Còn về phía Hồng Nguyệt, lúc này nàng chẳng thèm ngó tới Lưu Vân cũng như Lưu gia đám người, bây giờ nàng rất vui vẻ, mục tiêu đến đây lúc đặt ra đã thực hiện được.
Không trì hoãn, nàng hướng Lưu Chính làm một cái tư thế cáo biệt đạo:
“Lưu bá phụ, Hồng Nguyệt có việc tại thân xin thứ không ở lâu được, xin cáo biệt mọi người”
Trên chủ vị Lưu Chính một mặt hờ hững như không nghe thấy đồng dạng, hiển nhiên đang rất tức giận.
Ngươi sỉ nhục chúng ta như vậy chúng ta còn phải mặt cười đưa tiễn ngươi sao, nực cười.
Hắn nhìn thoáng qua Hồng Nguyệt hai người, khuôn mặt đó như kiểu muốn nói các ngươi muốn đi thì đi đi ở đây không hoan nghênh các ngươi.
Đối với Lưu Chính thái độ Hồng Nguyệt cũng không nói gì, nàng ta chỉ chắp tay một tiêng đối mọi người xung quanh rồi đi ra ngoài nhưng Nạp Lan Kiệt nào có buông tha cho Lưu gia nhóm một cách dễ dàng như vậy, dám đối với hai bọn hắn bất kính không cho chút bài học hắn làm sao rời đi.
“ Hừ! Các ngươi giám đối với bọn ta bất kính các ngươi không để Huyền Vân tông vào mắt hay sao?”
Nạp Lan Kiệt lạnh lùng nói, theo đó võ linh khí tức như thủy triều tuôn ra đè ép lên Lưu gia đám người.
Một bên Hồng Nguyệt vẫn bảo toàn vẽ mặt lãnh ngạo, nàng không hề ngăn chắn Nạp Lan Kiệt hành động.
Nói thật nàng cũng cảm thấy tức giận trước thái độ của Lưu Chính nhưng vì hai nhà nên cũng không có phát tiết, Nạp Lan Kiệt sở tác sở vi tuy hơi quá đáng một chút nhưng theo nàng cũng là chuyện bình thường.
“ Võ..võ linh lục trọng cao thủ”
Mà một bên khác Lưu gia đám người đang hốt hoảng lộ ra uy áp của bản thân nhằm chống lại cái kia khủng bố uy áp.
Lưu Vân cũng không ngoại lệ bị khủng bố uy áp đập vào mặt, hắn chỉ cảm thấy thân thể như bị một tòa núi lơn đè lên vậy, cường đại áp bách khiến hắn có xu hướng ngã xuống nhưng Lưu Vân làm sao chịu phục.
Hắn cắn vào đầu lưỡi miễn cưỡng duy trì sự thanh tỉnh không ngừng thúc ép bản thân không được ngã gục.
Nhìn thấy Lưu Vân như thế quật cường Lưu Chính đám người vừa sợ vừa lo, Lưu Vân dù sao cũng chỉ võ đồ trong mắt Nạp Lan Kiệt đơn gian cùng con khiến không có gì khác nhau vậy mà cố chống lại uy áp của hắn, rất có thể bị Nạp Lan Kiệt uy áp tại chỗ trấn sát.
Bọn hắn muốn lao lên bảo hộ Lưu Vân nhưng Lưu chính, Lưu Trọng đám người chính là chịu uy áp khủng bố nhất sớm cũng là to lớn nhất, đã không thể di chuyển chỉ có thể miễn cưỡng chống lại như thái sơn uy áp, sao có thể tới giúp Lưu Vân được chứ.
Mà một bên Nạp Lan Kiệt ánh mắt có chút kinh ngạc mà nhìn Lưu Vân tuy hắn không muốn náo đến gϊếŧ người bởi vậy hắn cũng khống chế bản thân uy áp đến điểm là dừng.
Mỗi người sẽ bị hắn uy áp tác dụng không giống nhau chỉ là hắn uy áp một tên cỏn con võ đồ làm sao có thể chịu được chứ.
Vậy mà Lưu Vân vẫn gắng gượng đứng ở đó.
Đây đối với Nạp Lan Kiệt là khıêυ khí©h, trần trụi khıêυ khí©h hắn quyền uy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tăng lên uy áp đối với Lưu Vân hòng ép đối phương phải khuất phục.
Mà đang gồng sức gắng gượng Lưu Vân chỉ cảm thấy cái kia uy áp đè lên phản thân trầm trọng hơn một mảng lớn.
