Từ ngày ông bà Lâm qua Mỹ, căn biệt thự vốn đã rộng nay lại càng như rộng hơn vì vắng người. Công ty đại diện ở Việt Nam ông Quang Lâm đã tin tưởng và giao cả cho John, vì thế Quang Kha rảnh rang lại không còn phải e sợ ai nên anh đi tối ngày. Thiên Di mỗi ngày đều như cái bóng cô đơn trong chính ngôi nhà của mình.
Hôm nay Thiên Di đi phát cháo từ thiện về muộn, cô lái xe về đến cổng thì thấy căn biệt thự náo nhiệt khác hẳn ngày thường. Thiên Di đoán sinh nhật Tuệ Lâm bởi mấy hôm trước cô có nghe con bé nhắc đến với ai đó qua điện thoại.
Phải khó khăn lắm Thiên Di mới lái được xe vào tầng hầm. Cô cố len lỏi qua đám đông nam thanh nữ tú đang la hét nhảy múa, dự định sẽ về phòng mình để tìm không gian yên tĩnh. Cánh cửa mở ra cảnh tượng trước mắt khiến Thiên Di choáng váng: Quang Kha và Lệ Anh đang quấn lấy nhau, trên người không một mảnh vải che thân, họ mải mê đến mức không biết đến sự hiện diện của cô. Thiên Di đau đớn tột độ, cô cảm giác mặt mình tê rân rân, ngực nghẹn lại không thể thở, đôi chân như muốn quỵ xuống. Vội bám chặt vào thành cửa, đầu óc cô mụ mẫm đi. Một lát sau cô đứng dậy, nhẹ nhàng khép lại cánh cửa và lặng lẽ rời đi. Bên trong Lệ Anh nở nụ cười đắc thắng khi mọi sự việc diễn ra theo đúng ý đồ. Cô ta nhớ lại chuyện lúc tối:
- Quang Kha em chóng mặt quá! Ồn ào quá, em không chịu nổi nữa. Anh đưa em vào phòng nào nghỉ tạm được không?
Quang Kha nghe vậy liền dìu Lệ Anh ngồi xuống ghế rồi bảo cô:
- Vậy em ngồi xuống kia đi đừng nhảy nhót nữa. Đợi anh đi lấy xe rồi sẽ đưa em về. Đây là nhà anh không tiện đâu
Lệ Anh thấy vậy liền tỏ thái độ giận dỗi. Cô ta chất vấn Quang Kha:
- Nhà anh thì làm sao? Ba anh không có nhà, Tuệ Lâm thì lúc nào chả ủng hộ em. Chả lẽ anh sợ chị ta?
Quang Kha hơi nhíu mày, đúng lúc ấy thì Tuệ Lâm đi tới..
- Chị Lệ Anh, chị sao vậy mọi khi quậy tưng bừng mà.
Lệ Anh nhăn nhó:
- Chị mệt quá muốn Quang Kha đưa vào phòng nào đó nghỉ tạm mà anh ấy không chịu. Có lẽ chị về vậy..
Lệ Anh ra vẻ giận dỗi rồi nháy mắt Tuệ Lâm một cái ra hiệu. Tuệ Lâm liền hiểu ý ngay liền nắm lấy tay Lệ Anh vừa kéo đi vừa nói:
- Đi, em đưa chị đi nghỉ ngơi.
Quang Kha không phản ứng kịp nên anh mặc kệ, một lúc sau Tuệ Lâm xuống dúi vào tay Quang Kha cốc nước rồi bảo:
- Anh, trên phòng hết nước, anh mang nước lên cho chị Lệ Anh ngay đi.
Quang Kha lưỡng lự rồi cũng miễn cưỡng đi, Tuệ Lâm gọi với:
- Trên phòng của anh đấy nhé!
