Chương 102 + 103

Chương 102 : Nhất kiến chung tình

Kết cục ngày hôm nay khiến người ta nhớ lại sự kiện rất lâu về trước, khi mà Mặc Chiêu hất cẳng Đổng Kỳ ra khỏi đài đấu khi nàng chỉ mới là một ma pháp sư cao cấp song hệ.

Đánh thắng một trận có thể là chuyện nhỏ, lấy lại danh dự cho Thánh Môn mới là chuyện lớn. Hảo cảm của các đệ tử Thánh Môn với Mặc Chiêu đồng loạt tăng lên một bậc, ngoại trừ Đỗ Nhị, người đã âm thầm bất mãn với Mặc Chiêu từ lâu. Hiện tại nhìn thấy lão đầu bên Ngũ Độc Giáo im lặng, ngay cả Tô Dịch Thành cũng cảm thấy có chút hả hê.

Thời điểm Mặc Chiêu bước xuống, Mặc Trần không nhịn được hỏi ra:"Nhị sư huynh, đây không phải lần đầu huynh sử dụng bộ võ kỹ này đấy chứ?"

Mặc Chiêu "ừ" một tiếng, xác thực suy đoán của Lâm Hiên. Nàng trước đây chưa từng học qua, may mắn ở trong Ngục Cốc tình cờ xem qua một quyển võ kỹ. Chiêu thức nàng ghi nhớ, nhưng chưa từng sử dụng, vì vậy ban đầu mới tốn ít thời gian.

Mặc Trần không còn gì để nói. Người này là yêu quái mới đúng, vốn dĩ không phải người thường.

Độc trong người Lục Sơ không thể để lâu, huynh đệ Mộ Kiến Vân càng không chờ được, hai bên theo ước hẹn trao đổi thuốc giải, coi như chưa từng gây thù. Huynh đệ Mộ Kiến Vân sau khi tỉnh dậy, ngỡ tưởng như vừa mơ một giấc, không thể ngờ vẫn giữ được tính mạng, đối với Mặc Chiêu là thật lòng cảm tạ. Chuyện đổi dược vốn dĩ không bắt buộc, ai cũng nhìn được là Mặc Chiêu cố ý bày ra. Hai người đến cửa xin gặp mặt, lại bị Mặc Trần lấy cớ từ chối. Ân nhân bận rộn tu luyện, hai người biết không thể làm phiền, chỉ có thể tới chỗ Tô Dịch Thành, nói qua nói lại, vẫn là nói tới chuyện Mặc Chiêu quan tâm đồng môn, tính tình lương thiện.

Mặc Chiêu nào có để tâm những chuyện này.

Người vốn phải tu luyện là nàng đây đang nhàn nhã trong phòng, tự tay cho A Bảo ăn chút đồ ngon. Lâm Hiên mở cửa phòng, khẽ nhắc:"Nhan công tử đến rồi."

Mặc Chiêu ngẩng đầu, ngữ khí có đôi phần vội vã:"Mau gọi y vào."

Nhan Tịch ngồi trên xe lăn, được Nhan Nặc từ bên ngoài đẩy vào. Y mặc trên người y phục trắng ngà, vẻ mặt mỏi mệt, song ánh mắt vẫn sáng rõ dịu dàng.

Mặc Chiêu giật mình nhận ra, đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi bái đường thành thân. Nàng nhìn sang Nhan Nặc, khẽ nói:"Đường xá xa xôi, trời cũng đã tối, ta bảo Lâm Hiên chuẩn bị trước cho đệ một căn phòng. A Nặc, đệ ra ngoài đi, giúp ta đóng cửa lại."

Đến khi trong phòng chỉ còn hai người, Mặc Chiêu đẩy xe của Nhan Tịch qua tấm bình phong. Nàng ngồi xuống bên trường, nhỏ giọng hỏi:"Có mệt không, ta đỡ chàng lên giường nghỉ ngơi."

"Ta không mệt". Nhan Tịch bắt lấy tay nàng, thoáng nghĩ rồi sửa lại:"Khi nãy rất mệt, nhìn thấy nàng thì không mệt nữa."

Mặc Chiêu áy náy lắc đầu:"Ta đáng ra nên tự mình trở lại. Chàng đi đứng không tiện, bắt chàng tới đây, thật là vất vả cho chàng."

"Dù nàng không gửi thư, ta cũng sẽ tự mình tìm tới". Nhan Tịch cười rộ, như băng tuyết bị gió xuân thổi tan:"Ta vốn định chờ đợi lâu hơn, chợt phát hiện không kiên nhẫn như bản thân tưởng tượng. A Chiêu, nhận được thư của nàng, A Tịch rất vui mừng."