Nhưng hắn không khuất phục, hắn cắn chặt răng tiếp tục gồng sức chống lại, đôi tay hắn giờ đây đã bị nắm cho chảy máu, ánh mắt cũng dần mờ đi nhưng hắn vẫn đứng ở đó, không cho phép bản thân gục ngã.
Đứng ở một bên Hông Nguyệt cũng bất ngờ trước tình huống này, thiếu niên đang đứng dưới kia khiến nàng có chút khâm phục, chỉ là có thể thay đổi vấn đề sao.
Nạp Lan Kiệt không nói lời nào nhưng khuôn mặt có chút tức giận, hắn ta tiếp tục tăng lên uy áp đối với Lưu Vân, khuôn mặt hắn như muốn nói
“Mẹ! hôm nay lão tử không bắt ngươi nằm xuống ta liền không phải Nạp Lan Kiệt”.
Bây giờ Lưu Vân nhận áp lực đã tăng lên gần gấp rưỡi, hắn đầu óc đã bắt đầu mơ hồ, cơ thể lung lay tựa hồ tùy thời có thể đổ xuống, bây giờ chống lại hắn chỉ còn lại chấp niệm cùng sự kiên cường của bản thân nhưng chống được sao.
Bây giờ uy áp mà Nạp Lan Kiệt phóng thích lên người hắn có thể làm bất tỉnh cả võ sư chứ nói chi là một tên võ đồ nhị trọng như hắn chứ.
Hắn đầu óc ngày càng mơ hồ, mắt không tự chủ được mà dần nhắm lại, hắn đã đến cực hạn, cơ thể đang dần mất đi ý thức.
“Ta cuối cùng cũng không thể phản kháng hay sao?”
Hắn thật sâu cảm giác được sự bất công của cái lấy võ vi tôn thế giới này nhưng thay đổi được gì chứ.
Lưu Vân ý thức càng ngày càng mơ hồ, nhưng lúc hắn gần như sụp đổ lúc, như núi đè cái kia uy áp đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, đúng là biến mất không phải Nạp Lan Kiệt chủ động thu hồi mà là không hiểu thấu tiêu thất, tựa như chưa từng xuất hiên đồng dạng.
Ở đây mọi người cũng ngây người bao quát Nạp Lan Kiệt, hắn cũng không biết bản thân uy áp làm sao lại không hiểu thấu biến mất nữa.
Trong lúc mọi người còn đang mơ hồ không hiểu tại sao “bịch” một tiếng Lưu Vân ngã xuống đất, tuy uy áp đã biến mất nhưng áp lực hắn phải chịu là quá lớn sở dĩ trước kia không có sụp đổ là vì sự quật cường của bản thân chông đỡ lấy, nếu là người bình thường đã sớm không khiêng nổi mà hôn mê đi.
Lưu Vân ngã lăn ra đất, cơ thể hư nhược nhưng hắn vẫn cố bảo trì một chút tỉnh táo, hắn muốn xem rốt cuộc ai đã giúp bọn hắn Lưu gia.
Trong đầu Lưu Vân mơ hồ hiện lên thân ảnh huyền bí bên hồ kia, cái này người có khả năng lớn nhất nhưng hắn cường đại đến thế sao?
“Vân nhi”
Lưu Chính là người đâu tiên kịp phản ứng, hắn lao nhanh về phía Lưu Vân, ôm hắn vào trong lòng, khôn mặt giữ tợn lạ thường thỉnh thoảng có nước mắt.
Lưu Vân từ nhỏ đã ốm yếu lại nhỏ nhất nhà nên hắn đặc biệt yêu thương đứa con út này, ngày thường còn không nỡ đánh hắn một cái nhưng hôm nay con trai mình bị người ta hành hạ ngay trước mặt mình, mà người cha như hắn lại không thể làm gì thậm chí không thể vì nhi tử báo thù, hắn có thể không phẫn hận sao.
“Nạp Lan Kiệt ta Lưu gia không đυ.ng đến các ngươi, các ngươi sao lại đối với chúng ta Lưu gia, đối ta nhi tử làm như vậy cơ chứ?”
Lúc này Lưu Chính đã nỗi giận gầm lên không để ý đến Nạp Lan Kiệt hai người thân phận nữa.
“Là cao nhân phương nào ra đây đi đừng dấu đầu hở đuôi nữa”
Nạp Lan Kiệt lúc này chẳng thèm quan tâm đến Lưu Chính biểu hiện, hắn nhìn chăm chú ra ngoài cửa mà hét lên, trong lòng lại vô cùng căng thẳng.
