Chương 11

Tu vi của Sở Tu đã là Trúc Thể viên mãn, thực lực không hề yếu, một chưởng này, có thể nói là vô cùng hung bạo.

Cổ Trình Thành lập tức thu hồi trường thương, đá Thẩm Từ ra, đâm đến hướng của Sở Tu.

Sở Tu thấy thế, cưỡng ép nghịch chuyển nguyên lực, thu hồi chưởng phong nhưng tốc độ của Cổ Trình Thành còn nhanh hơn nữa, trong nháy mắt hắn đã bay ra từ phía sau Thẩm Từ, trường thương xoay chuyển, mạnh mẽ lao đến hướng của Sở Tu.

Keng!

Dưới tình thế cấp bách, Sở Tu chỉ kịp ném ra một tấm khiên, một sức mạnh khổng lồ bùng nổ trên tấm khiên.

“Sức mạnh khủng khϊếp thật!”

Sở Tu chau mày, thầm than, Sở Vân Mặc còn mạnh hơn so với trong tưởng tượng của hắn ta.

Bang!

Tấm khiên đánh trả, Sở Tu nắm chặt lấy tấm khiên, cả người lui liên tiếp mấy chục bước.

Cổ Trình Thành chưa từng để ý đến Sở Tu, trường thương phi tới giữa không trung nện xuống Thẩm Từ, thân thương đập trực tiếp lên bụng hắn ta, sau đó, Thẩm Từ hóa thành một luồng ánh sáng, ngã xuống đất, ói máu.

“Quỳ xuống, hoặc là chết!”

Giọng nói của Cổ Trình Thành vô cùng lạnh băng, trên mũi thương đột nhiên hiện ra một đường hàn quang, trực tiếp hướng đến trái tim của Thẩm Từ.

Thẩm Từ cảm thấy bản thân mình đã chết trong chớp mắt, vội vàng hét lớn: “Ta quỳ!”

Trường thương rơi xuống, đâm vào mặt đất trước mặt Thẩm Từ!

Cộp cộp cộp!

Ba cái dập đầu, cực kỳ dứt khoát.

Cổ Trình Thành không nhìn đến Thẩm Từ nữa, thu trường thương vào bên trong nhẫn trữ vật, ánh mắt đảo qua Sở Tu đang phẫn nộ, khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười ngạo mạn: “Đừng có làm mấy chuyện hạ cấp như này nữa”.

Trong lời nói có ẩn ý, một số tu sĩ thông minh đã nghĩ ra được cái gì đó.

Rất nhiều người đều thắc mắc tại sao Thẩm Từ đá lấy trận pháp truyền âm để lăng mạ Sở Vân Mặc, mà bây giờ xem ra, chắc chắn là có người ở phía sau Thẩm Từ.

Sắc mặt của Sở Tu cực kỳ khó coi, ánh mắt chậm rãi trở nên lạnh lẽo: “Ngũ đệ, sự trưởng thành của ngươi thật sự làm ta phải kinh ngạc. Trong ngày tranh cử thiếu tộc trưởng, hy vọng ngươi vẫn còn có thể kiêu ngạo được như hôm nay!”

Nói xong, Sở Tu trực tiếp xoay người rời đi, vốn là muốn làm cho Cổ Trình Thành không vui, nhưng cuối cùng lại gây phiền toái cho chính mình.

Còn về Thẩm Từ, đã sớm không còn mặt mũi lưu lại nơi này, trong khi Cổ Trình Thành đang nói chuyện thì đã chật vật rời đi.

Trận chiến hôm nay, đã nhanh chóng được truyền ra khắp toàn bộ Đạp Vân Tông.

“Lấy Trúc Thể trung kỳ đánh bại được Trúc Thể hậu kỳ Thẩm Từ, lại còn đánh bại được Trúc Thể viên mãn Sở Tu? Sợ là ngươi đang nằm mơ đó?’

“Hoàn toàn chính xác, lúc ấy không chỉ có một mình ta ở đấy, mà còn có rất nhiều sư huynh đệ đồng môn đều đã thấy được”.

“Chuyện này ta có thể làm chứng?”

