Chương 159: Cả vốn lẫn lời

Lăng Tử Hàm bị hôn đến choáng váng đầu óc, chút lý trí còn sót lại bắt đầu tan rã.

"Tử Hàm, Tử Hàm..."

Tay Mặc Trần không để yên một chỗ, thanh âm trầm thấp như sợi tơ quấn chặt lấy hai người. Lăng Tử Hàm khó thở, thẹn quá gắt lên:"Ta thích ngươi. Ta thích ngươi. Ta thích ngươi. Được chưa!"

Nói xong lập tức tông cửa chạy ra ngoài.

Mặc Trần bị ba lần bày tỏ liên tiếp của Lăng Tử Hàm dọa cho sợ ngây người. Ngơ ngác một lúc, l*иg ngực y phập phồng, từ trong cổ họng phát ra từng tiếng cười sang sảng sung sướиɠ. Y chạy nhanh ra ngoài, thần thanh khí sảng đuổi theo người trong lòng.

Y nhớ tới thật lâu trước kia, cảm thấy lời của nhị sư tỷ nói thật không sai. Kể cả trong lòng hai người đều có nhau, đến thời điểm thích hợp, bày tỏ tâm ý vẫn là việc nên làm. Huống chi nghe được ba từ mà y tâm niệm đã lâu, trong lòng Mặc Trần nói không hết có bao nhiêu hưởng thụ.

Bên này, trong bóng tối mập mờ, Triệu Tử Khiêm gục trên tấm lưng trần của Mạc Thiên Di thở dốc.

Từ trên nhìn xuống chỉ thấy nửa gương mặt yêu kiều đỏ như muốn nhỏ máu, tấm lưng trắng nõn trải đầy vết hôn, rải rác từ cần cổ cho đến hai vết hõm nho nhỏ ngay sát gần thắt lưng. Vừa nghĩ tới dấu vết trên thân thể nàng là do y để lại, Triệu Tử Khiêm kìm lòng không đậu hôn nhẹ lên vai nàng.

Mạc Thiên Di trừng mắt đẩy y một cái:"Nặng."

Tự biết mình đuối lý, Triệu Tử Khiêm không cố chấp nhiều, sau khi ngồi dậy còn tự tay chỉnh trang lại y phục cho Mạc Thiên Di. Nàng cúi đầu nhìn vạt váy đã trở nên nhăn nhúm, trong lòng thầm thề từ nay về sau sẽ không bao giờ tin lời nam nhân thủ thỉ bên tai lúc động tình nữa.

Y vậy mà... vậy mà lại dùng cách đó để tự mình an ủi!

Sắc đỏ trên mặt Mạc Thiên Di không những không rút đi, ngày càng có khuynh hướng lan rộng. Thấy Triệu Tử Khiêm vẻ mặt bối rối nhưng thỏa mãn, nàng hờn dỗi liếc mắt:"Ban ngày ban mặt. Nhìn y phục của chàng coi, nhàu nhĩ hết cả rồi."

Bước ra ngoài còn không phải trực tiếp nói với người khác y vừa làm chuyện gì hay sao.

"Đúng đúng, đều là do ta xúc động". Lần đầu tiên nếm được chút ngon ngọt bực này, từ trên xuống dưới Triệu Tử Khiêm đều lộ ra khoái ý. Tư vị ngọt ngào khi nãy đủ cho y lén lút nhấm nháp thêm vài lần. Bây giờ đừng nói Mạc Thiên Di có giận y trách y, ngay cả nàng muốn đánh muốn mắng, y đều sẽ tự dâng mình vào tay mặc cho nàng thoải mái xả giận.

Y làm sao không nhận ra Mạc Thiên Di không thật sự tức giận, đều là nữ nhi gia đối với chuyện xá© ŧᏂịŧ thân mật có một loại ngượng ngùng mà thôi.

"Cười cái gì mà cười". Mạc Thiên Di lại trừng mắt một cái:"Còn không mau đi thay y phục."