Người này vì sợ nàng vẫn giận, trong lời nói luôn mang theo thấp thỏm. Ở Vu Tộc cũng vậy, đến đây cũng vậy, nàng để y chờ một thời gian dài, y ngay cả một lời oán trách cũng không có. Mặc Chiêu rút tay, tự mình nắm lấy tay Nhan Tịch, gọi tên y với toàn bộ ôn nhu.

"A Tịch, chàng nghe ta nói. Chuyện lần trước không phải lỗi của chàng, ta đã từng nói không giận chàng, Mặc Chiêu nghĩ gì nói đó, chàng không cần phải lo lắng như vậy. Ta là nương tử của chàng, sẽ chăm sóc chàng cẩn thận, chàng không cần phải khách sáo với ta, cứ như khi chúng ta còn ở Dược Cốc, thoải mái là được."

Nói thì trơn tru, trong lòng Mặc Chiêu như sóng gió cuộn trào, hai má phiếm sắc hồng rực rỡ, hiếm khi để lộ bộ dáng ngượng ngùng của một nữ tử. Nhan Tịch bật cười:"A Chiêu, đỡ ta lên giường."

Mặc Chiêu cho rằng y mệt, nhanh tay đỡ lấy người y. Nàng thay y kéo chăn, cẩn thận dặn dò:"Đã muộn lắm rồi, chàng nghỉ ngơi sớm đi."

Nhan Tịch nhíu mày:"Nàng muốn đi đâu?"

Mặc Chiêu không rõ ý y, thản nhiên đáp:"Ta sang phòng bên cạnh. Ở nơi này ta vẫn là nam tử, nếu ở lại cùng chàng, khó tránh khỏi tai mắt người ngoài."

Nhan Tịch như có như không hỏi ngược lại:"Vậy sao?"

Mặc Chiêu cảm thấy có gì không đúng lắm. Người trước mặt nhìn nàng, nhàn nhạt lặp lại từng chữ:"Có lẽ ngươi không biết, Ngân Tử là người của ta, A Diêm cũng là người của ta."

Trước cái nhìn sâu xa của y, Mặc Chiêu mở to mắt, bỗng thấy hơi chột dạ. Nàng đâu biết mọi người đều nghe được câu nói của nàng với Lăng Tương, cái danh đoạn tụ của nàng đã lan xa thế rồi, hơn nữa còn tới tai vị thiếu chủ hiếm khi lộ mặt này nữa. Y ngược lại rất thích vẻ mặt bối rối của Mặc Chiêu, tay vỗ nhẹ xuống bên cạnh giường:"Vi phu đường xa tới thăm, nương tử lại muốn đi nơi khác ngủ sao?"

Cho dù Mặc Chiêu muốn Nhan Tịch thay đổi thái độ, nàng ngàn vạn không thể ngờ y có thể nhanh chóng xóa bỏ giới hạn, còn nghe một thành mười. Dùng vẻ thần tiên để nói lời lưu manh, Mặc Chiêu ngược lại biến thành đầu gỗ, trong một thoáng không thích ứng kịp.

Nhan Tịch không biết lấy đâu ra sức lực, rướn người kéo Mặc Chiêu nằm xuống. Mặc Chiêu mở to mắt, vội quay mặt ra phía ngoài:"Ta còn chưa thay y phục."

"Không cần thiết."

"Ta còn chưa rửa mặt."

"Không cần thiết."

"Ta..."

"A Chiêu". Nhan Tịch trầm giọng:"Quay mặt về đây."

Mặc Chiêu hơi mím môi, chầm chậm quay người vào trong.

Nhan Tịch vuốt ve má nàng, cả người xích lại gần hơn. Mặc Chiêu dường như nghe thấy tiếng tim đập rộn trong l*иg ngực, nàng nhìn ánh mắt trầm tĩnh của Nhan Tịch, bỗng thấy yên ổn lạ thường.

Nhan Tịch nhoài người hôn nàng.

Có trời biết, y đã muốn làm chuyện này từ lâu.

Dáng vẻ Nhan Tịch thanh lãnh trời sinh, đạm mạc tao nhã, không ngờ nụ hôn cuồng nhiệt quyến luyến, trằn trọc tương giao. Sự đáp lại rụt rè của Mặc Chiêu khiến y càng mừng rỡ, y hôn nàng sâu hơn, động tình ngậm lấy phiến môi nàng. Nàng muốn lùi lại, Nhan Tịch không để cho nàng thoát, mãnh liệt cướp lấy hơi thở của nàng.

