"Đa tạ."
Mạc Thiên Di yếu ớt tựa vào người Sở Diêm, sắc mặt tuy rằng trắng nhợt, tinh thần ngược lại cực kỳ thanh tỉnh.
Bạch hổ ngoảnh mặt đi nơi khác, không kìm được nhắc:"Chăm sóc nàng ta cho tốt, đừng uổng phí công sức của ta."
Nếu là bình thường, Sở Diêm chắc chắn sẽ tức khí chửi ầm lên. Hiện tại mọi sự chú ý của y đều đặt trên người Mạc Thiên Di, nghe vậy chỉ hừ lạnh một tiếng:"Không cần ngươi nhắc."
Mạc Thiên Di hỏi:"Ngươi có dự tính gì chưa?"
"Có". Bạch hổ lẩm bẩm:"Sao có thể không có. Bổn tôn đã chờ ngày này cả trăm năm."
"Trả thù?"
Bạch hổ hơi ngạc nhiên, song vẫn thành thực đáp:"Không sai."
Mạc Thiên Di cười nhẹ:"Chúc ngươi thành công."
"Bổn tôn chắc chắn sẽ". Bạch hổ trả nàng một ánh nhìn kiêu ngạo. Thấy nàng cả người vô lực, nó không hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu:"Ngồi lên lưng ta, ta đưa hai người lên."
Mạc Thiên Di không từ chối, được Sở Diêm đỡ lên lưng Bạch hổ, y ngồi phía sau ôm nàng. Bạch hổ đợi nàng ngồi vững, thân thể khổng lồ vυ"t cái bay vụt lên, tiến thẳng về khoảng trời xanh bao la phía trước. Ánh sáng bao phủ Mạc Thiên Di, mắt nàng khép hờ, cả người rụt vào trong vòng ôm ấm áp.
Trước khi nàng thϊếp đi, loáng thoáng nghe được hai tiếng của Bạch hổ:"Đa tạ."
Sau đó không còn âm thanh nào nữa.
Mạc Thiên Di ngủ một giấc không mộng mị.
Khi tỉnh lại, thân thể nàng cảm nhận được sự thoải mái chưa từng có.
Lưng nàng tựa vào l*иg ngực nam tử, mùi hương trong mũi quen thuộc đến không thể quen hơn. Mạc Thiên Di mỉm cười, năm ngón tay đan vào bàn tay đang đặt trên bụng mình, nhìn bầu trời nửa sáng nửa tối lấp ló qua khe hẹp. Bàn tay nàng bất ngờ bị siết lại, giọng nam lười biếng từ phía sau vang lên:"Có chỗ nào khó chịu không?"
"Một chút cũng không". Mạc Thiên Di quay người lại đối mặt với y:"Ta còn đang cảm thấy tràn trề sức lực nữa kìa."
Sở Diêm cười:"Thật trùng hợp."
"Cái gì trùng hợp?"
"Ta cũng đang cảm thấy tràn trề sức lực". Sở Diêm lật người nằm đè lên người nàng:"Nương tử, chúng ta đã tâm linh tương thông như vậy, chi bằng làm một chút chuyện tiêu tốn thể lực, vẹn cả đôi đường."
Mạc Thiên Di còn chưa có phản ứng, môi của y đã phủ lên môi nàng. Nàng vuốt cái bụng nhỏ xẹp lép, rầu rĩ né tránh:"Nhưng mà ta đói lắm."
"Ta biết chứ. Yên tâm, nhất định vi phu sẽ cho nàng ăn no."
Sáng hôm sau, Mạc Thiên Di hậm hực ngồi bên bàn ăn hai bát cơm lớn.
Hồ ly mặt mày sáng láng ở bên cạnh không ngừng gắp thức ăn vào bát nàng, ngoan ngoãn phục vụ nàng dùng cơm. A Kiện ngậm đầu đũa trong miệng nhìn hai người, bỗng dưng hỏi:"Tỷ tỷ, hai người song tu thoải mái lắm phải không?"
Mạc Thiên Di ho sặc sụa, Sở Diêm suýt chút phun ngụm canh trong mồm ra.
Ngay cả mấy người còn lại trên bàn cũng ngơ ngác.
Sở Diêm ho khan hai tiếng:"Đang nói lung tung cái gì đấy."
"Thì song tu đó."
"Cũng không phải thần tiên, cái gì mà song tu!". Mạc Thiên Di đỏ bừng mặt:"A Kiện, ai dạy đệ mấy cái này."
"Trước đây Mục Lăng có xem mấy loại sách bị ta phát hiện, ta mắng y, y còn bảo đó đều là bí pháp song tu quý giá, sau này ta có muốn xin y cũng sẽ không cho". A Kiện nghiêng đầu nhớ lại:"Còn bảo ta nhanh lớn một chút, khi ấy mới biết thứ này có bao nhiêu tác dụng."
