Chương 16: Ta Nhân Sinh Cũng Thật Khó Khăn A

Nguyên thành Lưu gia.

Giải quyết vấn đề thành lập thế lực, Lục Nam cũng không hề nhàn nhã.

Hôm nay Lục Nam gọi Lưu Chính đến mình biệt viện.

“Công tử ngài gọi ta?”

Vừa chạm mặt, Lưu Chính đã niềm nở mà chào hỏi Lục Nam, trước kia Lục Nam đã cứu Lưu Trọng cùng Lưu Mị bây giờ lại là sư phụ của Lưu Vân càng là Lưu gia bắp đùi to, Lưu Chính tự nhiên muốn bồi đắp thêm chút tình cảm.

“Lưu gia chủ ngồi đi”

Lục Nam cũng không vì đối phương không bằng mình mà cảm thấy kiêu ngạo, hắn điềm đạm chào Lưu gia chủ một tiếng sau đó mời đối phương ngồi xuống.

“Lưu gia chủ thử chút trà của ta sao”

Lục Nam vừa nói vừa châm trà cho Lưu Chính.

“Cảm cảm ơn Lục công tử”

Đối diện Lưu Chính lại có một loại thủ sủng nhược kinh cảm giác, tay tiếp nhân li trà của Lục Nam mà run run như sắp đánh rơi đến nơi.

Thấy cảnh này Lục Nam cũng cảm thấy buồn cười nhưng cũng không tiện nói gì cả.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Lưu Chính đến đây nhưng lần nào cũng như vậy câu nệ dù cho hắn nhắc đối phương không cần như vậy nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào.

Cuối cùng lần nào đến đây hắn cũng như vây câu nệ, thật không có chút gì là một nhất gia chi chủ phong phạm nên có. Lục Nam cũng có chút hiếu kì, vì sao Lưu gia có cái này gia chủ lãnh đạo mà vẫn còn trụ vững ở Nguyên thành lâu như vậy mà không ngã a.

Nếu biết Lục Nam cái này suy nghỉ Lưu Chính khăng định muốn khóc lên, đại ca a, ngươi mẹ nó một bàn tay đập bay võ linh lục trọng cao thủ nhân vật a, ngươi nói ta làm sao không câu nệ được chứ, lỡ ta làm ngươi nổi nóng chúng ta Lưu gia không phải liền nguy hiểm sao.

“Lưu gia chủ ngươi cảnh giới bị vây ở tiên thiên đại võ sư chắc cũng nhiều năm rồi đi”

Nhấp một ngụm trà sau khi Lục Nam liên lên tiếng hỏi Lưu Chính.

Tuy không biết vì sao Lục Nam hỏi mình vấn đề này nhưng Lưu Chính cũng thành thật trả lời:

“Đúng vậy, ta bị vây ở tiên thiên đại võ sư chi cảnh đã hơn mười năm nhưng vẫn không thể tiến thêm một bước”

Nói rồi Lưu Chính không tự chủ được mà nhìn Lục Nam một cái.

Chỉ là Lục Nam cũng không có quá nhiều phản ứng như đã dự đoán trước đồng dạng.

“Ừm, ngươi có muốn hay không phá cảnh?”

Lục Nam vẫn bảo trì ung dung thư thái, vừa uống trà vừa nói với Lưu Chính.

Nhưng Lưu Chính nghe vào lại như kinh lô trong tai vậy, hắn hóa đá ngay tại chỗ mà nhìn Lục Nam.

Mười năm, đã mười năm hắn bị vây tại tiên thiên đại võ sư cảnh chưa từng tiến thêm một bước, vốn đã nghĩ chắn phải mất thêm mấy chục năm nữa thậm chí đời này vô pháp tiến thêm một bước nhưng đùng một cái Lục Nam nói cho hắn có thể cho hắn đột phá võ linh, không hóa đá ngay tại chỗ mới lạ.

Kinh ngạc trong giây lát Lưu Chính lắp bắp hỏi lại Lục Nam: “Lục công tử ngươi...ngươi nói dĩ nhiên muốn ta đột phá võ linh cảnh”



Tuy đã nghe Lục Nam nói nhưng Lưu chính vẫn không nhịn được mà hỏi lại, liên quan đến tương lai của mình sau này hắn cũng phải hỏi lại lần nữa.