Quang Kha khựng lại, anh định trách Tuệ Lâm vài câu nhưng chỉ kịp thấy cái nháy mắt ranh mãnh của con bé rồi sau đó mất hút. Dù Quang Kha có khó chịu với Thiên Di nhưng trước giờ anh không có ý nghĩ sẽ giày vò cô. Anh không muốn mọi việc đi quá xa như vậy. Quang Kha chạy nhanh lên phòng với mục đích sẽ đưa Lệ Anh sang phòng khác nhưng không ngờ khi lên rồi lại vướng vào tổ nhền nhện..
* * *
Tiếng nhạc ồn ào, tiếng la hét ầm ĩ nhưng tai Thiên Di cứ ù đi. Cô mặc kệ cho thân thể mình va đập hết người này đến người khác, mặc kệ bao ánh mắt khó chịu đổ dồn vào phía mình. Bỗng một bàn tay rắn chắc cầm lấy cánh tay cô lôi đi..
- Anh làm gì vậy buông tôi ra.
Thiên Di vùng mạnh tay khi đã ra đến vườn và bàn tay kia đã đôi chút buông lơi, nước mắt cô không ngừng rơi.
John nhìn cô, lòng anh đau như cắt, anh hỏi cô:
- Em định sẽ mãi như thế sao? Định cả đời chôn vùi trong một tình yêu vô vọng phải không? Sao em ngoan cố thế?
- Không liên quan đến anh, anh biết gì mà nói?
John kiên nhẫn:
- Tôi biết hết, chứng kiến hết rồi.
Thiên Di xấu hổ, cô chỉ khóc mà không nói gì. John lúc này chỉ cần người phụ nữ trước mặt bớt đau khổ, anh an ủi cô:
- Nhưng tôi thấy Quang Kha cũng không hẳn xấu, cậu ấy bị miễn cưỡng thôi. Tôi chứng kiến họ nói chuyện với nhau mà..
Bỗng Thiên Di ngừng khóc, cô nhìn vào hư vô rồi khẳng định:
- Đúng vậy, là cô ta, tôi sẽ không nhún nhường nữa. Ba tôi nói đúng, tôi phải giành giật để giữ hạnh phúc cho mình. Tôi sẽ không để cô ta muốn làm gì thì làm nữa đâu.
- Em định làm gì?
Thiên Di với ánh mắt thẫn thờ, cô đáp lời John:
- Làm những việc nên làm lâu rồi.
John lo lắng vô cùng trước sự thay đổi của Thiên Di. Anh không biết làm gì để xoa dịu nỗi đau và sự uất hận trong lòng cô. Anh cứ đứng đấy, lặng lẽ nhìn đôi vai gầy của cô lại rung lên liên hồi.
* * *
Thiên Di trở vào nhà khi khách khứa đã về vãn, lác đác một vài cô cậu say xỉn nằm nhoài ra ghế.
- John, anh đi đâu mà em tìm mãi không thấy?
Tuệ Lâm ném ánh mắt ngờ vực xen lẫn tức giận về phía Thiên Di khi thấy cô đi vào cùng John, nhưng lúc này Thiên Di không quan tâm điều ấy. Cô lê bước về căn phòng giờ đã không còn là của nguyên cô. Hai kẻ khốn nạn đã bỏ đi để lại chiếc ga giường nhàu nát. Thiên Di muốn gào lên, cô muốn dùng hết sức đập phá những gì trong tầm tay, muốn lôi ngay chiếc ga giường kia ra- chiếc ga chính tay cô chọn cho đêm tân hôn của mình và dùng kéo cắt nát nó. Nhưng Thiên Di không làm vậy, cô ngồi xuống chiếc giường nhơ nhớp đó bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Quang Kha sau khi đưa Lệ Anh về, lòng thấy áy náy không yên. Anh tự cảm thấy mình vô sỉ khi có hành động không đẹp đó. Cũng may Thiên Di không về và bắt gặp. Quang Kha đột nhiên nhớ lại hôm ôm cô ngủ, nghĩ đến khuôn mặt thánh thiện của cô. Phải chăng anh đã quá cố chấp với quá khứ của Thiên Di. Chỉ vì một chút sai lầm anh đã luôn ác cảm với cô, khắt khe với cô. Suy nghĩ miên man, Quang Kha về đến nhà lúc nào không biết. Căn nhà lúc này đã trở lại vẻ yên ắng vốn có, anh lên gác nhẹ nhàng mở phòng ngủ. Thiên Di đang ngồi đó, thấy anh cô đứng lên nở nụ cười tươi tắn:
- Anh về rồi à, có mệt không? Em tưởng nay anh lại không về chứ!