Khi ấy y mới có bao nhiêu tuổi, Mạc Thiên Di chỉ hận không thể ngay lập tức cho Mục Lăng một đạp. Dạy thứ gì không dạy lại đi tiêm nhiễm xuân cung đồ vào đầu một tiểu tử chưa lớn, vực chủ và vực chủ phu nhân tiền nhiệm mà biết còn không phải sẽ xé xác y ra.
Sở Diêm hiếm khi thân thiện khoác vai A Kiện, giọng điệu tâm tình:"Được rồi Tiểu Kiện Kiện, nể tình ngươi ham học hỏi, có thời gian ca ca dạy ngươi một chút công phu, làm sao có thể khiến nữ nhân ở trên giường dục tiên dục tử, về sau ngươi...."
"Sở Diêm!". Mạc Thiên Di nghiến răng nghiến lợi:"A Kiện, đệ đừng nghe lão Mục và chàng ấy nói. Đệ còn nhỏ, những chuyện thế này tốt nhất cứ để... để tự nhiên....tự nhiên là được."
Thấy nàng ngượng tới nói lắp, A Kiện bật cười, tốt bụng đưa tới một chén nước:"Tỷ tỷ thân mến, có muốn ta mang một chiếc gương tới cho tỷ không?"
Mạc Thiên Di sờ tay lên mặt, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ nóng hổi, không cần gương cũng biết hiện tại có bao nhiêu mất mặt. Nàng quệt quệt miệng:"Không cần tặng cho ta. Đệ giữ lấy mà dùng."
"Tỷ đỏ mặt cái gì chứ". A Kiện vươn tay chọc vào má nàng:"Ai đó suốt ngày nói ta chỉ là tiểu hài tử, vậy mà ta còn chưa ngại, người nào đó đã bắt đầu mặt đỏ tía tai, để đám người kia biết được còn không phải sẽ cười tới rụng răng."
"Năm nay Hoa Thần Vũ mười sáu, thông thường đã có không ít người ở tuổi này đàm hôn luận gả, mười tám tuổi sinh hài tử, không được coi là nhỏ nữa". Triệu Tử Khiêm cũng nói:"Thiên Nhi, đệ đệ của nàng sắp trở thành một đại nam nhân, nói chuyện cũng không cần quá mức cố kỵ."
Mạc Thiên Nhi ồ lên một tiếng, mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại:"Nói như vậy những thứ này trước đây các chàng đều xem qua?"
"Ta không phải có ý đó."
"Vậy là chưa từng xem qua?"
Ánh mắt Mạc Thiên Di nóng rực, Triệu Tử Khiêm gượng gạo sờ mũi:"Cũng không phải."
"Vậy là đã xem qua". Mạc Thiên Di nhịp ngón tay lên mặt bàn, chuyển tầm mắt sang người Lâm Hiên. Y vội vã đặt bát cơm xuống, nói ngay:"Trước đây khi còn là ám vệ, huấn luyện trong cung đều có mấy thứ này, đề phòng ám vệ khi thực hiện nhiệm vụ trúng phải mỹ nhân kế. Thiên Nhi, ta cũng là không có cách nào."
Chỉ có mình Võng Dực bình thản:"Ta chưa từng xem". Mấy thứ tranh vẽ làm sao có thể đẹp bằng người trong mộng xuân của y chứ.
"Ta đâu có giận, các chàng nôn nóng cái gì". Mạc Thiên Di ngoắc tay:"A Diêm, chàng mang tới một bản cho bản cô nương xem thử."
"Không được!". Tiếng ba nam tử đồng thanh cất lên.
Mạc Thiên Di nhíu mày:"Có gì không được. Đâu có ai quy định chỉ có nam tử mới được xem xuân cung đồ."
"Không được là không được, xuân cung đồ có cái gì đáng xem". Sở Diêm vỗ bàn đứng bật dậy:"Mạc Thiên Di, đừng để ta bắt được nàng lén lút xem trộm, nếu không đừng trách ta..."
"Đừng trách chàng làm sao?". Mạc Thiên Di ngả người ra ghế, hai tay khoanh trước ngực, từ phía dưới ngước mặt nhìn lên:"Khẩu khí lớn quá nhỉ. Không có gì đáng xem vậy chàng xem làm gì, còn dám cấm ta, nghĩ cũng thật hay."
"Nhưng mà chúng ta là nam nhân, nàng đâu phải..."
"Được". Võng Dực đột nhiên ngắt lời Sở Diêm, hướng về phía Mạc Thiên Di mỉm cười:"Dù sao ban ngày ban mặt xem loại sách đó cũng không thích hợp, chi bằng buổi tối ta mang tới cho nàng một quyển, nàng thấy thế nào?"