“Chẳng lẽ Sở Vân Mặc muốn quật khởi? Đoạn thời gian hắn rời tông môn chẳng lẽ đã kỳ ngộ được thứ gì nghịch thiên hay sao? Lâm Khuynh Thành xem trọng hắn như thế, hay là nàng biết được cái gì?”

“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, kỳ ngộ đương nhiên là có, nhưng mà nói muốn quật khởi thì chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Lúc ấy Sở Tu tránh để cho Thẩm Từ bị thương, đã thu lực lại nên mới bị Sở Vân Mặc đánh lui. Nếu thật sự đánh nhau, mười tên Sở Vân Mặc cũng chưa chắc đã là đối thủ của Sở Tu”.

Có người lắc đầu, nói.

Có nhiều ý kiến khác nhau, nói tóm lại, Sở Vân Mặc không chỉ được người ta biết rõ tới cái danh thiên héo của mình.

“Dẫu sao cũng là dòng chính của Sở gia!”

Người cảm khái nhiều, cũng có kha khá kẻ ghen tị.

...

Còn về phần Cổ Trình Thành, hắn dẫn Lâm Khuynh Thành đi dạo trong tông môn.

Thật ra thù ấn tượng của Đạp Vân Tông đối với Cổ Trình Thành hoàn toàn là từ ký ức của Sở Vân Mặc, sau khi đi vào tông môn hơn một tháng, phần nhiều thời gian hắn chỉ có tu luyện.

Đối với non sông gấm vóc của Đạp Vân Tông, căn bản không có thời gian để tham quan.

Dọc theo đường đi, Lâm Khuynh Thành có không ít vấn đề, nhưng bản thân Cổ Trình Thành cũng là nửa vời.

“Sở sư huynh, lúc niên thiếu đã từng đi qua Bách Thú Lĩnh chưa?”

Sau khi nói thêm một chút chuyện râu ria, quan hệ của Lâm Khuynh Thành và Cổ Trình Thành thân thiết hơn một chút, nàng ta lập tức hỏi đến chuyện mà mình để ý nhất.

Bách Thú Lĩnh, là nơi mà năm đó Lâm Khuynh thành được thiếu niên kia cứu.

Cổ Trình Thành có hơi sửng sốt, nơi này đương nhiên hắn đã từng đi qua, năm đó sư phụ Ninh Tòng Võ đã từng đưa hắn đo Bách Thú Lĩnh để rèn luyện, khi đó hắn không cẩn thận mà lạc mất sư phụ,

Lại bị một con hung thú đuổi gϊếŧ, lúc đó hắn còn nhỏ, hoảng loạn không chọn rõ đường, chỉ biết liều mạng bỏ chạy.

Ký ức sâu sắc nhất của hắn về lần hoảng loạn mà không chọn đúng đường để trốn, là khi hắn nhảy qua một tảng đá bay trên không trung, vừa lúc đó lại bị đuôi của một con bọ cạp hắc hồn đâm trúng…

Nhưng Sở Vân Mặc chưa từng đến đó, ít nhất thì trong ký ức rời rạc của Sở Vân Mặc, không có ấn tượng với chuyện này.

“Chưa từng đi qua, Bách Thú Lĩnh là của Vấn Tiên Tông ở phương nam, Đạp Vân Tông ta ở phía bắc Vấn Tiên Tông. Ta làm sao đi xuyên qua Vấn Tiên Tông để đi Bách Thú Lĩnh rèn luyện? Huống chi còn là thời niên thiếu?”

Cổ Trình Thành lập tức lắc đầu.

Lâm Khuynh Thành có hơi sửng sốt, âm thầm nhíu mày.

Hay là, chuyện này chỉ là trùng hợp thôi?

Cái vết thương màu đen kia, có lẽ không phải là do đuôi của bọ cạp hắc hồn lưu lại, ngày hôm đó chỉ thoáng nhìn qua, cho nên phán đoán cũng đã lệch đi không ít.

“Đúng thế, thiếu niên kia làm sao có thể sống sót dưới độc của bọ cạp hắc hồn, mấy năm nay là ta vẫn luôn tự mình lừa mình thôi”.