Triệu Tử Khiêm đáp hai tiếng "tuân mệnh", nhanh như chớp bật dậy khỏi giường. Thân ảnh cao lớn đi tới sau bình phong, Mạc Thiên Di vỗ hai bàn tay lạnh băng lên mặt mình, đi tới bên gương đồng nhìn thử. Từ trong mặt gương phản chiếu nét mặt nữ tử đầy xuân sắc, đôi môi sưng đỏ, gương mặt nghiêm lại không giống như lạnh lùng, ngược lại càng giống nương tử cùng phu quân giận dỗi náo loạn.

Mạc Thiên Di kéo căng gương mặt nhỏ kiều nộn, đáy lòng không tiếng động thở dài.

Thế này bảo nàng làm sao ra ngoài đây.

Hai người cuối cùng phải ở lại trong phòng thêm một canh giờ nữa mới dám ra ngoài.

Mạc Thiên Di đi theo Sở Diêm tới đình nghỉ mát, thấy rõ người ngồi trong đình, mí mắt nàng nâng lên rồi trừng lớn, vui sướиɠ hô lên:"Sư phụ!"

"Còn không mau tới đây. Càng ngày càng lề mề chậm chạp."

Mặc Vô âm thầm quan sát Mạc Thiên Di từ đầu tới chân, so với bộ dạng yếu đuối bệnh tật lúc trước đã xem như tốt hơn không ít. Nha đầu vô lương tâm này lần nào viết thư cho lão cũng chỉ có mấy chữ đồ nhi không sao, sư phụ không cần lo lắng, làm lão không ít lần sợ nàng nói bừa cho bản thân an tâm, suýt chút xúc động chạy thẳng tới Thiên Vực. Cũng may lão còn nhớ ở dưới núi còn có chuyện cần mình sắp xếp, có Võng Dực chu đáo không ngừng đưa tin về, khi ấy lão mới thôi.

Lão chuyển ánh nhìn sang Triệu Tử Khiêm, híp mắt hỏi:"Triệu Tử Khiêm?"

Triệu Tử Khiêm vội vàng cúi đầu:"Mặc lão khỏe."

Tiểu nha đầu thật lợi hại, ngay cả Triệu Tử Khiêm cũng có thể kéo về đây được. Cũng may tiểu nha đầu không để tâm đến việc y là hài tử của Tiêu Nha, nếu không tránh không khỏi sớm chiều khó xử.

Mạc Thiên Di ngồi xuống bên bàn đá, tay áo hơi rộng tao nhã giương lên:"Sư phụ thấy thế nào? So với trước kia có phải đồ nhi bảo bối của người đẹp đã hơn không ít?"

Tầm mắt Mặc Vô từ trên mái tóc bạc của nàng thu hồi. Lão nhe răng:"Gầy như que củi, con còn không biết xấu hổ mà nói một từ đẹp với ta? Mạc Thiên Di, da mặt của con đúng là càng ngày càng dày."

"Sư phụ vậy là không biết rồi. Trên đời có nữ tử nào không muốn bản thân thon thả, cái đó gọi là mảnh mai yểu điệu, mình hạc xương mai. Sư phụ thân mến, biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Nhìn thấy gương mặt như hoa như ngọc của đồ nhi, người sao không biết đường khen hai tiếng mỹ miều vậy chứ."

Nàng vừa dứt lời, mấy nam tử trong đình nhất trí cười rộ lên. Uổng cho Tần Chí còn lo sợ nhị sư tỷ rời đi lâu như vậy, trải qua nhiều biến cố, tính tình không còn cởi mở rộng rãi như trước, không ngờ cái miệng thích nhất là già mồm át lẽ phải chẳng thay đổi gì nhiều. Sở Diêm buồn cười hùa theo:"Được được được, nàng là đẹp nhất, mập gầy đều đẹp."

Mặc Vô nhỏ giọng hừ lạnh:"Các ngươi đừng có nuông chiều nó quá. Phải quản nó thật chặt vào, đừng để nó đi ra ngoài gieo họa cho người khác". Ý tứ chính là đừng có tùy tiện mang cái gương mặt hại nước hại dân đi thu hút ong bướm về nữa.

