Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Đế Vô Thượng

Chương 45: Hung Thú Sâm Lâm Chỗ Sâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hung thú sâm lâm chỗ sâu.

Nơi đây so với ngoại vi cây cối càng um tùm, từ gốc cổ thụ khổng lồ tranh nhau phát triển, nơi đây không có đường đi tốt chỉ có thể từ trên cành cây không ngừng phi hành.

Trên tán cây, hai bóng người không ngừng nhảy giữa hai cái cành cây, đó chính là Lục Nam thầy trò.

Sở dĩ chỉ có hai bóng người bởi lúc này Lưu Vân đang cõng Lục Nam.

Lưu Vân vốn tưởng rằng hắn nhục thể tăng cường Lục Nam liền không để cho hắn cõng nữa nhưng không, cuộc sống này vốn không như tưởng tượng, lúc xuất phát Lục Nam liền bắt hắn cõng.

Đúng là Lưu Vân thể chất tăng cường không ít nhưng Lục Nam cũng không vì thế mà cho hắn nhẹ nhõm một chút, không những thế hắn còn đem trọng lực tăng cao thêm mấy lần.

Võ linh cao thủ vẫn không có cách nào điều kiển trọng lực nhưng đó là võ linh bình thường, Lục Nam là khác biệt.

Hắn vẫn chưa thể nắm giữ trọng lực pháp tắc, vẫn chưa thể thao túng trọng lực nhưng hắn có thể để linh cố hóa, từ đó ra tăng trọng lực của bản thân, đây đối với Lưu Vân đã quá đủ.

Hung thú sâm lâm chỗ sâu vốn đã vô cùng rậm rạp, đi lại đã vô cùng khó khăn, Lưu Vân càng là trên lưng đã cho linh lực cố hóa, nặng như ngọn núi Lục Nam đi lại càng thêm khó khăn.

Cơ hồ từng bước đều đang cố hết sức, khuôn mặt không ngừng đỏ lên, mồ hôi thấm ướt vạt áo, hơi thở hồng hộc như trâu, tóm lại là vô cùng chật vật, thậm chí thi thoảng còn bị ngã khỏi cành cây rơi xuống vạt rừng, may mà Lục Nam luôn xuất thủ đúng lúc đem hắn khéo trở lại.

Đi phía sau Kiếm Sinh nhìn thấy một màn này, ánh mắt toát lên vẻ đồng tình mà nhìn Lưu Vân, tiểu sư đệ thật sự là quá khổ rồi, nhưng mà hắn cũng không dám lên tiếng cầu xin cho Lưu Vân.

Hắn thật sợ Lục Nam cũng bắt mình cõng a.

Nghĩ đến bản thân phải cõng Lục Nam nhảy qua từng cành cây hình ảnh, Kiếm Sinh không tự chủ được mà rùng mình một cái.

Trong lòng thì âm thâm may mắn: cũng may sư tôn không có bắt mình cõng a.

Cũng may Lục Nam cũng không bắt Lưu Vân cả ngày cõng, cơ hồ mỗi ngày chỉ bắt hắn cõng một canh giờ, cho phép thêm hai khắc nghỉ ngơi sau đó ba người họ sẽ lên đường.

Đây là Lục Nam cân nhắc một canh giờ cõng chính là Lưu Vân cực hạn, không cần thiết phải đi ép hắn, thứ hai chính là để Lưu Vân cõng quá chậm, một canh giờ đi đường mới đi được một dặm nếu là ba người cùng đi một canh giờ ít nhất cũng phải đi được sáu bảy dặm a.

Đi chậm như vậy Lục Nam cũng có chút chán a.

Bởi vậy hắn lựa chọn chỉ để Lưu Vân cõng một canh giờ sau đó liền tự mình đi đường như vậy có thể đi xa hơn nhiều.

“Được rồi nghỉ một chút đi.”

Nhìn thấy một canh giờ qua đi không sai biệt lắm, Lục Nam quyết định nghỉ ngơi một chút.

“Hô, cuối cùng cũng được nghỉ.”

Nghe đến được nghỉ, Lưu Vân liền nhanh chóng kiếm một thân cây, thận trọng đặt Lục Nam xuống sau đó liền đặt mông ngồi xuống sau đó liền đem nước ra uống.

Lục Nam cùng Kiếm Sinh cũng riêng phần mình nghỉ ngơi.

“Hôm nay đi vậy thôi, lát nữa các ngươi cùng nhau tìm đến một con hung thú lịch luyện thuận tiện tìm chút đồ ăn.”

Mấy ngày này đi đường, bọn họ đã sâm nhập vào sâu trong yêu thú sâm lâm khoảng trăm dặm.



