Võng Dực nghe thấy tiếng gọi khi đang lau vết máu trên tay.
Giọng Minh Nguyệt bên ngoài rất lớn, y đẩy cửa bước ra, hơi cau mày:"Có chuyện gì?"
"Mau đi gặp chủ tử". Minh Nguyệt không thèm tính toán với thái độ không tốt của Võng Dực, từ trên xuống dưới đều là biểu hiện của vui mừng quá độ. Nàng hiếm khi không sợ hãi trước bộ dạng khi y động sát khí, còn rất khí thế quát lên:"Nhớ tắm rửa thay y phục sạch sẽ rồi hẵn tới đó!"
Kể cả Minh Nguyệt có không nhắc, Võng Dực cũng sẽ không để Mạc Thiên Di phải ngửi thấy mùi máu. Nói gì thì nói, thái độ úp úp mở mở của Minh Nguyệt có hơi lạ, Võng Dực không khỏi ngờ vực:"Thiên Nhi gọi ta có chuyện gì?"
"Không phải chỉ có một mình ngươi, mọi người đều đang chạy tới. Ngươi nhanh chút, đừng để chủ tử phải đợi."
Nói xong còn huýt sáo chạy đi, để lại Võng Dực với một bụng thắc mắc.
Mặc dù không giống có chuyện gì theo hướng tiêu cực vừa phát sinh, Võng Dực vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay y phục. Khi y tới phòng của Mạc Thiên Di, mọi người cũng vừa tới, đông đủ khác hẳn những ngày thường. Mạc Thiên Di ngồi trên giường chính, sau lưng lót nệm êm, cả người co lại như một đứa nhỏ vừa mắc lỗi chờ người lớn xử phạt. Tất cả ánh mắt của người trong phòng đều đổ lên người nàng, Mạc Thiên Di cười khan, đặt nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng:"Thì... như mọi người thấy đó... haha... chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta phải hướng tới tương lai...."
"Haha". A Kiện hùa theo nàng cười nhạt:"Khá lắm Mạc Thiên Di, đến bây giờ tỷ vẫn còn chưa biết nhận lỗi, thật là khiến người ta phải rửa mắt mà nhìn."
Võng Dực ù ù cạc cạc không hiểu ra sao:"Có chuyện gì vậy?"
"Thì... cũng không có chuyện gì lớn". Dưới cái lườm lén lút của Mạc Thiên Di, giọng A Kiện đầy vẻ âm dương quái khí:"Chỉ là có vị tỷ tỷ nào đó, biết rõ trong bụng có một sinh mệnh mới vẫn muốn làm một nữ ma đầu danh xứng với thực, không chỉ trích máu đưa kẻ địch vào bẫy, còn dám một mình xông pha trận địa, dùng máu kẻ địch nhuộm đỏ thân kiếm. Ôi chao, dũng cảm đến mức đến ta nghe cũng cảm thấy ngưỡng mộ."
Mặt Mạc Thiên Di hoàn toàn méo xệch, mọi người đã nghe một lần lại nghe thêm lần nữa, cảm giác như có nghe thêm cả chục lần cũng vẫn bàng hoàng như thể mới được nghe lần đầu. Còn đối với Võng Dực là lần đầu tiên, mặt y đần ra, cứng nhắc lặp lại:"Một... sinh mệnh mới?"
Thứ mà mọi người vừa nói giống với thứ y đang nghĩ trong đầu phải không?
Lâm Hiên có lòng tốt vỗ vào vai y, giải thích nhanh gọn:"Trong bụng Thiên Nhi có đứa nhỏ, đã hơn một tháng rồi."
Võng Dực nghĩ, y rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác có từng tia sét nổ bùm bùm trong đầu là cảm giác thế nào.
Ngoài y ra, mọi người đã khá hơn một chút, chỉ là nhìn biểu cảm trên gương mặt mấy nam tử của nàng thế nào cũng cảm thấy vi diệu. Võng Dực tiến lại gần, ánh mắt bất giác rơi trên chiếc bụng bằng phẳng của nàng, giọng nhẹ đi:"Hơn một tháng rồi?"
Mạc Thiên Di gật đầu.
Y lại hỏi:"Nàng biết từ bao giờ?"
