Từ sau buổi tối hôm đó Quang Kha vẫn về nhà nhưng là để giày vò Thiên Di. Anh không chịu đựng được cảm giác người đàn bà của mình rơi vào vòng tay người khác. Đêm nay cũng vậy, Thiên Di giật mình tỉnh giấc vì nghe có tiếng đập cửa mạnh:
- Mở cửa, mau mở cửa ra.
Tiếng Quang Kha lè nhè cho thấy anh lại uống rượu say. Cánh cửa vừa mở Quang Kha đã quát lớn:
- Cô ôm thằng nào mà để tôi gọi mãi không ra mở cửa hả? Thằng nào? Là thằng John phải không hả?
Quang Kha với dáng đi xiêu vẹo vừa lè nhè vừa sục sạo khắp căn phòng tìm kiếm. Thiên Di uất ức, cô không còn lời nào để nói với Quang Kha nên ngồi thụp xuống chiếc ghế ôm đầu mệt mỏi. Hành động của Thiên Di như càng làm anh nóng mặt hơn, anh đến gần cô cười mỉa mai:
- Sao, cô chán tôi lắm rồi phải không. Cô khác lắm, Thiên Di ngày xưa lúc nào cũng bám lấy tôi..
Thiên Di cũng bực bội, cô nhìn thẳng mặt Quang Kha hỏi:
- Khi đó anh đối xử với tôi thế nào? Nếu anh tốt với tôi thì tôi đã không cảm thấy lạc lõng trong ngôi nhà này. Anh chưa bao giờ bảo vệ tôi nhưng John thì khác.
Lời nói của Thiên Di giống như một lời tuyên chiến. Quang Kha nắm chặt bàn tay, anh nghiến răng đấm mạnh lên chiếc bàn kính làm mấy chiếc tách rung lên. Gằn từng giọng Quang Kha tuyên bố:
- Cô được lắm, cô cứ xem tôi sẽ giày vò cô và đứa con cô như thế nào.
Quang Kha xách theo chai rượu rồi lại bỏ đi. Căn phòng trở lại yên tĩnh nhưng lòng Thiên Di lại rối bời. Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, nếu như Quang Kha cao thượng cho cô một chúý thời gian thì chắc hẳn mọi việc không ra nông nỗi này.
* * *
Quang Kha nói và anh làm thật
Buổi chiều hôm sau khi cô đi ra ngoài về thì đã thấy Lệ Anh đang ở phòng khách. Thiên Di không thèm nói gì, cô định đi thẳng lên phòng thì cô ta lên tiếng:
- Chị định đi đâu thế, phòng đó.. giờ là phòng của tôi và Quang Kha rồi.
Thiên Di sững lại, cô quay qua Lệ Anh tỏ vẻ không hiểu. Lệ Anh đắc ý, cô ta cười phá lên rồi lại gần Thiên Di châm chọc:
- Nói vậy mà vẫn không hiểu à. Quang Kha đang trên đó, cô lên hỏi cũng được.
Cô ta xoa xoa cái bụng rồi vừa cười mãn nguyện vừa nói tiếp:
- Tôi định lên giúp một tay mà anh ấy không cho, cứ bắt phải nghỉ ngơi cơ.
Thiên Di vội vàng lên phòng
- Không được chị phải để cái ấy ở chỗ kia, cái này nữa. Còn cái kia hạ xuống đi..
Mới đến đầu cầu thang Thiên Di đã nghe tiếng Quang Kha đang chỉ đạo người giúp việc. Cô xông vào phòng thì thấy mọi thứ đã xáo trộn. Đồ đạc của cô không còn gì thay vào đó toàn là những đồ lạ lẫm. Tức giận cô hét lên:
- Quang Kha, anh làm cái trò gì vậy hả? Anh làm vậy còn ra thể thống gì?
Quang Kha dừng công việc mình đang làm lại, anh mỉa mai:
- Vợ yêu, phòng của em ở bên kia, anh đã cho dọn cả sang bên đó rồi. Em chịu khó vậy nhé!
Thiên Di bất lực, nỗi uất ức tủi nhục trào lên khiến cô nghẹn ngào. Không thể chịu đựng hơn cô chạy vội vào căn phòng kia. Đồ đạc của cô bị sắp xếp cẩu thả, Thiên Di gục xuống sàn và khóc nức nở.
* * *
Đêm đó Quang Kha vẫn ngồi uống rượu, anh tưởng rằng đối xử như thế sẽ cảm thấy hả hê nhưng không phải. Lệ Anh đến bên ôm lấy vai Quang Kha tỏ vẻ sung sướиɠ:
- Căn phòng này thật đẹp, lẽ ra anh nên đón em sớm hơn.
Quang Kha không quan tâm lời cô ta nói vẫn tiếp tục uống. Lúc sau như nghĩ ra điều gì cô ta vội buông Quang Kha ra hỏi
- Nhưng mà anh này, anh không sợ cô ta mách với ba à? Ba mà biết thì chết đấy..