“Đúng”

Thấy Lưu Chính biểu lộ như thế này, Lục Nam cũng cảm thấy có chút buồn cười, hắn chỉ là đáp lại một câu khẳng định.

Được đến khẳng định của Lục Nam Lưu Chính hô hấp cơ hồ dồn dập lên, hắn không nghi ngờ vấn về năng lực của Lục Nam dù sao ngươi kia cũng là một bàn tay đập bay võ linh lục trọng cao thủ khủng bố tồn tại a.

Phát, lần này mình thật phát rồi, không ngờ ôm đại lão đùi lại được lợi như thế, sau này phải tích cực ôm a.

“Được rồi ngươi nhìn ngươi không có một chút gia chủ khí chất”

Đối với Lưu Chính biểu hiện hài hước Lục Nam cũng không nhìn được nữa, hắn liền nhẹ khiển trác một cái cho cái sau thu liễm một ít.

“Vâng vâng là ta thất thố”

Lưu Chính lập tức đáp lại trong lòng lại ủy khuất, đại ca a ta bị khốn tại cảnh giới này mười năm hơn lại vô pháp đột phá bây giờ ngươi đột nhiên nói có thể cho ta bước vào võ linh cảnh ngươi lại không cho ta hồi hộp? Cái này ngươi có còn là người không.

“Được rồi, ngươi bây giờ nói cho ta Lưu gia tình huống hiện tại một lượt toàn bộ nói ra, cùng có Nguyên thành toàn bộ thế lực cách cục cũng một lượt nói đi”

Lục Nam hỏi Lưu Chính.

Lưu Chính không dám thất lễ liên chỉnh đốn một phen ngôn ngữ sau đó đạo:

“Lục công tử như ngài đã biết chúng ta Lưu gia là Nguyên thành này đứng đầu gia tộc một trong, trong gia tộc ngoài ta tiên thiên đại võ sư đỉnh phong bên ngoài còn có năm mươi hai người có tu vi tiên thiên đại võ sư, chín mươi tám vị võ sư,....”

Lưu Chính giảng giải không sai biệt lắm nửa canh giờ, trong khoảng thời gian này hắn nó cho Lục Nam tất cả về Lưu gia, cùng những điều hắn biết về các thế lực tai Nguyên thành

các thế lực.

“Lục công tử ta chỉ biết bấy nhiêu”

Diễn giải không sai biệt lắm Lưu Chính liền đưa mắt hướng về Lục Nam chỉ gắp hắn ngáp một cái làm Lưu Chính không biết nói gì cho phải.

Cmn, ta bỏ hết công sức nói cho ngươi cặn kẽ như vậy ngươi lại đi ngủ?

Cũng không phải Lục Nam muốn ngủ mà là Lưu Chính kể chuyện quá mức nhàm chán nguyên cớ hắn ngủ lúc nào không hay.

Nhưng dựa vào Lưu Chính giảng dịch Lục Nam đã nắm bắt đại khái Lưu gia tình huống cùng Nguyên thành cách cục, hắn đã có tính toán phù hợp để phát triển Lưu gia cái thế lực mới này.

Lục Nam đã tính toán kĩ, muốn phát triển trước hết phải có tài nguyên, mà cách kiếm tài nguyên nhanh nhất không đâu khác ngoài buôn bán đan dược cùng binh khí.

Cho dù ở đâu cũng không thể phủ nhận dược đan sư cùng chú tạo sư chắc chắn là hai ngành nghề được tôn sùng nhất cũng kiếm được nhiều tài nguyên nhất.

Người tu hành không thể xa dời đan dược, không cần đan dược tu luyện cũng phải cần đan dược chữa thương a.

Không những thế có một sô loại đan dược nghịch thiên giúp người phục dụng vô điều kiện tăng cao tu vi một mảng lơn,... đủ loại công dụng khiến đan dược tại tu hành giới vô cùng được ưa chuộng.

Còn về binh khí thì không cần phải nói, tại cùng cảnh giới có một cái cường đại binh khí chẳng khác gì trực tiếp tăng chiến lực lên gấp đôi, gấp ba, thậm chí hơn.

Điều quan trọng là không phải ai cũng có thể làm luyện đan sư cùng chú đạo sư bởi vậy hai thứ này có giá trị rất cao.



