- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Trọng Sinh
- Thiên Đế Vô Thượng
- Chương 49: Lại Chiến Luyện Ngục Sư Vương
Thiên Đế Vô Thượng
Chương 49: Lại Chiến Luyện Ngục Sư Vương
Hung Thú sâm lâm bình nguyện, Lục Nam kịp thời xuất hiện cứu được Huyền Vận.
Lục Nam liếc mắt nhìn Huyền Vận một cái, cả hai không nói gì, Huyền Vận trong lòng vô cùng hối lỗi, nếu không phải nàng tự ý rời đi Luyện Ngục sư vương sẽ không xuất hiện, lần này Luyện Ngục sư vương so với trước cường đại hơn không ít, nàng không nắm chắc Lục Nam có thể hay không làm đối thủ của nó.
Lục Nam lúc này lẳng lặng nhìn xem Luyện Ngục sư vương, cửu linh đồng thời xuất hiện, trên thân khí tứ không ngừng được kéo lên phượng hoàng hư ảnh cùng ngưng tụ tại hắn phía sau lưng, hai bên nhất thời lâm vào giằng co.
“Tử Lăng tỷ ngươi không sao chứ?”
Lưu Vân đám người xuất hiện nâng đỡ bị thương Huyền Vận.
“Các ngươi đem nàng đi trước, ta kìm chân con yêu thú này”
Lục Nam đối đám người truyền âm nói.
“Vâng”
Lưu Vận đáp ứng sau đó nhanh chóng cõng Huyền Vận chạy trở về sơn động, nơi đó có Lục Nam bố trí ẩn mặc trận pháp, ở đó tương đối an toàn.
“Các ngươi không đi được”
Luyện Ngục sư vương nộ hống một tiếng, nó phát ra một cái cầu lửa đánh về đang cõng Huyền Vận, Lưu Vân.
Chỉ là hỏa cầu vừa đi một đoạn, Huyền Vũ chi linh đã xuất hiện sinh sinh đem hỏa cầu chặn lai.
“Đối thủ của ngươi là bổn tọa”
Lục Nam nháy mắt xuất hiện trước mặt Luyện Ngục sư vương, linh kiếm bổ xuống một đạo to lớn kiếm mang thẳng hướng Luyện Ngục sư vương mà đi.
Luyện Ngục sư vương không dám kinh xuất, Luyện Ngục tử hỏa xuất hiện, một đạo hỏa trụ cùng kiếm mang giao phong, nhân loại này vô cùng cường đại, nó phải cẩn thận ứng đối.
“Oanh”
Hai đại chiêu số va chạm, hư không trấn động bụi mù bay khắp nơi, Lục Nam không để cho Luyện Ngục sư vương có cơ hội thở dốc, hắn nháy mắt lao về phía Luyện Ngục sư vương, trên thân khí tức không ngừng gia tăng.
Luyện Ngục sư vương cũng không chịu yếu thế, Luyện Ngục tử hỏa bao phủ quanh thân, đồng dạng khí tức tăng vọt cùng Lục Nam giao phong.
“Oanh, oanh, oanh...”
Chỉ nửa chung trà thời gian hai bên đã giao thủ mấy trăm hiệp, tại bọn hắn giao tranh hơn mười dặm phạm vi bên trong đều bị chiến đấu dư ba san thành bình địa, sinh linh xung quanh chạy thì chạy, chết thì chết.
“Oanh”
Lục Nam đánh ra một đạo kiếm quang, hai bên nhất thời tách ra, hắn bây giờ linh lực đã hư hao rất nhiều, trên thân thể xuất hiện không ít vết thương, trên tay trái xuất hiện một vết thương hằng sâu, máu không ngừng từ nơi đó chảy ra.
Luyện Ngục sư vương cũng không khá hơn là bao, Lục Nam chân phượng chi huyết đối với nó có tự nhiên áp chế, trên thân nó cũng xuất hiện không ít vết thương chỉ là không xuất hiện hiện tượng linh lực hư hao quá độ.
Luyện Ngục sư vương dù sao cũng là tiệm cận yêu hoàng cấp bậc yêu thú, hơn nữa yêu thú khả năng hồi phục so với nhân loại cường đại hơn rất nhiều bởi vậy về mặt này nó là ăn chắc Lục Nam.
“Nhân loại ta đông ý là ngươi rất mạnh nhưng cũng chỉ như vậy thôi, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ chết”
Luyện Ngục sư vương nộ hống một tiếng, trong miệng tử luyện ma lôi không ngừng ngưng tụ.
