Chương 10: Từ Hôn

“Chính là ngươi gia gia ước định vị hôn thê”

Câu nói này như ngũ lôi oanh minh trực tiếp đánh vào Lưu Vân tâm thần, làm hắn đứng hình mất ba giây.

Lưu Vân biết trước kia hắn gia gia cũng chính là Lưu gia tiền nhiệm gia chủ là một vị võ linh cao thủ.

Trong lúc ra ngoài du lịch, hắn gia gia đã gặp Hồng gia gia chủ Hồng Thành, sau đó cả hai rất nhanh đã trở thành tri kỉ.

Còn việc định hôn ước là hắn gia gia cùng Hồng gia tiền nhiệm gia chủ trong thọ đản của cái sau tại mười một năm trước quyết định, ước định sau này tôn nữ của Hồng gia gia chủ cùng hắn sau này lớn lên sẽ kết thành đạo lữ.

Lúc đó hắn cùng Hồng gia tiểu thư mới hai tuổi.

Chỉ là trời luôn ưa thích trêu người, hắn gia gia trong lúc khám phá một cái di chỉ không may bị tạo ngộ tập sát qua đời, gia tộc địa vị cũng rớt xuống vạn trượng.

Còn hắn! Đơn giản đước người ta xem là phế vật.

Còn Hồng Nguyệt! Nàng được xem là đại Chu trăm năm hiếm có thiên tài được Huyền Vân tông đương nhiệm tông chủ đích thân nhận làm đồ đệ, được xem như thiên tài có khả năng chứng võ vương chi cảnh.

Hai người đơn giản là trời đất khác biệt.

Nghỉ tới đây Lưu Vân cũng không nhịn được liếc Hồng Nguyệt nhiều hơn một cái.

Hít sâu một hơi trừ bỏ tạp niêm, Lưu Vân hướng hai người chào một tiếng.

Đối với cái này Nạp Lan Kiệt chỉ gật đầu xem như đáp lại còn Hồng Nguyệt thì hờ hững, biểu hiện như không thấy hắn chào hỏi một dạng.



Đối với cái này biểu hiện Lưu Vân trong lòng rất bất mãn chỉ là đây là nghị sự sảnh, đối phương cũng là khách nhân bởi vậy hắn không tiện phát tiết.

Chào hỏi xong Lưu Vân quay lại phía Lưu Chỉnh hỏi : “Phụ thân, người bảo đại ca tới gọi ta về không biết có chuyện gì hay không ?”

“À...thì...cái này...” đối với Lưu Vân câu hỏi Lưu Chính lại trả lời có chút ấp úng mất tự nhiên điều này càng làm Lưu Vân thêm phần hiếu kì.

“Thôi chuyện này để ta nói đi!"

Không chờ Lưu Chính nói xong Hồng Nguyệt đã đứng dậy lên tiếng.

Nàng ta đứng dậy nhìn về phía Lưu Vân đạo

“Lưu Vân, ngươi muốn thế nào mới chịu từ bỏ chúng ta hôn ước?”

“Từ bỏ giữa hai ta hôn ước?’’

Lưu Vân buột miệng nói, trong lòng đã hiểu đại khái chuyện gì sảy ra, thì ra Hồng Nguyệt cùng Huyền Vân tông trưởng lão tới bọn hắn gia chính là vì việc khước từ hôn sự của hai nhà trước kia.

Chỉ sợ cái này chủ ý Hồng gia cũng ngầm đồng ý đi, dù sao không ai muốn nhà mình thiên tài lại đi gả cho một tên phế vật của một gia tộc đang suy bại cả.

“Đúng! Chỉ cần ngươi từ bỏ hôn sự này có yêu cầu gì ta đều có thể thỏa mãn. Không những thế ở đây có một khỏa đan dược có thể cho ngươi cải tạo lại thân thể tăng thêm ngươi chút thiên phú tu luyện cũng tặng cho ngươi xem như đền bù, từ nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng” Hồng Nguyệt tiếp tục đạo.

Nghe Hồng Nguyệt nói đến đây Lưu Vân lại lâm vào trầm mặc, thú thật hắn cũng không hề mong muốn vô duyên vô cớ cưới một người mới vừa gặp đầu tiên, hắn cũng rất bất mãn việc gia gia vô cớ gán ghép mà chưa từng hỏi ý kiến mình.

Chỉ là Hồng Nguyệt lãnh gạo thái độ lại khiến hắn ẩn ẩn có chút khó chịu.

