương nhiên phải lựa chọn ma thú có cùng nguyên tố bản hệ với bản thân ma pháp sư mới phát huy tác dụng.
Khế ước này, bao gồm khế ước bình đẳng và khế ước sinh tử, hai loại khế ước có khác biệt rất lớn.
Khế ước bình đẳng, nói đơn giản chính là ma pháp sư và ma thú đứng ngang hàng nhau, còn khế ước còn lại, chính là phân bậc cấp rõ ràng, ma pháp sư là chủ, ma thú là nô, ma thú tuyệt đối không thể phản bội lại chủ nhân, chủ nhân nếu tổn thương nửa phần, ma thú cũng sẽ phải chịu nỗi đau đớn tương tự. Nói trắng ra, nếu chủ nhân chết, ma thú cũng phải chết. Lại nói, khế ước bình đẳng kia vô cùng nguy hiểm. Ma thú chưa kể bản tính bạo ngược, hơn nữa còn nổi tiếng kiêu ngạo, căm thù và khinh ghét loài người. Trong suy nghĩ của chúng, kí khế ước với ma pháp sư, nhận ma pháp sư làm chủ nhân là một loại sỉ nhục. Thế nên nếu khế ước bình đẳng được kí kết, ma thú vẫn có thể phản bội, thậm chí có thể tìm thời cơ gϊếŧ chết chính khế ước chủ.
Chuyện này đã xảy ra nhiều lần trong quá khứ, tuyệt đối không phải rảnh rỗi nói bừa. Nuôi một ma thú giống như nuôi một mầm họa trên người như vậy, nếu thực lực không đủ mạnh, không đủ tự tin kiểm soát được ma thú, nào có ma pháp sư nào dám đánh cược tính mạng của mình chứ.
"Nếu ở ma thú sâm lâm, gặp phải ma thú cấp cao mà đánh không lại, chưa chắc đã chạy nổi. Giống như lần trước, nếu không phải chúng ta giúp đỡ một tay, đám người Triệu Tử Khiêm không phải toàn bộ đều bỏ mạng. Còn trong bí môn thì khác, cửa vào cửa ra đều thuộc về học viện, chẳng khác nào một cái lưới lớn đã giăng sẵn. Chỉ cần sử dụng bùa truyền tống, cẩn trọng một chút, không sợ ảnh hưởng đến tính mạng. Huynh thử nghĩ xem, nếu ma thú không thể thu phục có thể chiếm lấy ma tinh thạch, còn nếu thu phục được, không có gì tốt hơn."
Sở Ngân cân nhắc lời này của Mặc Chiêu, không phải là không có lý. Ma pháp sư đều mong ước tìm được cho bản thân một ma thú tương xứng, thực lực lập tức sẽ tăng lên gấp đôi. Y vẫn còn băn khoăn:"Đúng là có khả năng này. Nhưng nếu như trong đó nhiều ma thú cấp cao như vậy, thực lực đám người kia liệu có đủ mà can đảm khế ước thành công không?"
Mặc Chiêu không cho là đúng, chậm rãi nói:"Thánh Môn đã tồn tại cả trăm năm, nếu căn cơ không vững, sao có thể đi đến ngày hôm nay, còn phát triển như thế. Ngân Tử, ta đoán, đám người lần này Thánh Môn cử ra chỉ là đá kê chân gậy dò đường, thực lực chân chính ở phía sau, chúng ta không thể tưởng tượng nổi đâu. Nếu lần này bọn họ thành công thu phục các ma thú trong bí môn, đồng nghĩa với việc lại trở nên mạnh hơn."
Không được, nàng tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được, kể cả những suy nghĩ này mới chỉ là phỏng đoán, nàng càng không thể mặc chúng trở thành sự thật. Chưa kể tới việc nàng đã hứa với yêu nhện vương, tuyệt đối không để nhân loại sát hại thêm một ma thú nào nữa trong truyền thừa chi địa.
"Vậy phải làm thế nào?"
Nghe Sở Diêm hỏi, Sở Ngân mỉm cười, nụ cười dịu dàng tới mức khiến Mặc Chiêu rùng cả mình. Y xoay tròn chén trà trong tay, từng chữ từng chữ chậm rãi được nhả ra từ đôi môi mỏng xinh đẹp:"Không phải nên chọn cách đơn giản nhất, cứ gϊếŧ sạch đi là xong sao."
Dù y nói với ngữ khí đùa giỡn, thái độ thản nhiên như thể đang nói về việc ăn uống ngủ nghỉ thường ngày, Mặc Chiêu không ngu tới mức nghĩ tin rằng y đang thật sự nói đùa. Người này ấy mà, chính xác là một con hồ ly mặt cười, mỗi lần trong mắt y lộ ra sát khí, đều có thể khiến người khác lạnh buốt sống lưng. Sở Diêm nghe thấy vậy, không những không ngăn cản, còn vỗ đùi cái "bốp", tỏ ra vô cùng hào hứng:"Cách này được đấy, tiện thể bốn lệnh bài kia cũng cướp luôn."
"Đám người đó chia ba đi, thế nào?"
Mặc Chiêu nâng tay day mạnh hai bên thái dương đau nhức. Được rồi, không phải một, mà có đến những hai con hồ ly mặt cười ở đây kìa.
Nàng lắc đầu, không hề nể tình dội một gáo nước lạnh xuống hai kẻ đang vui vẻ tung hứng:"Không được!"
Thấy Sở Ngân nhướng mày, chuẩn bị nói gì, Mặc Chiêu sao không đoán được, liền mở miệng chặn trước:"Không phải ta mềm lòng, Ngân Tử, ta biết huynh định nói gì. Những kẻ dẫn đầu vụ thảm sát trên đỉnh Ngọc Lâm năm năm trước, ta đều nhớ rõ ràng, những kẻ tham gia ta cũng nhớ không ít, kể cả không nhớ hết, ta cũng có cách khiến bọn chúng nôn ra danh sách. Ngân Tử, ta đã thề với trời, nhất định không tha cho những kẻ đó, nhất định không."
"Còn lại, những người khác kể cả ở Thánh Môn đi nữa, nếu như không phải bất đắc dĩ, ta sẽ không động đến bọn họ, càng không thảm sát bừa bãi. Lần này còn có cả Triệu Tử Khiêm đi theo, ta không muốn manh động, rồi chẳng may lại rút dây động rừng."
"Còn về biện pháp, vừa vặn, ta có một chủ ý không tệ..."
Một tia sáng lóe lên trong đầu, Mặc Chiêu hơi nhếch khóe môi, thần bí cười:"Thay vì gϊếŧ hại, sao không nhân cơ hội này, tặng cho đám người kia một ít nhân tình?"