Khi tách ra, đôi môi của Mặc Chiêu sưng mọng, quyến rũ dị thường.

"Ta còn muốn làm nhiều chuyện hơn nữa."

Nhan Tịch kiềm lại hơi thở dồn dập, in một nụ hôn lên trán nàng:"Thật tiếc đây không phải là nơi thích hợp. A Chiêu, dáng vẻ dụ hoặc này của nàng, thật khiến người ta khó lòng nhịn được."

"Không nhịn được cũng phải nhịn". Mặc Chiêu nhe răng, ra vẻ hung ác:"Trước đây chàng không màng thế sự, ta còn tưởng rằng chàng là một lão hòa thượng". Ai ngờ lại là một lão hòa thượng không ăn chay.

Nhan Tịch xoắn một lọn tóc đen mượt của nàng vào ngón tay, sự tương phản màu sắc làm trái tim y nóng bỏng. Y nói thật khẽ:"Thật ra từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau bên bờ suối, ta đã động lòng rồi."

Mặc Chiêu ngạc nhiên tới mức thiếu điều ngồi bật dậy:"A Tịch, ta khi đó mới chỉ là một đứa trẻ. Chàng đây... chàng đây là..."

"Ai nói trẻ nhỏ thì không thể động lòng? Huống chi nàng khi đó đã rất ranh ma, còn lừa cả ta, không thể nói là không biết gì."

Hai mắt Mặc Chiêu híp thành một đường kẻ nhỏ:"Thì ra đại sư huynh đối với ta nhất kiến chung tình, ta một chút cũng không hề biết."

"Ta không dám nói, bởi vì ta nghĩ muội sẽ không động lòng với một kẻ tàn tật". Mặc Chiêu thì nói chơi, còn Nhan Tịch trả lời vô cùng nghiêm túc. Tay y đặt ngang bụng nàng, kéo cả người nàng vào lòng:"Cũng may ông trời tặng nàng cho ta, xem như ta cũng không thiệt thòi."

"Không những không thiệt thòi, ông trời còn rất rộng lượng."

Mặc Chiêu từ trong lòng y ngẩng đầu lên, chỉ thấy yết hầu và đường cằm hoàn mỹ. Nàng chọt thử một cái, bỗng cười lên khanh khách:"A Tịch, ta nhận được tin của sư phụ và A Trần, hai người đó thành công rồi."

Nhan Tịch bắt lấy tay nàng, Mặc Chiêu cười rộ, song mắt nàng cay xè, khẽ thì thầm:"Ngưu tất, Linh chi ngàn năm, Thiên Sơn tuyết liên, Cửu U Đỉnh, một trăm loại thảo dược phụ trợ ta tìm được cuối cùng cũng đã có thành phẩm. Chàng còn nhớ ta đã hứa gì không? Khi chúng ta gặp lại, ta sẽ chữa khỏi chân cho chàng."

A Tịch, trời không phụ chàng, Mặc Chiêu không phụ chàng.

Nụ cười vui vẻ của Mặc Chiêu giống như dòng nước ấm chảy trong lòng Nhan Tịch. Thời gian tàn phế quá lâu, y đã từng nghĩ, cứ mãi như thế này cũng được. Cảm giác đứng trên đôi chân đối với y từ lâu đã trở nên xa lạ.

Sau khi thành thân với Mặc Chiêu, suy nghĩ trong lòng y đổi khác. Bên người nàng quanh quẩn đám nam nhân ưu tú, y chấp nhận chia sẻ, chỉ mong được ở cạnh nàng. Chỉ sợ với tình trạng này, ngay cả việc ở cạnh nàng cũng là một yêu cầu xa xỉ. Nếu chân y được nàng chữa khỏi, y có thể bảo hộ nàng, cuộc đời y rồi sẽ mãn nguyện.

"Ta biết nàng không lừa ta". Nhan Tịch không khống chế được mổ nhẹ lên môi nàng:"Ta ở Vu Tộc cũng có chút tiếng nói. Nàng hiện giờ là thiếu phu nhân của Vu Tộc, bất kỳ chuyện gì cần ta giúp đều có thể nói với ta. A Tịch vô dụng, nhưng sẽ tận lực giúp nàng."

"Đúng là có chuyện cần chàng giúp. A Tịch, có thể nói cho ta biết một chút về cổ trùng không?"

"Cổ trùng?"

Mặc Chiêu gật đầu.