"Một lời đã định."
Hai người Lâm Hiên nhất loạt hướng mắt đi nơi khác, Sở Diêm hơi cau mày lẩm bẩm một câu. Nhìn Mạc Thiên Di vui đến đắc ý, A Kiện thật lòng muốn nhắc nhở nàng để ý xung quanh, có hay chăng nụ cười trên môi Võng Dực ẩn giấu âm mưu mà bất kỳ nam nhân nào cũng có thể đoán được. Những lúc thế này, mức độ phúc hắc trên người y so với Sở Ngân không kém cạnh là bao.
Mạc Thiên Di thông minh thì thông minh, nhiều lúc lại ngốc nghếch đến lạ.
Chẳng mấy chốc trời đã tối hẳn.
Sau khi thắp đèn, Mạc Thiên Di ngồi khoanh chân trên giường.
Nàng vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn hơi ẩm, từ trên xuống dưới đều thơm ngát mùi hoa. Khi Võng Dực bước vào, nàng đang dùng khăn bông lau tóc, màu trắng bạc giữa ánh đèn mông lung càng có vẻ mỹ lệ khác thường.
Yết hầu y nhấp nhô lên xuống, chững lại mấy giây mới quay người đóng cửa.
Vừa thấy là y, Mạc Thiên Di ném khăn lau tóc sang một bên, hai mắt sáng bừng:"Có mang tới không?"
"Mang chứ". Võng Dực gật đầu, giơ hộp gỗ cầm trong tay lên:"Chúng ta nói rồi mà, một lời đã định."
Bên trong hộp gỗ chỉ có duy nhất một quyển sách, bìa còn mới nguyên, nhìn là biết vừa mới mua về. Không hiểu sao Mạc Thiên Di cảm thấy hơi xấu hổ, chần chừ mãi không dám chạm vào, Võng Dực từ phía sau ôm nàng, không khách khí bật cười:"Giờ mới biết ngượng?"
"Ai ngượng. Cũng chỉ là tranh vẽ, có cái gì mà...". Mạc Thiên Di cứng miệng lật sách, đập ngay vào mắt là hình ảnh nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lõa thể, tứ chi quấn quýt, bên trên còn có dòng chữ như rồng bay phượng múa.
Tư thế thiếu nữ tọa sen.
Quyển sách ngay tức khắc bị ném thẳng ra xa, đập mạnh vào thành giường, hai má Mạc Thiên Di thoắt cái đỏ bừng.
Võng Dực liếc nhìn quyển sách bị ai đó hắt hủi, cằm tựa lên vai nàng, hai mắt khép hờ, cảm nhận hương thơm thiếu nữ dần lọt vào khứu giác:"Sao không xem nữa?"
"Ta...". Tròng mắt Mạc Thiên Di đảo loạn lên:"Xem... xem xong rồi."
"Trời vẫn còn sớm, không cần phải vội. Có nhiều tư thế như thế, sao có thể xem nhanh vậy được?"
Võng Dực cười khẽ, tay dài với lấy quyển sách, ngón tay trỏ lật giở từng trang. Hình ảnh hương diễm chưa từng thấy lọt vào mắt Mạc Thiên Di, bên tai là hơi thở nóng hổi, nàng vội vàng cụp mi, dùng hai tay đè lên trang sách.
Ở nơi nàng không thấy, hai mắt Võng Dực tối thẫm, ánh nhìn chuyển từ hình ảnh trong sách đến vùng da trắng ngần bên gáy và cổ nàng. Áo nàng buộc hơi lỏng, từ trên cao nhìn xuống, cảnh đẹp bên trong lấp ló dưới lớp vải mỏng manh, khơi gợi người ta vén màn lụa thưởng thức.
Võng Dực đóng sách, Mạc Thiên Di còn chưa kịp thở phào, thùy tai mềm mại bị người ta ngậm lấy:"Có muốn thử một chút không?"
Nàng có mù mờ hơn nữa cũng đoán ra y muốn ám chỉ điều gì.
Mạc Thiên Di hơi né người, thấp giọng kêu một tiếng:"A Dực."
"Chủ tử, tất cả cứ như một giấc mơ vậy."
Đã rất lâu Võng Dực không dùng cách xưng hô này gọi nàng, Mạc Thiên Di lặng người.
Hai tay y vòng qua eo nhỏ, gò má thân thiết dán trên má nàng:"Ta còn nhớ giấc mộng xuân đầu tiên của ta, ta ở dưới thân người hầu hạ, người cũng gọi ta là A Dực, nhưng ta chỉ dám gọi người là chủ tử, ngay cả nỉ non tên người cũng không dám."
Ở dưới thân người hầu hạ.
Mạc Thiên Di hết đỗi bất ngờ:"Khi đó ta..."