Hắn đã điều tra kĩ càng Lưu gia không có võ linh cao thủ a, võ linh cao thủ duy nhất mà Lưu gia có quan hệ là sư phụ của Lưu Trọng huynh muội nhưng hắn cũng chỉ là võ linh tam trọng không nói giám ra tay giúp Lưu gia hay không, dù có ra tay cũng không thể làm được đến bước này.
Đối phương có thể không một tiếng động phá tan uy áp của hắn nói rõ đối phương đối phương có tu vi hơn xa hắn nhưng dạng này cao thủ có thể ở Lưu gia không.
Nói hắn đi ngang qua thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ điên mới tin.
“ haha, tiểu tử rất hợp khẩu vị của ta, ngươi muốn làm đệ tử của ta hay không”
Yên lặng trong giây lát qua đi, một giọng nói mất chợt vang lên khắp đại sảnh
Cùng với giọng nói kết thúc một bóng người cũng xuất hiện bên ngoài đại sảnh.
Người này là một thanh niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, thân mang bạch ý , ngũ quan tinh xảo vóc người tuấn dật trên thân hắn tỏa ra một loại siêu phàm thoát tục khí tức tựa như một vị tiên nhân hạ phàm vậy.
Thanh niên kia không nhanh không chậm khuôn mặt hờ hững tiến về phía đại sảnh chỉ là hắn di chuyển nhưng chân không chạm đất, trôi nổi trên không trung cách mặt đất khoảng nửa trượng cứ như có một cái băng truyền vô hình đưa người đó đi vậy, nhìn hắn cứ như một vị thần tiên không dính khói lửa phàm trần vậy.
Này thanh niên còn có thể ai khác ngoài Lục Nam!
Làm hắn xuất quan liền cảm nhận được Lưu gia bên trong xuất hiện võ linh trung giai khí tức cường giả, vì hiếu kì nên hắn đã dùng tinh thần lực dò xét một chút.
Thật không ngờ lại gặp tình huống từ hôn khó sử này.
Chỉ là trót xem rồi nên cũng xem cho hết, hắn cũng không xem nhiều chỉ vừa đủ hoàn chỉnh là được.
Còn khi Nạp Lan Kiệt dùng uy áp chèn ép Lưu gia hắn không ra tay chỉ vì muốn thử thách Lưu Vân một chút mà thôi.
Kết quả làm cho hắn rất hài lòng, Lưu Vân tiểu tử kia tính cách rất hợp khẩu vị của hắn biết linh hoạt ứng đối, thà gãy không cong tính cách đặc biệt là giữ vững bản tâm không vì lợi lộc mà đánh mất tôn nghiêm đây chính là thứ mà Lục Nam tán thưởng nhất.
Bởi vậy Lục Nam quyết định thay Lưu gia giải quyết vấn đề này.
Mà làm sao để giải quyết? Tất nhiên là lấy đạo của người trả lại cho người đã đối phương dùng tu vi hung hăng càn quấy Lục Nam liền dùng thực lực tát thẳng vào mặt đối phương.
Mà trong đại sảnh Nạp Lan Kiệt ánh mắt lại có một tia khủng hoảng, trong lòng càng là kinh hào hải lãng, hắn thật sự không hiểu, nhỏ yếu đến một bàn tay đập nát Lưu gia lại không hiểu thấu xuất hiện một đại cường giả.
Trên người thanh niên trước mặt kia tỏa ra khí tức khiến Nạp Lan Kiệt cảm thấy vô cùng cảm giác áp bách cùng nguy hiểm hắn biết bản thân hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương.
Đặc biệt là đối phương còn muốn thu Lưu Vân làm đệ tử? Nhận một tên phế nhân làm đệ tử? Hắn bị điên sao?
Một bên khác Lưu gia đám người lại có một loại sống sót qua tai nạn cảm giác, ở đây Lưu gia nhóm người đều nhiều ít có quen biết Lục Nam, chỉ là không biết đối phương lại như thế cường đại, tiện tay lúc đó có thể phá giải uy thế của Nạp Lan Kiệt.
Đặc biệt là bọn họ cảm giác được Nạp Lan Kiệt dường như rất sợ đối phương, điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ đối phương chắc chắn mạnh hơn Nạp Lan Kiệt một đoạn có thể đánh bại Nạp Lan Kiệt.
Mà đang ngự không mà đến Lục Nam cũng chẳng quan tâm đến hai bên biểu hiện, hắn vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm mà tiến về phía Lưu Vân.