Nháy mắt tử luyện ma lôi như một con lôi điện thần long thẳng hướng Lục Nam mà đến.
Lục Nam ngay lập tức triệu hồi thuẫn linh cùng huyền vũ chi linh ngạnh kháng tử luyện ma lôi.
“Oanh”
Tử luyện ma lôi đánh trên huyền vũ chi linh cùng thuẫn linh, ngay lập tức làm hai thứ này xuất hiện một đạo to lớn vết rách, Luyện Ngục sư vương ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc nó tử luyện ma lôi vậy mà không công phá được Lục Nam phòng ngự.
Lục Nam đạt được thở dốc cơ hội, hắn thả người nhảy lên nhưng không phải lao về phía Luyện Ngục sư vương mà là hướng một phương khác chạy đi.
“Nhân loại ngươi lần này trốn không thoát”
Luyện Ngục sư vương nộ hống một tiếng sau đó huy cánh đuổi theo, trong mắt nó nhân loại này chỉ là đang làm một chút phản kháng cuối cùng cùng.
Chuyện nói hai đầu, lúc này Lưu Vân đám người đã chạy trở về sơn đông.
“Hô cuối cùng cũng trở về, đến đây coi như an toàn”
Lưu Vân đặt Huyền Vận xuống một tảng đá, bản thân nhất thời thở ra một hơi, nơi đây Lục Nam thiết đặt không ít trận pháp cùng cấm chế so với bên ngoài an toàn hơn rất nhiều.
“Cũng không biết sư tôn có thắng được Luyện Ngục sư vương hay không?”
Trong động Kiếm Sinh nhìn ra ngoài, thần sắc lo lắng, hắn thật sợ Lục Nam không kham nổi, dù sao Luyện Ngục sư vương so với lần trước gặp cường đại hơn rất nhiều.
Nghe đến lời này mọi người đều trầm xuống.
“Là ta đã liên lụy mọi người”
Huyền Vận áy náy nói, nếu không phải nàng nửa đêm ra đi cũng sẽ không gặp phải Luyện Ngục sư vương, Lục Nam cũng sẽ không phải bốc lên phong hiểm đi cứu nàng.
“Được rồi chuyện này không trách ai cả, các ngươi phải tin tưởng sư tôn, ngươi cường đại như vậy chắc chắn có thể chiến thắng”
Lưu Vân lên tiếng nói, bây giờ tự trách cùng lo lắng cũng không làm được gì không bằng lạc quan chờ đợi Lục Nam.
“Ừm”
Kiếm Sinh đám người gật đầu đáp ứng, thế là từ đó bọn hắn ở trong động chờ đợi Lục Nam trở về, vì sợ có biến cố phát sinh bọn hắn không dám đi ra ngoài, dù sao trong sơn động còn dự trữ không ít đồ ăn có thể cấp bọn hắn ăn thật lâu.
Chỉ là đến ngày thứ hai, Lục Nam vẫn chưa về, Huyền Vận trên thân ngọc bội lại lần nữa phát sáng như muốn thúc dục nàng trở về Huyền Vân tông.
Đến ngày thứ tư, ngọc bội phát sáng ngày càng đậm, Huyền Vận cũng là lâm vào xoắn xuýt, một mặt nàng gấp trở về xem tông môn rốt cuộc sảy ra chuyện gì, một mặt nàng muốn ở lại cùng Lưu Vân đám người chờ đợi Lục Nam trở về dù sao đối phương cũng là vì nàng mà bốc lên phong hiểm cùng Luyện Ngục sư vương chiến đấu.
Cuối cùng đến ngày thứ năm, Huyền Vận không thể chờ đợi thêm nữa, tông môn bên kia đã liền tục thúc dục tự hồ sảy ra chuyện rất quan trọng, chỉ là nàng rất lo lắng sợ nếu nàng đi Lưu Vân đám ngươi có thể tạo ngộ chuyện gì, như vậy nàng sẽ hối hận cả đời.
Bởi vậy Huyền Vận tìm đến Lưu Vân đám người ngỏ ý muốn đem bọn hắn cùng đi ra khỏi nơi này cùng nàng ở một đoạn thời gian, đợi Lục Nam trở về sẽ tìm bọn hắn sau.
Nhưng Lưu Vận chỉ đáp lại nàng một câu:
“Tử Lăng tỷ ta biết ngươi cần rời khỏi, ta sẽ không cản ngươi nhưng chúng ta sẽ không đi đâu cả, chúng ta sẽ đợi sư tôn trở về cho dù hắn có thể sẽ không bao giờ trở lại”
Nghe đến đây Huyền Vận không còn cố thuyết phục Lưu Vân đám người nữa, tối hôm đó Huyền Vận vô thanh vô thức rời đi sơn động.