"Khi đó ta còn chưa biết nàng là nữ tử, mà kể cả có biết, thân phận khác biệt, ta không dám vượt qua giới hạn nửa bước". Võng Dực bật cười:"Nhưng trong ảo tưởng của ta, nàng vẫn bị ta làm vấy bẩn."
Còn bây giờ, không chỉ gọi tên nàng, nàng nằm gọn trong vòng tay y, ôm nàng, hôn nàng, thân mật ngọt ngào không còn là ảo tưởng hoang đường.
"Đều đã qua rồi, đừng nhắc nữa". Mạc Thiên Di xoay người mỉm cười, dùng ngón tay nâng cằm y lên:"Nói cho Gia nghe xem, khi đó chàng ở dưới thân Gia hầu hạ như thế nào?"
Võng Dực không hề lúng túng, lưng tựa vào thành giường, chậm rãi kể:"Nàng cởi đồ của ta."
Mạc Thiên Di y lời cởϊ áσ ngoài và trung y của y. Nam nhân ngực trần, làn da trắng nõn, Mạc Thiên Di bỗng thấy cả người như bị giọng nói như tơ của y kí©h thí©ɧ:"Tiếp đó thì sao?"
"Sau đó nàng cầm tay ta, để ta hầu hạ nàng cởi đồ."
Mạc Thiên Di chỉ do dự trong một chớp mắt, cầm tay Võng Dực, để y thay nàng cởi bỏ áo ngoài.
"Sau đó nữa?"
Giọng Võng Dực khàn khàn:"Nàng đè ta xuống giường, ngồi trên người ta."
Mạc Thiên Di không đồng ý:"Chàng đừng lừa ta, Gia nào có thô bạo như thế."
"Nàng đúng là thô bạo như thế, còn chiếm đoạt ta rất nhiều rất nhiều lần". Võng Dực để nàng ngồi trên người mình, trong mắt như có lửa:"Chủ tử, nếu người đã quên, vẫn là để ta đến hầu hạ người thì hơn."
Hai thân thể tiếp xúc, Mạc Thiên Di không còn là hoàng hoa khuê nữ, đương nhiên cảm nhận được sự biến đổi trên thân thể nam nhân. Biến hóa xảy ra quá nhanh, Mạc Thiên Di không thể không kinh ngạc.
"Một nam nhân và một nữ nhân cùng nhau xem xuân cung đồ mà không có chuyện gì xảy ra, một là do hai người không có tình cảm, hai là nam nhân đó không được". Y sáp lại gần nàng, gương mặt đẹp đến mức khiến trời đất ảm đạm chỉ cách nàng một phân:"Chủ tử, người chẳng lẽ nghĩ rằng ta không được?"
Không chờ nàng đáp, môi của y đã phủ lên môi nàng, từng tiếng mời gọi biến mất trong cái hôn mãnh liệt:"Tư thế thiếu nữ tọa sen kia cũng thật mới mẻ. Lần đầu tiên của chúng ta liền chọn cái này đi."
Kỹ thuật hôn của Võng Dực so với trước kia đã thuần thục rất nhiều. Khi Mạc Thiên Di còn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa dài vừa sâu, y phục còn sót lại trên người y và nàng đã bị y cởi sạch. Cánh tay Võng Dực ghì nàng vào sát người, tóc nàng toán loạn trên tay y, hương thơm cơ thể làm cuộn trào lửa dục. Thời điểm hai người kết hợp không một kẽ hở, kɧoáı ©ảʍ xa lạ xộc lên đầu Võng Dực, tay y vô thức trượt vào làn tóc hơi ẩm của nàng, tiếng rên đè nén không kìm được bật ra.
Lần đầu tiên Mạc Thiên Di nếm tư thế kiểu này, hai chân bủn rủn, tay túm chặt bờ vai Võng Dực, toàn bộ sức nặng đều đổ lên người y.
"Di Di, nàng động..."
Mạc Thiên Di gục mặt vào hõm vai y:"Không... ta..."
"Vậy thì để ta."
Vừa dứt lời, hai bàn tay to nâng mông nàng, thân thể yêu kiều của nữ tử nhấp nhô theo nhịp điệu nhanh dần. Mạc Thiên Di cong eo, Võng Dực gấp gáp tìm đến môi nàng, hơi thở của hai người bị sóng triều kɧoáı ©ảʍ đưa đẩy đến run rẩy thần trí. Động tác của y quá nhanh, khóe mắt Mạc Thiên Di phiếm lệ, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều lọt vào tai Võng Dực chẳng khác nào mị dược thượng hạng.
Y ngậm đôi môi bị chính mình liếʍ hôn đến sưng đỏ của nàng, giọng khản đặc không tròn chữ:"A Chiêu... Chiêu... Chiêu..."
Suốt ngần ấy năm, y mong mỏi được gọi cái tên này một lần.