Ở đây xét về thực lực thì Sở Tu là mạnh nhất, xét về số lượng người thì phe Sở Cuồng là đông nhất.
Sở Thiên Vũ là kẻ yếu nhất, chỉ có một mình, hắn đương nhiên không thể tiến vào từ đường này.
"Đại ca, ai nói người lớn tuổi hơn thì thích hợp tiến vào từ đường hơn?
“Chúng ta đều là con cháu Sở gia, đều có tư cách vào từ đường bái kiến tổ tiên”.
“Hơn nữa, ở đây rõ ràng có đến năm bệ đá truyền tống".
Sắc mặt Sở Thiên Vũ có chút khó coi, nhưng thực lực lại không bằng người khác, chỉ có thể cứng rắn nói chuyện.
“Ta nói chỉ có hai bệ đá truyền tống thì tức là chỉ có hai bệ đá truyền tống”.
“Thất đệ, chỉ cần đệ lui ra khỏi trận pháp này thì ta sẽ không làm đệ bị thương, nếu không... Hừ! "
Lời vừa dứt, khí tức của Sở Tu bỗng nhiên bộc phát, trong mắt tràn đầy lạnh lùng.
Sở Thiên Vũ lập tức nắm chặt hai tay, lại không nói nên lời, trong lòng âm thầm thở dài, lần này hắn đến tìm Sở Vân Mặc cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Hắn ta tự biết phần thắng không cao, mà Sở Vân Mặc lại là mục tiêu mà gia chủ Sở gia nhắm đến, cho nên hắn ta mới suy đoán Sở Vân Mặc chắc chắn có chỗ hơn người.
Nhưng hắn ta vẫn cảm thấy không chắc chắn.
"Đi ra ngoài!"
Sở Tu quát lên, trường kiếm đã xuất hiện trên tay.
"Đại ca, ta tự biết thực lực không bằng huynh, nhưng từ đường chính là nơi trọng yếu nhất trong tổ địa Sở gia ta, bất kể thế nào ta cũng sẽ đấu một trận!"
Sở Thiên Vũ tức giận hét lớn, nghiến răng nghiến lợi đối mặt với kiếm ảnh của Sở Tu.
"Không biết tự lượng sức, võ kỹ cấp thiên, Cửu Kiếm Thiên Mạc!"
Vèo vèo vèo!
Khi Sở Tu vung kiếm, vô số kiếm kh bắn về phía Sở Thiên Vũ.
Cổ Trình Thành đứng sau cột đá, lặng lẽ nhìn Sở Thiên Vũ và Sở Tu đang chiến đấu kịch liệt, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Có hai cách để giúp Sở Thiên Vũ tranh được chức vị thiếu tộc trưởng, thứ nhất là giao nộp nhiều Huyền Tinh Thạch hơn hai người kia.
Thứ hai - gϊếŧ hai người còn lại.
Cổ Trình Thành bản tính thuần lương, cho nên hắn dự định lựa chọn cách thứ hai.
Nhưng hắn không thể làm loại chuyện gϊếŧ người này, dù sao Sở Thiên Vũ chỉ là tạm thời hợp tác với hắn, người này cũng không phải bạn thân hay người thân của hắn.
Nếu hôm nay hắn ra tay gϊếŧ Sở Tu thì rất khó nói sau này Sở Thiên Vũ có dùng chuyện này để đâm sau lưng hắn hay không.
Mượn dao gϊếŧ người là tốt nhất.
Hắn liền lặng lẽ ẩn mình sau cột đá chờ cơ hội.
Sở Thiên Vũ hiển nhiên đã cố gắng hết sức, vì chức vị thiếu tộc trưởng nên hắn ta đã vô cùng liều mạng, nhưng hiển nhiên chênh lệch thực lực giữa hai người vẫn không hề nhỏ.
Rất nhanh, Sở Thiên Vũ đã rơi xuống thế hạ phong.
"Cực phẩm võ hồn, Bạch Liễu!"
Thấp giọng hô, Cổ Trình Thành ngưng tụ ra một cây Bạch Liễu phía sau lưng.
Võ hồn kỹ, trình độ cao nhất nở rộ!
Chíu chíu chíu!
Vô số cành liễu từ sau cột đá bắn ra, bay thẳng về phía Sở Thiên Vũ.
"Thẩm sư muội!"
Trên mặt Sở Tu hiện lên một tia vui mừng, nếu như Thẩm Thư Di tới đây thì sau khi giải quyết Sở Thiên Vũ hắn ta sẽ giải quyết luôn cả Sở Cuồng.
Sắc mặt Sở Thiên Vũ cực kỳ khó coi, lúc này liền muốn chạy trốn.
"Thất đệ, ở lại đi!"
Quát lên một tiếng, Sở Tu vung trường kiếm trong tay hóa ra vô số kiếm ảnh điên cuồng bắn về phía Sở Thiên Vũ.
Chỉ cần Sở Thiên Vũ trọng thương thì hắn ta liền có thể đối phó với Sở Cuồng.
"Đại ca, huynh hϊếp người quá đáng!"
Sở Thiên Vũ tức giận hét lên, sau lưng hắn ta, một thanh thánh kiếm màu vàng chậm rãi xuất hiện.
Cực phẩm võ hồn, Lãm Kim Kiếm!
"Đi!"
Thánh kiếm bắn ra, hóa thành một luồng ánh sáng màu vàng đâm thẳng về phía Sở Tu.
Khóe miệng Sở Tu lộ ra một tia mỉa mai, hắn ta vung tay phải điều khiển kiếm ảnh chém về phía Lãm Kim Kiếm.