Quang Kha cười sau khi đã uống hết một ly rượu nữa, anh trầm ngâm:
- Cô ta sẽ không nói đâu, đấy là tính cách của cô ta. Còn mấy người giúp việc thì càng không, một số không thích cô ấy còn một số không dám hé răng.
Lệ Anh thở phào nhẹ nhõm, "ở đây rồi sẽ có cơ hội giải quyết cái thai..". Cô ta nghĩ bụng và chợt thấy tay Quang Kha đã lần vào trong bầu ngực. Dù cơn thèm muốn đã dâng lên nhưng sợ lộ cô ta vội nắm lấy tay anh từ chối:
- Thôi không được đâu anh, tuy đã qua ba tháng đầu nhưng vẫn phải kiêng
Quang Kha lúc này lòng ham muốn đã trỗi dậy mãnh liệt, anh năn nỉ:
- Cho anh đi mà, ba tháng đầu kiêng là được rồi. Bác sĩ nói được mà.
Lệ Anh vội đứng lên vỗ về:
- Không được, em chỉ là nghĩ cho con thôi. Anh nhớ chị Hương không? Bác sĩ chăm sóc thai kì cho em ấy, chị ấy dặn cơ địa em là phải kiêng đấy.
Quang Kha chưng hửng, anh buông Lệ Anh ra rồi tiếp tục uống rượu.
Ở phòng bên kia Thiên Di cũng không ngủ được, cô cứ ngồi như vậy mắt đăm đăm nhìn vào hư vô. "Anh như là gió, vừa mới đến đó thế nhưng đã xa rồi
Em đang ngồi đây mà thương nhớ cứ trao về anh mãi.."
Lời bài hát từ chiếc điện thoại vang lên đến đâu nước mắt Thiên Di chảy đến đó. Không phủ nhận rằng cô đã cố xua hình bóng John ra khỏi đầu nhưng chính hành động của Quang Kha lại càng làm cô nhớ đến anh hơn.
* * *
Vậy là Lệ Anh chính thức đến ở cùng Quang Kha, họ không cần để ý đến sự có mặt của Thiên Di, khi có mặt cô họ lại càng ra sức thể hiện.
Sáng nay Thiên Di định sẽ đi mua ít đồ sau đó qua bệnh viện khám thai. Cô vừa xuống đến tầng 1 đã thấy Lệ Anh đứng đó có vẻ đang đợi Quang Kha. Thấy Thiên Di đi đến cô ta liền diễn bài mèo khóc chuột để trêu ngươi cô:
- Chị Thiên Di nhìn chị xanh xao quá, hôm qua anh Quang Kha có mua cho em mấy hộp sữa mà em không ăn hết, tí về em mang chị dùng bớt nhé.
Thiên Di sau nhiều đêm mất ngủ tinh thần vốn đã uể oải, giờ nghe Lệ Anh nói khiến cô hơi khó chịu nhưng vẫn giữ được bình tĩnh:
- Cảm ơn, cô cứ giữ mà dùng. Sức khoẻ của tôi thì tôi tự biết.
Nói xong Thiên Di định bỏ đi, vừa lúc ấy Lệ Anh thoáng nhìn bóng Quang Kha lấp ló phía trên. Nhanh như cắt cô ta bám chặt lấy tay Thiên Di nói to:
- Chị Thiên Di em biết em có lỗi với chị, nhưng xin chị đừng đối xử với em như thế.
Thiên Di không hiểu chuyện gì, lại bực bội khi cứ bị bám lấy cánh tay. Cô vùng mạnh tay hòng thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của Lệ Anh. Chỉ chờ có thế, lực của Thiên Di cộng với đà mà Lệ Anh đã tạo sẵn khiến cô ta ngã bật về phía sau đập vào trụ cầu thang và sõng soài xuống đất. Một tiếng "Á" đương nhiên cất lên và Quang Kha lao xuống như một tên bắn, vừa đỡ Lệ Anh vừa rối rít
- Lệ Anh em có sao không hả? Em thấy trong người thế nào?
Sau đó anh quay qua Thiên Di quát:
- Thiên Di, tôi không ngờ cô là người như vậy. Cô biết Lệ Anh đang có thai cơ mà?
Thiên Di nóng ran mặt, cô đứng như trời trồng, miệng lắp bắp không thốt nên lời vì kinh ngạc về tài diễn xuất của Lệ Anh. Trong khi đó Lệ Anh ôm bụng kêu:
- Quang Kha em đau bụng lắm, anh mau đưa em đi viện, mau gọi chị Hương ngay đi.
Thiên Di sau cơn choáng váng liền định thanh minh nhưng chưa kịp nói gì cô ta đã níu lấy tay Quang Kha gào khóc hết sức thương tâm:
- Anh, em đến đây là một sai lầm phải không? Em chỉ muốn xin lỗi chị ấy thôi mà.. anh ơi.. con của mình..
Quang Kha tức giận Thiên Di bao nhiêu thì lo lắng cho Lệ Anh bấy nhiêu, anh ta cũng không cần nghe Thiên Di nói gì mà tức tốc bế Lệ Anh chạy vội ra xe.