Nói thì nói vậy, nếu những nam tử của nàng không dùng hết sức bảo hộ nuông chiều nàng, Mặc Vô còn lâu mới để nàng ở lại bên cạnh bọn họ. Trình độ nuông chiều Mạc Thiên Di của Mặc Vô, người rõ nhất còn không phải hai huynh đệ Tần Trung, Tần Chí. Cả đời lão không có hài tử nối dõi, tất cả kỳ vọng và yêu thương của lão đều đổ lên người nàng. Mạc Thiên Di tự mình hiểu rõ, cho nên dù bản thân nàng vô cùng xuất sắc, vô số lần được người khác xưng tụng là thiên tài, chưa từng có một ngày nàng buông bỏ cố gắng.

Mặc Vô trầm mặc ngắm nàng, hai mắt hoa đi, bóng dáng nho nhỏ yếu ớt trong quá khứ cùng với người trước mặt như gộp lại làm một.

"Sư phụ, nếu như phụ mẫu có thể sống, nếu như Dao Dao có thể sống, con thà rằng kiếp này làm một kẻ vô dụng, sống một đời an nhàn."

Một câu này của nàng, có lẽ tới chết Mặc Vô cũng không thể quên được.

Cũng may bên cạnh có phu quân kết tóc, ít nhất từ nay đến cuối đời Mạc Thiên Di không phải sống trong cô độc. Lão rốt cuộc có thể yên tâm được rồi.

Yêu thạch trên tai càng ngày càng nóng lên, Mạc Thiên Di nhấp hai ngụm trà, đành phải đứng dậy:"Sư phụ, con có chút việc gấp cần phải giải quyết, buổi tối có thể không về kịp dùng cơm với người."

Mặc Vô nhíu mày:"Vừa tới đã đi đâu?"

"Đưa một kẻ rắc rối về nhà". Mạc Thiên Di vừa nói xong, yêu thạch trên tai nóng như phải bỏng, loáng thoáng có thể nghe được tiếng chửi rủa bất mãn. Nàng cười cười gõ nhẹ lên hai cái, trước khi rời đi còn quay đầu:"Ngày mai nhất định bồi lão nhân gia người uống rượu."

"Nha đầu thối, đi đi". Mặc Vô phất phất tay, nói với mấy người Sở Diêm:"Chú ý an toàn."

Trên đỉnh Ngọc Lâm tuyết đã tan hết, khắp nơi lộ ra quang cảnh xinh đẹp. Từ đỉnh núi nhìn xuống chỉ thấy vực sâu không đáy, sương mù màu trắng ngà thảnh thơi bay lượn bốn xung quanh. Mạc Thiên Di để Bạch hổ hiện thân, chỉ tay hỏi:"Ngươi xác thực đang ở bên dưới?"

Bạch hổ nhìn xuống theo nàng, trên thân thể mơ hồ toát ra phẫn nộ:"Không sai."

"Muốn chúng ta nhảy xuống tìm ngươi?". Mạc Thiên Di nhếch môi cười:"Ngươi cũng thật biết tính toán. Nói cho ta biết nơi này sâu bao nhiêu."

Bạch hổ im lặng một lúc mới nói:"Ta không biết". Đã quá lâu, nó cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.

Mạc Thiên Di nhíu mày. Võng Dực đưa còi tiêu lên miệng huýt một tiếng thật kêu, không tới nửa khắc, một chú chim từ đâu xuất hiện, lượn vài vòng trên cao rồi đậu xuống cánh tay Võng Dực. Y ra hiệu:"Xuống dưới xem thử xem."

"Tiểu Tước, thấy nguy hiểm phải dừng lại ngay, bay trở về báo với chúng ta, không được tự tiện xông vào". Mạc Thiên Di dặn dò.