"Tỷ ấy cũng là một y sư, đối với tình trạng của bản thân luôn rõ hơn ai hết. Sáng nay ta phát hiện gần đây tỷ ấy không uống thuốc, muốn thay tỷ ấy bắt mạch, không ngờ tỷ ấy còn muốn trốn. Ta còn tưởng thân thể tỷ ấy bị làm sao, ép buộc một hồi mới..."
Vừa nghĩ tới việc đứa trẻ còn trong giai đoạn nguy hiểm nhất đã bị lăn qua lăn lại như thế, A Kiện lại muốn nổi điên. Y đứng bật dậy, hung hăng ra lệnh:"Mạc Thiên Di ta nói cho tỷ biết, thể chất của tỷ vốn không giống với người thường. Dù hàn độc đã được chữa khỏi, trong người tỷ thiếu hụt khí huyết nghiêm trọng, đối với cái thai vô cùng nguy hiểm. Trong hai tháng tới, nếu còn để ta phát hiện tỷ chạy lung tung dùng tới hồn lực nữa, tỷ, sẽ, bị, cấm, túc! Cấm túc! Nghe rõ chưa!"
Mạc Thiên Di nghe tới tim đập cái thót, run giọng "vâng" một tiếng.
A Kiện quét mắt qua Sở Ngân, Sở Diêm, Triệu Tử Khiêm, sau đó là Lâm Hiên, Nhan Tịch, Võng Dực, khịt mũi hừ hừ:"Mấy người các ngươi ai mà dung túng cho tỷ ấy, cứ đợi mà nếm thử tư vị của hàn độc Thiên Vực đi!"
Hiếm lắm A Kiện mới nổi bão thế này, Mục Lăng xoa xoa hai bàn tay, vội vàng dỗ dành người ra ngoài:"Tổ tông của ta ơi, đây là chuyện vui đến không thể vui hơn, người đừng cằn nhằn Mạc Thiên Di nữa. Ta thấy Mạc Thiên Di không có kinh nghiệm gì cả, người mau đi nghiên cứu phương thuốc an thai thì hơn, nhất định phải nuôi đứa bé đến béo tốt mới được."
Cái thai trong bụng Mạc Thiên Di là kinh hỉ quá đỗi bất ngờ, hẳn có rất nhiều người có chuyện muốn nói riêng với nàng, mọi người đều biết ý lui ra ngoài hết. Trong phòng chỉ còn Mạc Thiên Di và đám người Sở Ngân, nàng bỗng thấy hai bên mặt nóng đỏ phừng phừng, không ngừng vò góc chăn trong tay.
Biết rõ đứa trẻ trong bụng nàng không phải cốt nhục của y, Nhan Tịch vẫn dịu dàng nhìn nàng, trong mắt có cả vui mừng và lo lắng:"Nàng thấy thế nào, có khó chịu không?"
"Chỉ là cảm thấy rất lạ". Mạc Thiên Di lắc đầu, nhẹ nhàng xoa bụng:"A Tịch, ta cũng không nói rõ được. Thật ra thời gian trước mạch tượng quá yếu, ta cũng không chắc, không ngờ nơi này vậy mà thực sự có một sinh mệnh, thần kỳ biết bao."
Dù đứa trẻ là của ai, nó đều sẽ gọi tất cả mọi người một tiếng phụ thân, đây là điều mà mọi người đã ngầm thỏa thuận từ rất lâu về trước, chỉ không ngờ sớm như vậy đã được sử dụng đến. Như một lẽ tự nhiên, mọi người vẫn hi vọng đứa trẻ đầu tiên của Mạc Thiên Di là cốt nhục của mình, Sở Diêm là người biểu hiện rõ nhất, từ khi nghe tin vẫn đứng ngồi không yên. Mạc Thiên Di không nỡ làm y buồn, song thà nói trước còn hơn để y sau này phải thất vọng. Nàng cười nhẹ:"Nếu như tính ngày, đứa trẻ này..."
Tầm mắt nàng dừng trên người Võng Dực. Y vừa kiếm một chiếc ghế ngồi xuống, còn chưa kịp nóng chỗ đã lại đứng phắt dậy. Giờ mọi người đều chuyển ánh mắt sang người y, Võng Dực dường như nghe được tiếng tim trong l*иg ngực đập mạnh gia tốc, thình thịch thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài. Hai cánh môi y run rẩy với biên độ cực nhỏ, mắt trừng to như chuông, phỏng chừng phải qua một lúc lâu mới tìm lại được tiếng nói:"Nàng vừa nói đứa nhỏ là..."
Là... hài tử.... hài tử của y?