Lâm Khuynh Thành có hơi thất vọng, lắc lắc đầu, ngoại trừ vận may không thực tế, thì tâm tư đối với Sở Vân Mặc trước mắt cũng đã phai đi không ít.

"Sở sư huynh, ta cảm thấy có hơi mệt".

Lâm Khuynh Thành nhẹ giọng, nói.

"Vậy thì để ta đưa ngươi về đi".

Cổ Trình Thành gật đầu, nếu không phải Thẩm Từ đến gây phiền toái cho hắn, thì hắn căn bản sẽ không ra ngoài, có võ hồn, hiện tại hắn chỉ muốn mạnh lên, chỉ muốn đến Vấn Tiên Tông để đòi công bằng cho mình.

Hắn không phải Sở Vân Mặc, cũng sẽ không sống cuộc sống của Sở Vân Mặc.

Sau khi về lại nơi ở của mình, Cổ Trình Thành lại bế quan một lần nữa.

Lâm Khuynh Thành cũng tựa hồ ít có hứng thú với Cổ Trình Thành, cũng chưa từng tìm Cổ Trình Thành để nói chuyện phiếm.

Thời gian trôi qua, cũng vì Sở Vân Mặc ra tay, mà trong khoảng thời gian này, tranh đấu trở thành thiếu tộc trưởng của Sở gia cũng đã trở nên vang dội.

Sở gia có ba đại yêu nghiệt là: Sở Tu, Sở Thiên Vũ và Sở Cuồng.

Ba người này đều là Trúc Thể viên mãn, trong đó Sở Tu là người có tiếng nói lớn nhất.

Mà hiện giờ, lại nhiều thêm một tên Sở Vân Mặc, lúc trước, mọi người đều khinh thường hắn, nhưng lần này Sở Vân Mặc trở về, trong một tháng ngắn ngủi có thể vào Trúc Thể trung kỳ, lại dùng sức mạnh của Trúc Thể trung kỳ mà đánh bại Trúc Thể hậu kỳ Thẩm Từ…

Nếu trước ngày tranh cử thiếu tộc trưởng, Sở Vân Mặc bước vào Trúc Thể hậu kỳ, vậy có thể hắn sẽ vượt cấp đấu với Trúc Thể viên mãn Sở Tu một trận hay không?



Trong nháy mắt, thời gian cách ngày tranh cử thiếu tộc trưởng chỉ còn năm ngày.

Trong nơi ở của Cố Trình Thành, đôi thượng phẩm linh thạch cuối cùng ở dưới chân cũng chầm chậm hóa thành tro tàn.

Một luồng khí tức cường đại dâng trào, tu vi Cổ Trình Thành bước vào Trúc Thể hậu kỳ.

“Huyết mạch trên người ta rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào? Tại sao nguyên lực của ta lại cao gấp đôi so với người cùng cấp. Lấy tư chất của ta, cùng với nhiều tài nguyên đến như vậy, hai mươi lăm ngày là có thể đột phá lên Trúc Thể viên mãn, chưa từng nghĩ chỉ đột phá Trúc Thể hậu kỳ!”

Cổ Trình Thành chau mày: “Có ưu điểm cũng sẽ có nhược, huyết mạch này có nghĩ nhiều cũng vô dụng, sau này cởi bỏ bí ẩn, ta sẽ tự mình tìm hiểu rõ về huyết mạch bất tử này”.

Nghĩ đến đây Cổ Trình Thành lắc lắc đầu, trên người có rất nhiều bụi bẩn, muốn đi múc nước rửa mặt ngay lập tức.

Hiện giờ hắn đã đột phá lên Trúc Thể hậu kỳ, hắn cũng nên hoàn thành khảo hạch xét duyệt vào Thần Vũ điện, dẫu sau yêu cầu cơ bản nhất của thiếu tộc trưởng là trở thành đệ tử Thần Vũ điện.

Cộc cộc cộc!

Từng tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài.

“Sở sư huynh, ngươi có ở đó không?”

Lâm Khuynh Thành?

Cổ Trình Thành nghi ngờ đi ra mở cửa: "Lâm sư muội, không biết ngươi đến tìm ta là có chuyện gì không?"