Nơi đây đã là đại võ sư cùng tiên thiên đại võ sư hung thú địa bàn, hai đệ tử không thể một mình chiến thắng bởi vậy cần phải cùng nhau đánh đến một con yêu thú.

Lục Nam định đi thêm vài dặm nữa liền dừng chân một đoạn thời gian.

“Vâng.”

Kiếm Sinh cùng Lưu Vân miệng đầy đáp ứng sau đó liền rời đi.

Thấy hai đồ đệ rời đi, Lục Nam lúc này nhắm hai mắt lại bắt đầu điều tức, tinh thần lực từ từ thả ra khóa lại hai đồ đệ vị trí đề phòng mọi chuyện sảy ra.

Nơi đây yêu thú đông đảo hắn cũng không lo hai đồ đệ ra khỏi khu vực cảm ứng, Kiếm Sinh cùng Lưu Vân cũng tự biết không được đi quá xa Lục Nam.

Hung thú sâm lâm chỗ sâu.

“Rống”

Một tiếng thú rống vang lên, theo đó một con hình thể như trâu yêu thú đang chạy như bay, trâu yêu này hình thể to lớn, toàn thân màu đen cả cơ thể như một tòa núi nhỏ biết di chuyển vậy, vô số to lớn nhánh cây cũng không thể làm chậm con vật này từng nhánh cây bị con cự thú phá nát.

Phía sau trâu yêu, hai bóng người đang không ngừng nhảy nhót giữa hai cành cây, ý đồ đuổi kịp trâu yêu.

Hai bóng người này không phải ai khác chính là Kiếm Sinh cùng Lưu Vân.

Trâu yêu này chính là Kiếm Sinh cùng Lưu Vân đối tượng lịch luyện, hay là nói trâu yêu này là bọn hắn tối nay đồ ăn.

Chỉ là trâu yêu này thực lực cũng không yếu, đại võ sư nhất trọng tu vi, bản thân thể chất càng là có thể so với đại võ sư tam trọng, Kiếm Sinh cùng Lưu Vân đánh nó thật lâu nó mới chịu đến thương tổn nhưng không có trí mạng vết thương.

Con trâu yêu này cùng là thông minh, biết không đánh lại quay đầu liền chạy bởi vậy mới có rượt đuổi một màn này.

“ Đại sư huynh chúng ta còn phải đuổi theo con trâu này đến lúc nào nữa đây, trời cũng sắp tối rồi.”

Đang đuổi theo ngưu yêu Lưu Vân liên tiếng, bọn hắn vốn muốn đánh úp ngưu yêu này đem nó bất ngờ đánh chết nhưng ai ngờ được rằng ngưu yêu thân thê vô cùng cứng cáp, bọn hắn là thật xem thường nó thân thể cường độ, không khu sử toàn lực dẫn đến bỏ lỡ diệt sát nó tuyệt hảo nhất thời cơ, ngưu yêu có cơ hội chạy trốn bởi vậy mới có một màn này.

Bọn hắn thật không ngờ ngưu yêu thân thể lại có thể so đại võ sư tam trọng, bình thường công kích thật không gây nên quá nhiều thương tổn chỉ có khu sử đại chiêu may ra mới có thể gây nên nó vết thương chí mạng, nhưng khu sử đại chiêu cần đến thời gian a, bọn hắn thật rơi vào thế khó.

“Chúng ta đuổi nó đến phía trước nửa dặm, lúc đi qua ta đã nhìn kĩ nơi đó có rất nhiều đại thụ, đến lúc đó chúng ta sẽ lợi dụng những đại thụ này kìm chân ngưu yêu, không được nữa vậy lùa nó tới chỗ sư phụ đi, sư phụ sẽ gϊếŧ nó.”

Kiếm Sinh điềm tĩnh nói.

Hắn đã không còn là đứa trẻ ngu ngơ trước kia, bây giờ Kiếm Sinh đã sớm có một loại thành thục cùng ổn trọng.

“Đúng”

Lưu Vân đáp ứng, kế sách này đã là tốt nhất rồi, hai ngươi lại tiếp tục đuổi ngưu yêu về phía trước.

Nửa dặm rất nhanh đã đi hết, ngưu yêu cũng đã đến khu vực nhiều cổ thụ.

Kiếm Sinh lúc này nhảy lên, linh kiếm suất hiện nơi tay, hắn liền huy kiếm chém, chỉ là Kiếm Sinh chém không phải là ngưu yêu mà là nó bên trên những nhành cổ thụ kia.



“Đùng”

Cổ thụ cành không ngừng bị chém xuống, rơi vào ngưu yêu trên thân.