Sáng này hôm sau, Lưu Vân phát hiện Huyền Vận đã không còn ở trong sơn động nữa, hắn thở dài một hơi trong lòng xuất hiện không hiểu vị đạo, hắn biết Huyền Vận là vì tốt cho bọn hắn nhưng là Lục Nam đệ tử, hắn không cho phép bản thân rời bỏ sư tôn.
Sư tôn chính là người đã đem hắn từ vực sâu vạn trượng kéo lên mặt đất lại một lòng bồi dưỡng cho hắn đến được bây giờ thành tựu, Lưu Vân hắn chưa từng xem mình là chính nhân quân tử nhưng chuyện bỏ rơi sư tôn, bỏ rơi người đã cứu giúp hắn, bổi dưỡng hắn, Lưu Vân thật sư không làm được.
Kiếm Sinh cùng yêu xà càng không cần phải nói, bọn hắn so Lưu Vân càng cố chấp, Huyền Vận cũng từng đi khuyên nhủ bọn hắn nhưng cả hai ngay cả mở miệng cũng không thèm.
Lại nói Lục Nam.
Mấy ngày này hắn câu dẫn Luyện Ngục sư vương chạy qua không ít địa phương, cơ hồ hung thú sâm lâm bình nguyên cùng khu vực xung quanh tất cả đều đi qua một lần.
Luyện Ngục sư vương trong lòng thì ủy khuất không thôi, nó đuổi theo Lục Nam vốn nghĩ nhân loại này chỉ là làm ra cuối cùng dãy dụa ai ngờ hắn linh lực vẫn còn dồi dào như vậy nó đuổi mấy ngày đối phương vẫn không có dấu hiệu kiệt sức.
Luyện Ngục sư vương cũng từng có suy nghĩ từ bỏ nhưng tại hắn chuẩn bị rút lui lúc, Lục Nam lại quay lại công kích nó, khiêu kích nó khiến nó không thể không tiếp tục truy đuổi.
Lục Nam thì nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn có âm dương thần thể tại thân, tại chạy trốn lúc Lục Nam đã vậy chuyển âm dương thần thể, không ngừng có linh khí được thần thể hấp thu cung cấp cho hắn linh lực.
Không những thế Lục Nam trong trữ vật giới chỉ còn cất dấu vô số thiên tài địa bảo, cơ hồ mỗi lần có linh lực cạn kiệt dấu hiệu hắn liền đem một cái thiên tài địa bảo cho phục dụng vì mình cung cấp linh lực.
Trong những trường hợp này âm dương thần thể sự cường đại được thể hiện ra vô cùng tinh tế, có được âm dương thần thể Lục Nam giống như một cái hố đen không ngừng đem linh khí cùng thiên tài địa bảo hấp chuyển hóa thành bản thân linh lực vậy.
“Nhân loại có gan thì dừng lại cùng ta quyết chiến”
Luyện Ngục sư vương nộ hống, mấy ngày này nó thật ủy khuất đến phát điên rồi nhân loại này căn bản không biết mệt mỏi nhưng hắn biết mệt a cứ đuổi như vậy biết đến lúc nào?
Nghe được lời này Lục Nam đột nhiên quay đầu, linh kiếm khẽ vẫy, khủng bố kiếm mang hướng phía Luyện Ngục sư vương mà đi.
Luyện Ngục sư vương vốn chỉ là nóng giận quát mắng một tiến, nó làm sao ngờ Lục Nam lại quay lại phản kích nó như vậy, vội vàng Luyện Ngục sư vương chỉ có thể tạo dựng một cái hỏa thuẫn bảo vệ thân thể.
Nhưng vội vàng hỏa thuẫn làm sao có thể ngăn chặn Lục Nam kiếm mang, kiếm mang nháy mắt cắt đôi hỏa thuẫn chém về phía Luyện Ngục sư vương.
“Oanh”
Luyện Ngục sư vương bị kiếm mang đánh chúng thân thể như sao băng rơi xuồng đất, nhất thời đất đã bay khắp nơi.
Bụi mù tán đi Luyện Ngục sư vương trở thân đứng dậy nhưng nó hoảng sợ phát hiện nơi này xung quanh chính là một cái to lớn trận pháp.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Trọng Sinh
- Thiên Đế Vô Thượng
- Chương 49: Lại Chiến Luyện Ngục Sư Vương