Về binh khí, Lưu gia không có chú đạo sư cũng không có binh khí cửa hàng, cái này có thể bỏ qua.

Còn về luyện đan, Lưu gia vừa vặn có hai cái luyện đa sư cùng một cái trung bình tiệm đan dược, có thể từ mặt này phát triển trước, cũng có nơi để Lưu Vân tập luyện luyện đan thuật, nhất tiễn song điêu.

“Bây giờ ngươi đem ta đến các ngươi đan dược cửa hàng a” Lục Nam đối Lưu Chính đạo

“A...được”

Lưu Chính hơi sửng sốt một chút, không biết Lục Nam tự nhiên muốn đến cửa hàng đan dược là vì sao đây?

Nhưng hắn vẫn nhanh chóng đi trước dẫn đường cho Lục Nam đến cửa hàng đan dược.

Lưu gia tiệm đan dược là một cửa hành khá lớn có tên “tứ quý trai" nằm trên “ Đan phường”.

Nguyên thành có một số con phố đặc biệt để buôn bán chuyên một loại sản phẩm được gọi là phường thị như “ Dược phương”, “ Binh phương”.... cũng coi như thuận tiện cho khách hàng mua đồ.

Biết được Lục Nam cùng Lưu Chính đến đây, phụ trách trông coi cửa hàng Lưu gia trưởng lão đã sớm chẩn bị chu đáo, ra cửa tiếp đón.

Cùng Lưu Chính tiến vào tham quan cửa hàng, Lục Nam nhanh chóng thả ra tinh thần lực đánh gia sung quanh.

Cửa tiêm này cũng không tính lớn, chỉ khoảng năm trăm mét vuông, đặt ở “Đan phường" chỉ được coi là cửa tiệm trung bình.

Trên kệ bài bán vài loại đan dược nhưng cũng chỉ là một số đê dai đan dược, trong mắt Lục Nam mấy cái ki đan dược chẳng khác nào thức ăn cho heo.

Lục Nam đã sớm ngờ tới Lưu gia tiệm đan dược chẳng ra sao nhưng thật không ngờ lại tàn tạ đến như vậy làm hắn cũng có chút đau đầu a.

Thôi thì đã nhận nâng đỡ cái này thế lực cũng chỉ có thể hết sức mà làm a.

Mà một bên bồi Lục Nam tham quan Lưu Chính nhận thấy Lục Nam trên mặt càng ngày càng níu chặt cũng là lòng đầy thấp thỏm không yên.

Lục công tử chắc không phải vì ghét bỏ chúng ta tiệm đan dược mà từ bỏ chúng ta Lưu gia a.

“Lưu gia chủ ngươi tập trung tất cả Lưu gia luyện đan sư đến gặp ta”

Đi dạo một vòng Lục Nam đối với Lưu Chính đạo.

Thật hắn cũng không trách Lưu gia, dù sao Lưu gia sinh kế chủ yếu là buôn bán lương thực, rượu,... đan dược cũng chỉ là bọn hắn một cái khác kiếm tiền nghề phụ.

Cái này không phải bọn hắn không muốn phát triền mà là bồi dưỡng Luyện đan sư thực sự quá khó khăn.

Muốn bồi dưỡng một cái suất sắc luyện đan sư tài nguyên cần dồn vào Lưu gia căn bản không gánh nổi.

Lưu gia duy nhất hai cái Luyện đan sư cũng là Lưu gia chủ đời trước khắp nơi bôn ba mới có thể bồi dưỡng ra đến nhưng cũng chỉ là hai tên nhị phẩm luyện đan sư mà thôi, trong mắt Lục Nam căn bản là hai cái bình thường thầy thuốc mà thôi.

“Được”

Lưu Chính lĩnh mệnh không giám chậm trễ liền đi ngay, trong lòng vui mừng không thôi, Lục công tử vẫn là không bỏ chính mình gia tộc đi.

Lục Nam nhìn Lưu Chính rời đi lại thở dài không thôi.

“Cũng không biết lúc nào mới có thể bồi dưỡng mình thế lực trưởng thành đây, Lưu gia không đủ thực lực ta làm việc liền nhiều bó tay bó chân. Hazz ta nhân sinh cũng thật khó khăn a.”