Sở Diêm lẩm bẩm:"Tiểu tử thối vận khí thật tốt."
Võng Dực hít vào, thở ra, lại hít vào, không hiểu sao vẫn cảm thấy hơi hơi khó thở. Mạc Thiên Di cười trêu:"Biểu cảm của chàng là ý làm sao?"
Y cũng không biết biểu cảm trên mặt mình hiện tại có bao nhiêu kỳ quặc, chỉ là đang trải nghiệm thứ cảm giác thần kỳ Mạc Thiên Di vừa nói. Y bước nhanh lại giường, muốn ôm siết cả nàng và niềm vui khôn tả, để nàng cảm nhận được bên trong, nơi có cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt. Cũng may Võng Dực kịp thời tỉnh táo lại, chỉ nắm tay nàng chặt hơn một chút, nhìn từ dung nhan nghiêng thành đến bụng nàng, lúc y cúi đầu xuống, tiếng nói lí nhí từ trong miệng đồng thời phát ra.
"Mạc Thiên Di, cảm ơn nàng."
Mạc Thiên Di mơ hồ nghe được, khẽ bật cười:"Đồ ngốc."
Sở Ngân đột nhiên hỏi:"Đã nghĩ ra tên của đứa nhỏ chưa?"
Mọi người đều cho rằng Mạc Thiên Di chưa nghĩ xa đến vậy, nào ngờ vừa nghe Sở Ngân hỏi, nàng gật đầu ngay lập tức, đáp:"Đã sớm nghĩ xong."
"Nhanh như vậy?". Triệu Tử Khiêm giật mình, ai không biết còn tưởng nàng đã lên kế hoạch từ trước.
"Không lâu trước đây ta đã từng nghĩ, nếu ta có một đứa trẻ, ta sẽ đặt tên nó thế nào". Mạc Thiên Di nói:"Không ngờ sớm như vậy đã phải dùng đến. Các chàng nói xem, nếu nó đến sớm hơn một chút, sợ rằng hài tử của chúng ta sẽ phải chịu khổ, có phải vận khí của hài tử rất tốt đúng không?"
"Trẻ nhỏ vốn là phúc khí". Nhan Tịch cảm thán:"Nàng cũng nghe A Kiện nói rồi, tình trạng hiện tại của nàng không thích hợp cho việc mang thai, chúng ta cần phải theo dõi cẩn thận. Thời gian này nàng không được tuỳ tiện như trước, không nghĩ tới bản thân cũng phải nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng."
"Nếu như còn lung tung chạy loạn". Sở Diêm nói như chém đinh chặt sắt:"Cấm túc!"
"Nói cứ như chỉ có các chàng biết thương hài tử vậy". Mi mắt Mạc Thiên Di trong veo, vì mọi người đồng lòng mà âm thầm thở phào:"Mà đứa nhỏ, nói không chừng có thể là một nữ nhi."
Trong đầu mọi người không hẹn mà cùng hiện ra hình dáng nho nhỏ của một tiểu cô nương giống Mạc Thiên Di như đúc, xinh xắn lanh lợi, hoặc là làm nũng, hoặc là ngước cặp mắt phượng gọi mọi người hai tiếng "phụ thân". Suy nghĩ càng bay càng xa, hai má Võng Dực ngày càng hồng lên, vô thức buột miệng:"Nữ nhi tốt... rất tốt."
Một Tiểu Thiên Di... Lâm Hiên ngây ngốc cười:"Ta cũng thấy nữ nhi rất tốt."
"Là nam nhi hay nữ nhi đều tốt, nam nhi học kiếm, nữ nhi học ma pháp". Triệu Tử Khiêm ôn hoà cười:"Thiên Nhi, ta nghe nói mang thai rất khổ cực, vất vả cho nàng."
"Còn ta thì nghe nói, nữ nhân một khi mang thai rất dễ phát giận, còn không nói đạo lý". Mạc Thiên Di cười như không cười.
Sở Ngân nhướng mày:"Có lòng tốt báo trước để chúng ta chuẩn bị tâm lý?"
"Đúng nha". Mạc Thiên Di cười đến hai mắt cong cong, gương mặt hơi gầy có sức sống hẳn lên. Ánh nắng nhu hoà từ ngoài phòng hắt lên gương mặt giảo hoạt kia, là ai nhìn cũng cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Đáy lòng mọi người không khỏi đầy ắp mong chờ.