Nhan Tịch để nàng gối đầu lên tay mình, hai người tiện nhìn vào mắt nhau, y lúc này mới nói:"Thật ra Vu Tộc ta giỏi nhất là thao túng cơ thể và suy nghĩ của người khác. Cổ trùng chỉ là một phần rất nhỏ."

"Cổ trùng được chúng ta nuôi dưỡng, điều khiến bằng âm thanh hoặc hương liệu. Bởi vì quá trình nuôi dưỡng phải hao tổn tâm sức, dưỡng bằng huyết tươi, số lượng cổ trùng chết đi rất nhiều, mỗi cổ trùng nuôi lớn đều rất quý giá. Đại khái có hai loại, một loại mất rất nhiều thời gian để trưởng thành, một loại khác cần ít thời gian hơn, tuy nhiên hiệu quả không cao."

"A Chiêu, việc sử dụng cổ trùng không phải lúc nào cũng đem lại hiệu quả, với những người có pháp lực cao và ý chí kiên định, cổ trùng chỉ có thể gây ra thương tổn về thể xác, còn lại vô dụng. Nàng cũng biết, việc thao túng người khác dựa vào ý chí và cảm xúc, chúng ta nhắm tới những người bị tổn thương, có cô đơn, đố kỵ, đau khổ, mất mát, sự ruồng bỏ về tinh thần, cổ trùng sẽ lấy đi sự bình tĩnh của người đó, dần dần đẩy người đó rơi vào cái lưới chúng ta giăng ra."

Nhan Tịch cặn kẽ giải thích. Y chỉ vào trán nàng, tiếp tục nói:"Não bộ là nơi mạnh mẽ nhất, cũng là nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người."

Sự tồn tại của cổ trùng giống như một loại độc tố sống. Những lần Sở Diêm cư xử khác lạ, suy nghĩ về cổ trùng từng xuất hiện trong đầu Mặc Chiêu, khái niệm khi đó vẫn còn rất mù mờ. Ma pháp trong người Sở Diêm cường đại, cho dù dùng Vu Tiên Thảo đi chăng nữa, Mặc Chiêu vẫn không rõ Lăng Tương dùng cách nào để đưa y vào bẫy, biến y trở thành quân cờ dưới tay nàng ta.

Nụ cười nhạo báng ngày đó như hiển hiện trước mắt, Mặc Chiêu không khống chế nổi siết chặt bàn tay, quanh tròng mắt là sắc đỏ nhạt màu, ẩn chứa nguồn sóng ngầm mãnh liệt hung ác. Nàng nhắm nghiền mắt, cố gắng đem sát ý trong đầu đuổi đi.

"Vậy có loại cổ trùng nào khiến lục phủ ngũ tạng cực kỳ đau đớn, sống không bằng chết?"

"Có."

Nhan Tịch hào sảng:"Chỗ ta thứ gì cũng có, chỉ cần nàng muốn là được. Quan trọng nhất là, việc điều khiển cổ trùng phức tạp, đòi hỏi chú tâm cao độ, nàng nhất định phải tự mình cẩn trọng."

Mặc Chiêu mím môi hỏi nhỏ:"A Tịch, chàng không hỏi ta muốn gϊếŧ ai sao?"

"Ta không tin nàng sẽ gϊếŧ người vô cớ."

Đối với Mặc Chiêu, Nhan Tịch có một loại dung túng đến mù quáng. Y cười cười:"Nếu chết dưới tay nàng, chứng tỏ kẻ đó đáng chết."

Chương 103 : Thân thế của Nhan Tịch

Mặc Chiêu rời đi vào nửa đêm.

Buổi sáng, nàng gõ cửa, tự mình đánh thức Nhan Tịch. Người tưởng đang mê man đã ngồi dậy từ sớm, y nghe tiếng bước chân đến gần, hướng đôi mắt sáng nhìn về phía rèm che.

Bàn tay vén rèm của Mặc Chiêu khựng lại:"Chàng sao đã dậy rồi?"

Nhan Tịch im lặng không đáp, mắt đẹp hơi nheo lại. Mặc Chiêu nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:"A Tịch, ta là sợ mang tới phiền phức cho chàng, cho nên...."

Giọng nàng nhỏ dần, Nhan Tịch đáp:"Ta không ngại phiền. Khi đồn đãi được đặt cạnh tên nàng, ta mong còn không được."

Người này làm sao qua một đêm đã khéo ăn khéo nói. Mắt Mặc Chiêu đảo quanh, nàng ngồi xuống giường, chủ động nhận sai:"Là ta không muốn thu hút ánh mắt của người khác, cho nên đêm qua lẻn ra ngoài trước. A Tịch, ta không có ý gì khác, chàng đừng giận."