Làm hắn đến hạ trước mặt Lưu Vân lúc khí tức trên người liền chớp mắt biến mất không thấy thấy gì nữa, cứ như mọi thứ đều chưa từng xuất hiện một dạng vậy.
Mọi người lại được một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
Hắn sao làm được? Đây là câu hỏi mọi người ở đây hiện lên trong đầu lúc này, một giây trước còn khí thế ngất trời, một giây sau liền biến mất không thấy, như một cái thư sinh bình thường vậy, không hề có một chút linh khí nào, cùng người bình thường không có gì khác.
Cái này mà dùng đi đánh lén? Đơn giản là không thể phòng bị.
“Các hạ là ai?”
Nạp Lan Kiệt rốt cuộc trong khủng hoảng khôi phục lại, trong trí nhớ của hắn Đại Chu quốc không có như vậy một cường giả còn thân với Lưu gia.
Hắn không thể hiểu được.
“Ta cho ngươi nói sao”
Cùng với lời nói rơi xuống Lục Nam nhìn về phía Nạp Lan Kiệt, cánh tay khẽ vẫy linh khí cuồn cuộn kèm theo tinh thần lực hóa thành hỏa diễm phượng hoàng lao về phía cái sau.
“Khinh người quá đáng”
Nạp Lan kiệt vội vàng vận chuyển linh khí đồng dạng đánh ra một trưởng ấn về phía phượng hoàng linh khí.
Hắn thật không ngờ đối phương không nói câu nào liền động thủ.
Chỉ là Lục Nam chiêu số làm sao dễ như vậy phá.
Chỉ gặp trưởng ấn cùng hư ảnh giằng co không được bao lâu liền bị băng liệt, Nạp Lan Kiệt cũng chịu không nhỏ phản phệ, cổ họng dâng lên một dòng máu tươi bị hắn sinh sinh nuốt trở lại.
Mà khi hắn vừa lấy lại tinh thần tế ra hộ thể cương khí, phượng hoàng liền đâm vào người hắn, uy lực kinh khủng khiến Nạp Lan Kiệt hộ thể cương khí mới hình thành đã bị phá toái.
“Ầm”
Nạp Lan Kiệt bị đánh bay ra ngoài, đánh sập luôn bức tường, cả người ghim vào ngọn núi giả phía sau mới thôi.
Vây xem mọi người trợn mắt há hốc mồm, đối phương chỉ tiện tay một phẩy, đến linh khí còn không chấn động bao nhiêu liền đánh cho Nạp Lan Kiệt đỡ cũng không đỡ được bị đánh bay ra ngoài ghim hẳn vào núi giả như một bức tượng điêu khắc vậy.
Nạp Lan Kiệt chính là võ linh lục trọng cao thủ a tuy ở Huyền Vân tông tự trưởng lão hàng ngũ cũng chưa vào được nhưng ở Nguyên thành này đơn giản là thần tồn tại, chỉ cần đối phương nguyện ý đừng nói Lưu gia cả Nguyên thành này cũng phải bị hủy diệt.
Vậy mà trước mặt Lục Nam liền như đứa trẻ bị phất tay một cái liền bị đánh bay rồi.
Đứng cạnh một bên Hồng Nguyệt cũng một mặt rung động mà nhìn Lục Nam, Nạp Lan Kiệt trưởng lão thực lực nàng hiểu rất rõ tuy ở Huyền Vân tông không tính quá mạnh nhưng cũng được xem là một cao thủ, cho dù là sư phụ của nàng muốn một cái phất tay đánh hắn thành dạng này vẫn là dễ dàng nhưng linh lực chấn động ít như vậy căn bản là không thể.
Đối phương phải có thực lực như thế nào mới làm được như vậy?
“Hừ! Một cái nho nhỏ võ linh cũng muốn trước mặt ta phách lối? Còn cái kia Huyền Vân tông, muốn cùng ta làm kẻ thù sao? Ngươi nghĩ mình là ai chứ, đại biểu Huyền Vân tông hay sao mà lớn lối như vậy? Không biết đây là ta ở địa phương sao mà dám lớn lối hay Huyền Vân tông muốn kết thù với bổn tọa?”
lục Nam nói, đã muốn thay Lưu gia đánh mặt đối phương vậy thì đánh mạnh luôn đi, đỡ phải mất sức.
Hai bên người lại lần nữa chấn kinh, đây là Lục Nam muốn đi đánh mặt hai người kia hay sao? Đây con mẹ nó đơn giản là muốn náo lật trời rồi.