Gặp Lưu Vân trầm mặc không nói Huyền Vân tông trưởng lão lúc này lên tiếng:



“Lưu Vân a! Ngươi nên biết sức bản thân mình ở đâu, ngươi căn bản không phù hợp với Hồng Nguyệt, nàng là thiên tài là thiên chi kiều nữ còn ngươi.... . Thôi, ngươi chỉ cân biết giữa hai người như trời đất khác biệt mãi mãi không bao giờ đến được đâu, từ bỏ đi thôi, đừng cố ôm đùi Hồng Nguyệt cùng Hồng gia nữa không có lợi cho các ngươi Lưu gia đâu, ta có thể lấy Huyền Vân tông đại biểu che trở các ngươi, cũng cho các ngươi đầy đủ chỗ tốt chỉ cần các ngươi Lưu gia từ bỏ hôn sự có được không?”

Nghe đến đây Lưu Vân hai tay đã xiết chặt, cả người như bao khỏa cả một tầng lửa giận, không chỉ hắn trên dưới Lưu gia trong lòng cũng lửa giận ngút trời, bọn hắn Lưu gia tuy suy bại nhưng cũng chưa hướng gia tộc nào lấy lòng a, cũng chưa từng hướng Hồng gia xin trợ giúp, đối phương lại nói bọn hắn ôm đùi Hồng gia, còn dùng lời lẽ kiêu căng sỉ nhục bọn hắn, bọn hắn làm sao không giận, mà trên chủ vị Lưu Chính tuy cái gì cũng không nói nhưng khuôn mặt ông cũng âm trầm vô cùng hiển nhiên là bị chọc cho giận không nhẹ.

Mà một bên Nạp Lan Kiệt như không thấy những thứ này một dạng tiếp tục đạo:

“Nếu ngươi Lưu gia từ bỏ đối Hồng Nguyệt hôn sự Huyền Vân tông sẽ để Lưu gia trở thành nhất đại gia tộc, độc chiếm toàn bộ Nguyên thành này, chúng ta cũng sẽ cho ngươi một viên phá linh đan giúp các ngươi Lưu gia gia chủ có thể đột phá võ linh cao thủ ngươi thấy thế nào?”

Nghe Nạp Lan Kiệt nói Lưu gia lại lần nữa trần mặc, lần này Huyền Vân tông vì lần này từ hôn đã bỏ ra đủ vốn đánh cược, không nói giúp Lưu gia độc chiếm Nguyên thành còn có một viên phá linh đan, có này đan dược Lưu Chính có thể đột phá võ linh điều này đối với Lưu gia mà nói vô cùng trọng yếu.

Có võ linh tọa trấn cùng không có võ linh cao thủ tọa trấn gia tộc hoàn toàn là hai chuyện khác nhau, từ đó Lưu gia có thể có thêm càng nhiều tài nguyên phát triển gia tộc.

“Các ngươi Huyền Vân tông đang bố thí chúng ta Lưu gia sao?” từ lúc đến giờ không nói câu nào Lưu Chính rốt cuộc lên tiếng, Nạp Lan Kiệt nói chuyện cứ như đang cầm nắm gạo bối thí cho bọn ăn mày vậy, hắn là Lưu gia chi chủ, phụ thân của Lưu Vân há có thể ngồi yên được nữa, nếu không Lưu gia chính là địa điểm cho thế nhân chê cười.

“Hừ! Các ngươi Lưu gia đừng thấy tốt mà không biết hưởng, chuyện hôm nay các ngươi có hay không cũng phải chấp nhận từ hôn, các ngươi muốn chống lại Huyền Vân tông hay sao?”

Đối với Lưu gia thái độ Nạp Lan Kiệt hừ lạnh một tiếng, hắn là ai là Huyền Vân tông trưởng lão đi đến đâu cũng người người tôn sùng nhưng cái kia Lưu gia lại giám làm trái ý hắn, cái này làm sao có thể chấp nhận được.

Mà một bên khác Hồng Nguyệt lại bảo trì sự lạnh nhạt như mọi chuyện không dính dáng đến mình đồng dạng.

Đối với hai người này thái độ Lưu gia đám người chỉ có thể giận mà không thể làm gì được, dù sao đối phương cũng là võ linh cao thủ bọn hắn cả gia tộc có chống lên cũng chỉ có chết phần.

“Đây là các ngươi đến giải hôn thái độ sao” lúc này Lưu Vân rốt cuộc lên tiếng.

Hai người này thái độ đã chọc đến hắn một cái cực hạn còn nhẫn đến khi nào nữa cơ chứ.