Thật ra hôm qua, trong lòng Nhan Tịch vui mừng âm ỉ, suốt một đêm không thể nào chợp mắt. Nàng đi, y biết, cũng không muốn làm khó nàng. Y nào có dám mơ đến một ngày cùng Mặc Chiêu chung giường chung gối, tự nhiên không thể đòi hỏi quá nhiều. Chỉ có điều, phúc lợi đang ở ngay trước mắt, nếu y cứ vậy cho qua, thì y đúng là một tên ngốc không thể cứu chữa.

Nhan Tịch giơ ra một bên má, hai mắt Mặc Chiêu trợn tròn, không thể ngờ lão hòa thượng nhà nàng ăn mặn đến mức này.

Nàng dùng tay trái bịt mắt Nhan Tịch, hai ngón tay phải ấn nhẹ lên má y. Thấy y vui như đứa trẻ, Mặc Chiêu bất đắc dĩ cười cười.

"Hôm qua đã nói rõ rồi, hôm nay chàng phải dạy ta điều khiển cổ trùng."

"Trước khi nàng tới, A Nặc đã qua đây. Trên người ta không mang theo cổ trùng, A Nặc đã phát tin, một chốc nữa sẽ có đệ tử Vu Tộc mang tới cho nàng."

Đúng lúc hai người đang nói chuyện, Nhan Nặc đúng giờ mang tới điểm tâm sáng. Y vừa thấy Mặc Chiêu đã chào:"Thiếu phu nhân, người ở lại ăn cùng đi. Thuộc hạ chuẩn bị điểm tâm cho người, đều là mấy món người thích."

"A Nặc". Mặc Chiêu đỡ trán:"Nơi này là Thánh Môn, đệ gọi ta như trước là được."

Nhan Nặc cũng biết không thích hợp, nơi này không có ai, y mới định thử gọi một lần, xem công tử nhà y mãn nguyện chưa kìa.

Nhan Tịch ho khẽ:"Đã phát tin đi chưa?"

"Thuộc hạ đã làm rồi". Nhan Nặc đặt khay điểm tâm xuống bàn:"Mặc đại ca người yên tâm, ta làm rất cẩn thận, sẽ không gây ra động tĩnh."

Mặc Chiêu gật nhẹ đầu:"Đa tạ."

"Có điều...". Trên mặt Nhan Nặc đầy vẻ lo âu:"Việc điều khiển cổ trùng vô cùng nguy hiểm, hay là để ta đi với huynh. Chủ thượng đã từng dạy ta, A Nặc cũng có chút khả năng."

Sự việc nghiêm trọng, bản thân Mặc Chiêu cũng e ngại bất trắc. Nàng gật đầu đồng ý:"Ngày hôm đó sẽ dẫn đệ theo. Tuy nhiên có những chuyện, ta vẫn phải làm một mình, đại điện Thánh Nhật không cho phép người lạ đi vào. Ta sẽ cố học thật tốt, mong hai người chỉ dạy."

"Mặc đại ca, huynh quá khách khí rồi". Nhan Nặc gãi đầu:"Huynh hiện tại là thiếu phu nhân của Vu Tộc. Chủ thượng chỉ có một mình thiếu gia, chỉ cần huynh lên tiếng, chúng ta tất không nề hà."

Đợi hai canh giờ, Mặc Chiêu cuối cùng đã có cơ hội diện kiến cổ trùng trong truyền thuyết. Thực chất, cổ trùng không khác gì một con sâu đen ngòm, hình dáng xấu xí khiến người ta chối bỏ. Mỗi cổ trùng sẽ được đựng trong một loại hộp được thiết kế riêng, vừa không để cổ trùng chạy thoát, vừa giữ cổ trùng thoải mái chuyển động.

Thấy vẻ mặt nhăn nhó của Mặc Chiêu, Nhan Tịch đóng nắp hộp, từ tốn nói:"Loại cổ này chỉ cần ngửi thấy mùi máu sẽ tự động tìm tới. Nàng có thể để bên miệng người đó, sau đó thổi một khúc tiêu đánh thức cổ trùng."

Nhan Nặc đưa cho Mặc Chiêu một cây sáo nhỏ, Nhan Tịch vẫy tay:"Tới đây, ta dạy nàng thổi."

"Cái thứ này sẽ vì nghe tiếng sáo mà bò ra ngoài chứ?"