“Rống”

Ngưu yêu vốn đã chạy đến nơi có cổ thụ dày đặc, di chuyển đã vô cùng khó khăn lúc này lại bị vô số cổ thụ nhánh cây như trọng chùy rơi xuống thân thể nhất thời không thể di chuyển được, nó rống lên giận dữ, toàn thân phát lực hòng thoát đi nhưng những cành cây cùng cổ thụ như một cái l*иg giam kìm chân nó, nhất thời khó mà thoát thân.

Lưu Vân nhanh chóng nắm bắt cơ hôi, hỏa chi ý cảnh được vận chuyển, xung quanh hắn hình thành chín đạo hỏa tiễn hướng ngưu yêu thân thể mà đi.

Chín đạo hỏa tiễn mỗi một đạo đều có thể trọng thương võ sư cao giai, chín đạo đồng thời đánh vào ngưu yêu khiến nó trên thân thể xuất hiện một vết thương cực lớn, cơ hồ nhìn thất cả sương bên trong thân thể.

Cùng lúc đó Kiếm Sinh cũng đằng không mà lên, linh kiếm nơi tay, kiếm ý tùy ý bộc phát cả người hắn cứ như một thanh lợi kiếm vậy, hai tay hắn nắm chặt linh kiếm, toàn bộ tu vi bộc phát, một kiếm bổ cuống hướng ngưu yêu cổ mà đi.

Kiếm vốn là thế gian sắc bén nhất vũ khí, kiếm ý độ sắc bén không phải bàn cãi, cộng thêm Kiếm Sinh toàn bộ lực lượng một kích, một kích này cho dù đại võ sư tứ ngũ trong không đề phòng cũng bị nhất kích đánh thành bị thương.

Nhất kiếm đánh vào ngưu yêu phần cổ, trên cổ hình thành một vết thương cực sâu, nhất thời máu chảy như suối nhuộm đỏ cả một khoảng đất.

Chỉ là ngưu yêu vẫn còn sống đến, nó vẫn cố gắng vùng vẫy như cuối cùng một lần dãy dụa.

“Còn lại giao cho sư đệ.”

Kiếm Sinh phân phó một câu sau đó liền ngồi xuống điều tức, một kích này đã lấy đi của hắn toàn bộ lực lượng, tiếp tục chiến đấu đã không thể, chuyện tiếp theo chỉ đành để cho Lưu Vân.

“Sư huynh yên tâm khôi phục, chuyện còn lại để ta.”

Lưu Vân đáp lời sau đó tiến lên một bước, ngưu yêu tuy bị thương nặng nhưng bọn hắn vẫn không thể lơ là, cao hơn cảnh giới yêu thú không phải dễ như vậy gϊếŧ.

Chỉ gặp Lưu Vân hai tay chống xuống đất, nhất thời vô số dây leo thừ dưới đất vượn lên cuốn lấy ngưu yêu, lần nữu cố định nó khiến nó không thể động đậy.

Lưu Vân thả người nhảy lên, trong tay hắn không biết lúc nào đã xuất hiện một thanh trọng đao, thanh này trọng đao chính là Lục Nam đưa cho hắn làm vũ khí, tất nhiên là linh khí cấp bậc.

Trọng đao xé gió mà đến, Lưu Vân thân thể lực lượng kết hợp với trọng đao tuyệt đối không thể coi thường, khổng lồ lực lượng hướng ngưu yêu cái cổ vết thương chém đi.

“Xoét, rống.”

Lưu Vân trọng đao chém vào ngưu yêu trên cổ vết thương, ngay lập tức liền chém nát sương cổ của nó, ngưu yêu kêu thảm một tiếng sau đó liền im bặt, sương cổ đã gãy, nó sinh cơ đã không còn.

“Đã chết?”

Kiêm Sinh thả người nhảy đến Lưu Vân bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía ngưu yêu, hoáng điều chỉnh khí tức hắn linh lực cũng đã khôi phục một chút.

“Ừm”

Lưu Vân gật đầu, ngưu yêu đã không còn sinh cơ, hiển nhiên đã chết hẳn.

Hai người xác nhận ngưu yêu thực sự đã chết sau đó liền ngồi xuống điều tức, lần này săn gϊếŧ ngưu yêu bọn hắn linh lực đã không sai biệt lắm dùng hết.

Nửa canh giờ sau khi, hai người liền kéo ngưu yêu ra ngoài sau đó đem ngưu yêu trở về, tuy linh lực chỉ khôi phục một phần nhưng đây là hung thú sâm lâm, để ngưu yêu thi thể ở đây lâu rất có thể sẽ dẫn đến cường đại hơn yêu thú.
« Chương TrướcChương Tiếp »