Tiểu Tước thân thiết cọ đầu vào tay nàng vài cái, đôi cánh giang rộng, chao liệng một vòng mới đập cánh bay xuống vực sâu. Mọi người đợi ở trên gần nửa giờ mới thấy Tiểu Tước trở lại, Mạc Thiên Di lập tức hỏi:"Sao rồi?"

Võng Dực thay Tiểu Tước truyền đạt lại độ cao, mày kiếm khẽ cau:"Quan trọng là bên dưới còn có một lớp chướng khí, không biết có phải khí độc hay không."

Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, Mạc Thiên Di rất nhanh quyết định:"Các chàng ở lại đây, một mình ta xuống."

"Không được". Mấy người đồng thanh ngăn lại.

"Ta có mộc nguyên tố và thổ nguyên tố, uống trước một viên giải dược, tạm thời không có nguy hiểm gì". Mạc Thiên Di giải thích:"Hồn lực của ta không đủ, không thể đưa các người cùng xuống được, như vậy chỉ càng thêm mạo hiểm. Tiểu Tước đi cùng ta, nếu có gì bất lợi sẽ trở về báo với mọi người."

Dẫu mọi người không nguyện, tạm thời không ai nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Sở Diêm nói:"Ta đi với nàng."

Không đợi nàng tiếp lời, thân thể nam tử nháy mắt hóa thành chú hồ ly nhỏ với bộ lông đỏ rực, nhẹ nhàng nhảy phắt lên vai Mạc Thiên Di. Ngoài nàng và Bạch hổ ra, mọi người đối với một màn vừa rồi đều cực kỳ bất ngờ. A Kiện là người đầu tiên tỉnh táo lại, y nheo đôi mắt phượng hẹp dài, tỉ mỉ đánh giá:"Lại là thần thú thượng cổ. Cùng với Hỏa Hồ ngươi, Băng Hồ hẳn là Sở Ngân, ta nói không sai chứ?"

"Không sai". Mạc Thiên Di gật đầu:"Cũng không phải cố ý giấu giếm mọi người. Hai người họ ở bên ta từ nhỏ, sớm đã quen với việc sống dưới hình dạng con người."

"Thì ra là thanh mai trúc mã". Lâm Hiên thấp giọng cảm thán. Y trước đây còn ngờ ngợ mối liên kết mật thiết giữa ba người họ từ đâu mà có, không phải chỉ là vì người kia trả giá hết thảy, mà còn là xem người kia như bản thân đối đãi.

"Thanh mai trúc mã?". Mạc Thiên Di cọ má vào bộ lông mượt mà của hồ ly, mỉm cười dịu dàng:"Còn hơn như thế nhiều."

Bọn họ là sinh mệnh của nàng, và nàng cũng vậy.

Nàng quay người ôm chặt lấy Sở Diêm, không do dự thả mình xuống vực sâu. Gió tát qua mặt vô cùng khó chịu, Mạc Thiên Di cố gắng điều chỉnh lại hơi thở, hai mắt nhắm chặt, trong đầu âm thầm nhẩm đếm. Đến khi rơi xuống một độ cao nhất định, nàng mở bừng mắt, dây leo từ bốn phương tám hướng phi vụt tới quấn chặt lấy người nàng. Mạc Thiên Di điều khiển dây leo thả mình xuống, không biết qua bao lâu mới có thể nhìn thấy được đáy vực bị chướng khí che phủ hơn nửa.

Nàng tiện tay lấy một cục đá to ném xuống, rất nhanh nghe được âm thanh vọng lại:"Xem ra còn cách không xa."

Mạc Thiên Di từ từ hạ mình, nói với Sở Diêm:"Không phải khí độc. Chỉ là lam sơn chướng khí mà thôi."

Có Tiểu Tước ra hiệu, hai người an toàn hạ mình xuống đáy vực. Xung quanh tối tăm ẩm ướt, lấp đầy xương trắng, chỉ mới đặt chân xuống một lúc, hàn ý ác liệt ăn sâu vào thân thể. Nếu người xuống là người yếu vía, cảnh tượng trước mặt có lẽ đã dọa tới ngã ngồi.