"Sẽ không. Chiếc hộp này cách âm, chỉ cần đóng nắp thật chặt, cổ trùng sẽ không nghe thấy."

Nghe câu hỏi ngây ngô của Mặc Chiêu, Nhan Nặc bật cười, nhanh chóng thay Nhan Tịch trả lời. Y biết Mặc Chiêu có ác cảm với mấy thứ xấu xí, không ngờ ngay cả một con sâu nho nhỏ cũng cau mày bài xích. Nàng có hay không biết, đây là thứ mà Vu Tộc mất rất nhiều tâm sức mới dưỡng thành, không phải ai cũng có thể sử dụng. Thiếu chủ cưng chiều nàng, cho nên thứ đồ quý giá này mới cho nàng tùy ý sử dụng.

Ngay lúc Mặc Chiêu ngồi xuống, một mũi tên nhỏ từ bên ngoài xuyên qua lớp màn trên cửa sổ, đầu mũi tên cắm thẳng vào cột gỗ. Nhan Nặc giật mình, rút lấy mẩu giấy trên mũi tên, tự mình đưa tới tay Mặc Chiêu.

"Ai vậy?"

"Một kẻ muốn tìm ta hợp tác."

Mặc Chiêu không đắn đo, chuyển mẩu giấy sang tay Nhan Tịch. Hai người đã xác định quan hệ, Mặc Chiêu không muốn giấu y kế hoạch của nàng. Nhan Tịch nói:"Ta đã cảm nhận được khí tức của tên đó, khoảng cách quá xa không thể nghe trộm, ta không mở cửa, muốn xem tên đó định làm gì."

Mặc Chiêu loay hoay với cây sáo nhỏ, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên:"Không cần quan tâm đến đám người này, chúng ta tiếp tục."

---

Đã tới nửa đêm, phòng Mặc Chiêu vẫn đầy ắp người. Mặc Chiêu nhấp một ngụm trà, cảm nhận được khí tức dao động ngoài sân, khóe môi nhếch lên một độ cong nhu hòa. Nàng hắng giọng:"Mở cửa."

Cửa vừa mở ra, hai bóng đen từ bên ngoài phi vọt vào trong. Mặc Chiêu cười cười:"Ta không nghĩ ngươi sẽ đến tìm ta."

Mặc Chiêu không nói tiếp nửa câu sau, rằng ta không nghĩ ngươi sẽ đến tìm ta, tìm trước. Lục Sơ có lẽ không nghĩ đến, Mặc Chiêu đã từng có suy nghĩ tới tìm y, và nàng vẫn đang giữ ý định đó. Đằng sau sự ghét bỏ của Lục Sơ với Thánh Môn chắc chắn có nguyên do, mà Mặc Chiêu, đương nhiên sẽ không từ chối thêm một người chung đường.

"Mặc Chiêu, người ngay thẳng không nói lời vòng vo. Hôm nay ta tới tìm ngươi vì chuyện gì, ngươi có lẽ đã đoán ra từ trước."

Mặc Chiêu đặt chén trà xuống bàn. Nàng không trả lời Lục Sơ, đôi mắt nheo lại nhìn sang người đứng cạnh y, nụ cười trên môi sâu thêm mấy phần:"Hàn cô nương có vẻ không vui?"

Lục Sơ vừa nghe, quay sang nhìn Hàn Vy hắng giọng:"Hàn Vy!"

Trong lòng Hàn Vy tràn ngập bất mãn, bèn chỉ tay nói thẳng:"Huynh tới tìm tên này làm gì? Y là người của Thánh Môn, đừng để vẻ bề ngoài của y đánh lừa."

"Chuyện của ta không cần muội cho phép. Nếu không nghe theo ta, bây giờ ngay lập tức trở về!"

Nữ tử đối với một nam tử có gương mặt đẹp hơn cả mình nhiều khi sẽ nảy lên ganh ghét. Mặc Chiêu mỉm cười nói:"Hàn cô nương, nếu như ta có ý gϊếŧ người, Lục Sơ Lục sư huynh của ngươi đã không còn nguyên vẹn đứng ở đây. Độc của Ngũ Độc Giáo các người tuy rằng lợi hại, độc của Dược Cốc ta không phải ngay cả một mạng người cũng không lấy được."

"Ai biết ngươi có ý đồ gì!". Hàn Vy nâng cao giọng:"Mộ Kiến Vân là người của Thánh Môn. Ngươi vì cứu y, chẳng phải chỉ muốn chúng ta lấy dược đổi dược."

"Ngươi nói cũng không sai."