Sự quan tâm của Thiên Di khiến Quang Kha có chút bối rối và hổ thẹn. Giờ anh mới nhận ra Thiên Di vẫn vậy, luôn dịu dàng và quan tâm anh ngay cả khi anh không đối xử tốt với cô. Suy nghĩ đó khiến Quang Kha cũng đột nhiên nhẹ nhàng:
- Uh, anh đi có chút công việc. Anh đi tắm cái đã.
"Anh ta đang thấy có lỗi" - Thiên Di nghĩ bụng, cô lại dịu dàng bảo anh:
- Anh cứ vào tắm đi, em sẽ đi lấy quần áo cho anh.
Quang Kha thấy lòng ấm áp lạ lùng, anh bước vào nhà tắm, nơi có lẽ là lần đầu tiên anh bước chân vào sau khi cưới Thiên Di. Căn phòng tắm này khác xa với suy nghĩ của Quang Kha, rộng rãi, sạch sẽ và hơn cả là mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.
- Quần áo của anh đây!
Giọng Thiên Di như gió thoảng bên tai, Quang Kha quay lại thì cô đã sát ngay gần anh, mặt kề mặt, môi gần môi. Quang Kha thấy tim mình đập loạn xạ, cảm giác này lần đầu tiên anh cảm nhận được khi ở bên Thiên Di.
"Anh ta đang xúc động" - Thiên Di nghĩ vậy rồi từ từ nhắm đôi mắt, khuôn mặt hơi ngửa lên, đôi môi hé mở như nụ hồng mời gọi. Quang Kha không kiềm lòng được, anh cúi xuống hôn lên đôi môi mọng nước ấy, một cảm giác đê mê chạy dọc khắp châu thân.. Thiên Di buông rơi bộ đồ, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể Quang Kha hưởng ứng. Nụ hôn như dài bất tận, rất có thể nó sẽ không dừng lại nếu không có tiếng điện thoại reo..
Quang Kha choàng tỉnh, anh ngại ngùng buông Thiên Di ra:
- Anh đi nghe điện thoại lát đã
Thiên Di linh tính đó là điện thoại của Lệ Anh gọi, cô ôm ghì lấy Quang Kha thủ thỉ:
- Đêm nay ở bên em được không? Chỉ cần ôm em ngủ, em muốn được nằm trong vòng tay ấm áp của anh giống hôm đó..
Thiên Di tỏ vẻ ngại ngùng, cô vùi đầu vào ngực Quang Kha khiến anh không nỡ dứt ra mặc cho tiếng điện thoại réo liên hồi.
Có tiếng gõ cửa, Thiên Di ra mở cửa trong khi Quang Kha đang tắm. Cửa phòng vừa bật mở cô đã thây khuôn mặt khó chịu của Tuệ Lâm, cô ta hất mặt hỏi Thiên Di:
- Anh Quang Kha đâu?
Thiên Di cười nhẹ, hất đầu về phía nhà tắm ra vẻ bẽn lẽn:
- Anh cô đang tắm trong kia, có việc gì không?
Tuệ Lâm thấy vô cùng ngạc nhiên:
- Sao có chuyện ấy được? À hèn gì chị Lệ Anh gọi không thấy nghe máy?
Thiên Di tỏ vẻ ngây thơ:
- Ôi vậy á, nãy chị bảo để chị đưa điện thoại cho nghe mà anh Quang Kha lại gạt đi bảo không cần cơ.
Tuệ Lâm ngó ngó vào trong để chắc chắn điều Thiên Di nói là đúng. Sau rồi cô ta quay ngoắt đi.. Thiên Di biết chắc kế hoạch đã bước đầu thành công.