Sở Diêm giúp Mạc Thiên Di kéo cao cổ áo, thầm than:"Không biết nơi này là nơi chôn thân của bao nhiêu xác người."

Len lén liếc nhìn Mạc Thiên Di, thấy nàng bình tĩnh như thường, trái tim treo cao của y nhẹ nhàng hạ xuống.

Y vừa nói vừa biến ra một đốm lửa chiếu sáng đường đi. Dưới đáy vực có rất nhiều hang động, có cái chỉ cao tới gần nửa thân người. Hai người tìm thấy chân thân của Bạch hổ trước cửa hang động lớn nhất, ngoại trừ nơi trái tim có một lỗ thủng, vẻ ngoài của Bạch hổ không khác gì so với cảnh Mạc Thiên Di thấy trong ảo ảnh.

Nàng không hiểu tại sao trước ngực thủng một lỗ vẫn có thể giữ được tính mạng.

Thanh âm của Bạch hổ khó nén được kích động:"Mau đưa yêu thạch của ta trở lại!"

Mạc Thiên Di tháo xuống yêu thạch, Sở Diêm nhanh hơn một bước, cầm lấy yêu thạch trên tay nàng, tự mình đi về phía Bạch hổ. Nàng nhíu mày nhưng không cản, hồn lực trong cơ thể sẵn sàng tạo một vòng bảo hộ.

Khi yêu thạch được đặt trở về vị trí cũ, vết thương trên ngực Bạch hổ lấy tốc độ thần kỳ liền lại. Ánh sáng lóa mắt phản chiếu trong mắt Mạc Thiên Di, ngoại trừ lúc đầu hơi ngạc nhiên, mi mắt nàng chớp động vài lần, không có thêm biểu cảm gì nhiều.

Bạch hổ ngạo mạn đập cánh, vực sâu tối tăm có cuồng phong cuồng loạn quét qua. Mạc Thiên Di nhàn nhạt cười:"Có lẽ ta nên nói với ngươi hai tiếng chúc mừng."

"Đương nhiên, bổn tôn trước giờ luôn nói lời giữ lời."

Mạc Thiên Di lại cười:"Nên vậy."

Bạch hổ chưa chết, Mạc Thiên Di không thể nhận được truyền thừa, có chăng sức mạnh của Bạch hổ có thể khiến cơ thể Mạc Thiên Di trải qua thêm một lần cường kiện. Ánh sáng của Bạch hổ ập đến không báo trước, may mắn Sở Diêm kịp thời đỡ lấy Mạc Thiên Di đổ gục xuống. Thấy nàng đau như muốn chết lặng, cắn răng không kêu, Sở Diêm giận đến muốn gϊếŧ người.

Tên khốn khϊếp Bạch hổ chắc chắn là cố ý.

Nó đúng là cố ý.

Bất quá, Bạch hổ một lần nữa phải nhìn Mạc Thiên Di với một con mắt khác. Xem ra nữ nhân đáng ghét này không chỉ cứng miệng, sống lưng không phải loại bị người khác dễ dàng uốn cong. Thân thể của nàng bị hàn độc tàn phá đến không còn hình dáng, thời điểm chưa hồi phục còn chịu đựng gió tuyết, căn cốt bên trong bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Sức mạnh của Bạch hổ chỉ có thể giúp nàng lấy lại năm phần như trước, một nửa còn lại đều phải dựa vào tĩnh dưỡng sau này.

"Nếu nàng ta không chịu nổi thì đánh ngất nàng."

Bạch hổ vừa nói xong, Mạc Thiên Di không chịu nổi bật ra một tiếng rên khe khẽ. Trán nàng thấm ướt mồ hôi lạnh, Sở Diêm lo lắng khôn nguôi, đau lòng quan sát biểu hiện trên mặt nàng. Y ngập ngừng hồi lâu không xuống tay, Mạc Thiên Di níu chặt y, cắn môi dưới không cho phép động thủ.

Nàng muốn ghi tạc cảm giác này.

Một ngày nào đó, Mạc Thiên Di nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.