Mặc Chiêu đặt chén trà xuống bàn, một bên chân mày hơi nhếch lên:"Ta giữ lại mạng sống của Lục Sơ đúng là có ý đồ. Như ngươi nói, Thánh Môn và Ngũ Độc Giáo thù sâu như biển. Hàn Vy, ngươi đã tự động tìm đến đây, thử hỏi ta có lý do gì để ngươi còn sống trở về?"

Trên mặt Mặc Chiêu là luồng khí âm u, Triệu Tử Khiêm và Lâm Hiên đồng loạt rút kiếm. Hàn Vy giật mình, lúc ấy mới nhận ra tình huống hiện tại đối với bọn họ có bao nhiêu bất lợi.

Lục Sơ phản ứng cực nhanh, vội xua tay hòa giải:"Chúng ta chủ động tới đây, đương nhiên có mang theo thành ý. Mặc Chiêu, chính ngươi từng nói ngươi không phải đệ tử Thánh Môn, Lục Sơ tự nghĩ rằng suy đoán của mình là đúng". Mặc Chiêu ngươi với Thánh Môn chắc chắn không có chung chí hướng.

"Kể cả là như vậy, ngươi dựa vào đâu cảm thấy ta muốn cùng ngươi hợp tác? Chỉ dựa vào ngươi?"

"Không phải ta, là Ngũ Độc Giáo". Lục Sơ khẳng định chắc nịch:"Chỉ cần ngươi muốn lật đổ Thánh Môn, Ngũ Độc Giáo sẽ toàn lực hỗ trợ."

Mặc Chiêu "Ồ" lên một tiếng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn:"Ta chỉ thắc mắc, Ngũ Độc Giáo các ngươi có hàng trăm đệ tử, tại sao lại cần một tên đệ tử nho nhỏ là Mặc Chiêu ta đây."

"Lục Sơ ta hơn ngươi vài tuổi, không dám tự nhận thực lực cao hơn, nhưng ta tự tin rằng khả năng nhìn người của ta không tệ. Trong suy nghĩ của ngươi, ngươi chắc chắn không tự cho mình chỉ là một tên đệ tử nho nhỏ như ngươi nói. Mặc Chiêu, chúng ta hẹn gặp ở bên ngoài. Để bày tỏ thành ý, dù Thánh Môn tai mắt vô kể, ta vẫn thuận theo ý ngươi tới đây."

Mặc Chiêu trầm mặc, không tỏ buồn vui, sự tĩnh lặng lan tỏa khắp gian phòng. Lục Sơ không cố thuyết phục thêm, chỉ nói:"Nếu như ngươi có ý, một tuần sau hãy đến Ngũ Độc Giáo. Tự mình gặp giáo chủ, ngươi hẳn sẽ rõ thành ý của chúng ta."

Nói xong liền kéo Hàn Vy rời đi.

"Ngươi còn có chuyện gì sao?"

Triệu Tử Khiêm đợi mọi người trở về hết, lẳng lặng lui lại, ắt có chuyện quan trọng tìm nàng. Nghe Mặc Chiêu hỏi, y do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định nói:"Nhan Tịch đó là đại sư huynh của người sao?"

Không dưng lại nhắc đến Nhan Tịch. Mặc Chiêu ngẩng đầu:"Phải"

"Gia cảnh thế nào?"

Mặc Chiêu nhíu mày:"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?"

Triệu Tử Khiêm thở hắt ra một hơi, nhớ lại chuyện đã từng chứng kiến, chậm rãi nói ra khúc mắc trong lòng:"Không lâu trước đây, ta và phụ thân tình cờ bắt gặp Nhan Tịch trên sân viện. Ta vẫn còn nhớ, đêm

hôm đó khi nhìn thấy y, phụ thân ta vô cùng kích động, còn không ngừng hỏi tên mẫu thân y. Ta từ nhỏ đến lớn, chưa từng thấy phụ thân kích động đến vậy bao giờ."

"Trên đường trở về, ta còn nghe người không ngừng lẩm bẩm..."

"Giống quá... thật là giống quá..."

"Phụ thân muốn tìm người hỏi rõ, cuối cùng bị ta cản lại. Từ sau đêm đó, không hiểu sao không nhắc đến chuyện này nữa. Ta... ta đối với thân thế của y có chút tò mò, cho nên muốn hỏi người."

Triệu Tử Khiêm cụp mi, che giấu toàn bộ ánh mắt. Sự chú ý của Mặc Chiêu cuối cùng cũng bị y thu hút:"Mẫu thân của Nhan Tịch?"

