Cổ Trình Thành bắt đầu bận rộn tu hành trận đạo, phối hợp với mạch Võ Cực của hắn, các trận văn diệu kỳ kia giống như tự mình diễn giải ra cho hắn đọc. Vậy nên việc tu hành của hắn trở nên rất đơn giản.
Gần ba ngày trôi qua, hắn đã có thể dễ dàng vẽ ra trận pháp một sao rồi.
Ngày thứ mười, hắn có thể tiếp xúc với trận pháp hai sao.
Sau hai mươi ngày, hắn đã dễ dàng vẽ ra hộ trận ba sao đơn giản nhất.
Sở Tiêu Tiêu nhìn tốc độ này mà sợ hãi.
“Đệ chỉ cần hai mươi ngày là đã có thể bước từ nhập môn đến trận sư ba sao rồi, cuối cùng tỷ cũng hiểu vì sao sư phụ đột ngột để ý đệ như vậy”.
Sở Tiêu Tiêu cảm thán.
“Trong động này có rất nhiều ngọc giản giải thích kỹ lưỡng về trận đạo, còn có rất nhiều trận kỳ để đệ tiêu hao tùy ý. Vậy nên, thứ đệ tốn chỉ là một ít thời gian để khắc trận văn thôi mà, chẳng lẽ việc tu luyện tăng cấp trận pháp khó lắm hả?”
Cổ Trình Thành nghe thế chỉ thuận miệng nói
“Rất khó… À?”
Sở Tiêu Tiêu nhìn Cổ Trình Thành mà thấy cạn lời, đành nói: “Đúng là đệ chỉ tốn chút thời gian để vẽ trận văn theo thôi, nhưng nói nghe đơn giản vậy, chứ trận văn đã là thứ rất huyền bí rồi. Nếu người không có ngộ tính cao thì hoàn toàn không thể nắm chắc mỗi một trận văn như vậy được.
Từ xưa đến giờ, có rất nhiều trận sư vì không hiểu đúng một vài hoa văn trong trận mà phải dừng lại ở một ngưỡng mười năm hay hai mươi năm gì đó cũng rất bình thường mà.
Còn người mà chỉ tốn hai mươi ngày đã đạt đến trận sư ba sao như đệ, thì ta chưa từng nghe nói đến kẻ nào biếи ŧɦái như vậy”.
“Chẳng lẽ thăng cấp trận sư khó đến vậy à?”
Cổ Trình Thành đơ người, hắn cảm thấy chuyện tu luyện trận đạo rất đơn giản mà. Nhưng nghĩ lại bản thân đã có tư chất nghịch thiên, khả năng lĩnh ngộ cũng cực kỳ cao, cộng mạch Võ Cực thì mấy chuyện này là bình thường.
“Ta đúng thật là một tên biếи ŧɦái nhất đời này đấy.
Bảo béo này, ngươi nhận ta là chủ cũng vì ta là người được ông trời chọn phải không?”
Cổ Trình Thành kiêu ngạo.
“Bớt ảo tưởng, những chủ nhân sở hữu Hồng Mông Chí Bảo đều là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ đấy. Ngươi cũng không phải trường hợp ngoại lệ đâu.
Chủ nhân của Hồng Mông Chí Bảo không nghe theo sắp đặt của thiên mệnh.
Mà như ngươi cũng được coi là yêu nghiệt sao? Ngươi là một kẻ gà mờ thôi, làm ơn tự biết mình hộ cái được không?”
“Làm ơn… Cái quỷ gì?”
“Mạ nó, đùa gì chứ. Năm đó ta đi ngao du vạn giới cũng học rất nhiều phương châm nhá!
Tóm lại thì trên thế giới này có rất nhiều kẻ yêu nghiệt thiên tài, có con của thánh nhân, truyền thừa của đại đế, ấu thú Thái Sơ, huyết mạch Cổ Thánh, vân vân và mây mây…
Có người vừa sinh ra là đã có thể giẫm nát núi sông, cũng có kẻ mới mang thai mười tháng đã có thể tụ thiên địa, tạo thành tạo hoá trong bụng.
Người phàm làm sao biết trời đất cao bao nhiêu, họ chỉ thấy được con sông dài nhỏ mà coi như Dao Trì thôi.
Ngươi tốn hai mươi ngày để thành trận sư ba sao thì kiêu ngạo gì chứ? Có người thừa kế trận đế, vừa sinh ra đã có ấn ký căn nguyên của trận đạo, vừa hiểu chuyện là đã nghiên cứu tiên trận rồi”.
“Có người biếи ŧɦái đến mức đó luôn à?”
Cổ Trình Thành bất giác nuốt nước bọt, thế giới này rộng đến mức làm hắn khó tưởng tượng. Yêu nghiệt ở thế giới này còn nhiều đến mức đáng sợ.
Hắn lại nhớ tới mình dùng huyết mạch quỷ dị mà khiến bản thân gần như là bất tử, vậy suy ra vẫn còn có người sở hữu được huyết mạch mạnh mẽ hơn nữa sao?
Cổ Trình Thành biết bản thân thật sự yếu nhưng nếu chỉ xét về tư chất hay chiến lực, hắn vẫn có sự tự tin. Lòng tin này là của thiên kiêu đứng đầu Đại Tần, là sự tự tin của một cường giả bất khả chiến bại và cũng là thứ hắn cần phải có.
Từ đây, Cổ Trình Thành âm thầm gieo vào đầu mình suy nghĩ “Ta rất yếu”, cho đến sau này, khi hắn gặp phải Diệp bóc lột, chủ của Ngũ Hành Châu thì hắn đã có thể đánh cho mấy kẻ sừng sỏ phải khóc thét khen hắn là yêu nghiệt.
“Thật ra ngươi cũng đừng xem thường bản thân, ngươi có thể trở thành chủ nhân của Hồng Mông Chí Bảo thì đã chứng minh ngươi có thứ gì đó hơn người khác rồi”.
Bàn Bảo nói tiếp: “Hồng Mông ra đời sẽ sinh ra bốn pháp khí. Lần lượt bốn chí bảo Hồng Mông là Ngũ Hành Châu, gương Âm Dương, thước Thiên Địa Thước và Cửu Trọng Môn.
Chủ của Ngũ Hành Châu tên Diệp bóc lột là kẻ yêu nghiệt, cũng là người cực kỳ kiên trì và kiên định.
Chủ của thước Thiên Địa có đạo tâm rất trong sáng, luôn theo đuổi đại đạo vô hạn.