Đột nhiên nhắc tới, Mặc Chiêu mới sực nhớ, nàng chưa từng gặp qua mẫu thân của Nhan Tịch, cũng chưa từng nghe thấy đệ tử Vu Tộc nhắc tới phu nhân của Nhan Tự. Cùng Nhan Tịch có tướng mạo tương đồng, Mặc Chiêu ngược lại nghĩ tới một người.

L*иg ngực Mặc Chiêu bỗng dội lên cơn đau, trong đầu có giọng nói thôi thúc những bất an trong nàng. Mặc Chiêu đi thẳng về phía cửa mà không nói một lời, Triệu Tử Khiêm chỉ có thể theo sau, thấy nàng xông vào phòng nghỉ của Nhan Tịch mà không chút suy nghĩ.

Nhan Tịch rất bất ngờ:"Có chuyện gì gấp mà muộn thế này còn tới tìm ta. Nương tử, nàng đây là nhớ vi phu quá sao?"

Vẻ mặt của Mặc Chiêu khiến Nhan Tịch không thể nào đùa nổi, y vội thu lại nụ cười, nhíu mày hỏi:"Nàng sao vậy?"

Đột nhiên xông tới với biểu cảm đáng sợ, là ai rồi cũng sẽ căng thẳng vì nàng. Mặc Chiêu hít sâu một hơi, tìm lung tung một cớ:"Bàn kế hoạch có chút vấn đề, đầu ta hơi đau, thấy phòng chàng còn sáng nên muốn tìm chàng nói chuyện. Ta dọa chàng sợ rồi sao?"

Nhan Tịch không hề nghi ngờ:"Tới đây."

Mặc Chiêu ngồi cạnh y, Nhan Tịch kéo nàng tựa vào người mình, thấp giọng nói:"Ta pha trà an thần cho nàng nhé?"

"Không cần đâu."

Mặc Chiêu quấn tóc Nhan Tịch, đầu rối như tơ, không cách nào trực tiếp mở miệng. Phân vân hồi lâu, nàng mới dè dặt hỏi:"Thực ra ta có một chuyện này... không biết có nên hỏi chàng hay không."

Nhan Tịch cười khẽ. Y kéo tay Mặc Chiêu, để mười ngón tay đan chặt vào nhau:"Nàng làm ta buồn quá. Chúng ta đã là phu thê, chỉ cần ta biết, ta nhất định sẽ không giấu nàng."

"Vậy ta không khách sáo nữa". Mặc Chiêu ngồi thẳng dậy, nói chậm rãi:"Từ khi chúng ta thành thân tới nay, dường như chưa từng gặp qua mẫu thân chàng."

Nhan Tịch còn tưởng là chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ. Y đáp ngay:"Ta chưa nói với nàng sao, từ khi ta còn rất nhỏ, mẫu thân đã qua đời."

Phỏng chừng sự việc xảy ra đã quá lâu, ngữ điệu của Nhan Tịch bình ổn, không có u buồn hay thống khổ. Mắt Mặc Chiêu hơi tối, lại nói tiếp:"Ta đã từng gặp qua phụ thân chàng. Chàng không giống phụ thân chút nào."

Trên người Nhan Tịch mang hơi thở thuần khiết, lãnh đạm nhưng nhân từ, không giống như vẻ yêu mị khát máu của Nhan Tự. Nhan Tịch cũng cảm thấy như vậy:"Ta giống mẫu thân, không giống phụ thân."

"Thật ra mẫu thân đã qua đời từ sớm, ta không nhớ được dung mạo người, chỉ biết rằng người là một mỹ nhân hiếm có. Cho đến khi ta vô tình tìm được căn phòng bí mật của phụ thân, trong đó là hàng trăm bức tranh mà phụ thân tự tay vẽ nên, mỗi bức đều là mẫu thân ta từng vẻ từng vẻ, đẹp tựa như hoa, phong thái linh động."

"Ta không dám ăn trộm, chỉ có thể tự mình họa lại một bức, bí mật cất giấu trong người."

Tự dưng nhắc tới, Nhan Tịch cũng có chút hoài niệm. Y lấy bức tranh luôn mang theo bên mình đưa tới cho Mặc Chiêu, mong đợi sự thay đổi trên nét mặt nàng. Thế nhưng sự thay đổi đó, không hề giống như y tưởng tượng.

Mặc Chiêu làm rơi bức tranh xuống dưới đất, đồng tử mắt co rút nhanh.

"Chàng vừa nói... mẫu thân của chàng tên là gì?"