Chương 5

Vệ Cảnh Du vội vã xuống núi.

Lúc tiến vào biệt cung, sắc trời đã muốn tối sầm.

Điều thú vị là, An Định Vương thế tử cơ hồ đến cùng lúc với hắn.

Đứng trước cổng biệt cung, ngựa của Thẩm Sóc suýt đυ.ng phải ngựa của Vệ Cảnh Du.

"Này không phải Thẩm..." Vệ Cảnh Du vặn ra một nụ cười, nhưng còn chưa dứt câu, đã bị Thẩm Sóc vội chen vào-

"Thần bái kiến Nhị hoàng tử điện hạ, thần còn có việc, xin đi trước!"

Thẩm Sóc xoay người xuống ngựa, đem dây cương giao cho thị thần phía trước, sau đó vội vàng vào cung.

Ánh mắt Vệ Cảnh Du tối sầm.

"Điện hạ, An Định thế tử này thật quá xem thường ngài!" quan hầu bên cạnh Vệ Cảnh Du không khỏi tức giận, "Tuy nói An Định Vương phủ địa vị quả thật cường địa, nhưng ngài chính là thiên gia đình tự! Sao hắn dám..."

Vệ Cảnh Du lạnh giọng cắt lời, "Câm miệng".

"...Tuân lệnh". Quan hầu mồ hôi lạnh đầy người,

Quan hầu như đi trên băng mỏng, có điều giờ phút này trong lòng Vệ Cảnh Du tương đối vui mừng.

Có thể khiến cho Thẩm Sóc vội và từ khu vực săn bắn chạy đến biệt cung, e là tình huống Vệ Cảnh Kha không tốt lắm.

Vệ Cảnh Kha không ổn, hắn lại càng cao hứng.

"Tiến cung"

"Tuân lệnh"

.....

Thấy Vệ Cảnh Du vội vội vàng vàng trở về, hoàng đế cũng có chút kinh ngạc.

"Tham kiến phụ hoàng, thần ở trong núi nghe tin hoàng tỷ bị thương, liền vội vã xuống núi đến đây". Vệ Cảnh Du chắp tay nói, "Phụ hoàng, hoàng tỷ ra sao rồi ạ?"

Hoàng đế nheo mắt nhìn hắn.

Đôi mắt có chút mờ đυ.c kia luôn mang theo khí thế áp bách rất lớn. Thế nhưng Vệ Cảnh Du vẫn không lung lay, bình tĩnh giống như nói cho người bên ngoài biết, lời hắn nói đều là sự thật.

Sau cùng, hoàng đế mới nói một câu không rõ ý tứ: "Hoàng tỷ của ngươi rất tốt".

Vệ Cảnh Du ngẩng đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc: "?"

"Nếu ngươi đã ở đây, thì chờ ở thượng điện chờ đi. Cảnh Kha cũng muốn tham kiến".

Hàm ý trong lời này, khiến cho Vệ Cảnh Du vừa nghi hoặc vừa bất an.

Tham kiến?

Vệ Cảnh Kha tham kiến phụ hoàng làm gì? Không phải ả đang bị thương sao?

Lúc này, Vệ Cảnh Du có chút mất kiên nhẫn, hắn nói: "Phụ hoàng, đại hoàng tỷ nếu không bị thương, vậy còn cho tỷ ấy tham kiến làm gì?"

Tầm mắt hoàng đế dừng trên người hắn, sau cùng hoàng đế có chút khó chịu mà phất tay áo. Thị thần bên cạnh thấy vậy, vội vàng giải thích: "Nhị hoàng tử có điều không biết, người bị thương không phải hoàng nữ điện hạ. Hôm nay đại hoàng nữ điện hạ trong núi gặp chuyện, là quận chúa phủ An Định Vương chắn kẻ đâm sau lưng cho điện hạ".

Hô hấp Vệ Cảnh Du căng thẳng.

"Việc này...quả là vạn hạnh". Tay Vệ Cảnh Du nắm chặt, giấu ở trong tay áo, nhưng trên mặt lại bày ra dáng vẻ tươi cười.

"Vạn hạnh?" Hoàng đế vỗ mạnh xuống tọa ỷ, "An Định quận chúa nếu xảy ra chuyện, trẫm nên ăn nói như thế nào với An Định Vương? Trẫm vậy mà hi vọng một tiễn này bắn trúng Vệ Cảnh Kha!"

Vệ Cảnh Du nghe lời này, cũng ngẩn người, "Phụ hoàng..."

Hoàng đế đỡ trán, "Thôi, là trẫm lỡ lời. Tóm lại hoàng tỷ ngươi vô sự, An Định quận chúa thái y cũng khám qua, chỉ có thể tịnh dưỡng cho tốt. Trẫm còn đang không biết nên nói chuyện này với An Định Vương ra sao!"

Vệ Cảnh Du cúi đầu, sắc mặt vẫn như trước không tốt.

An Định quận chúa sao lại xuất hiện ở khu vực săn bắn?

Là Thẩm Sóc dẫn theo?

Chưa kịp nghĩ ngợi, bên ngoài đã truyền đêến âm thanh của thị thần-

"Đại hoàng nữ tham kiến...!"

Sắc trời đã tối xuống, đèn đuốc trong chính điện biệt cung sáng trưng. Vệ Cảnh Du ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy thân ảnh diễm lệ bước tiến đến.

Thân là nữ tử, bất luận về tướng mạo hay thiên phú võ thuật, đều hơn xa hắn.

Nàng càng vĩ đại, hắn càng ghen ghét!

Giờ phút này thấy Vệ Cảnh Kha không có việc gì, hắn thật sự hận không thể đem thi thể đám phế vật kia ra phạt roi!

Cái gì mà bị thương chứ, xét bước đi của Vệ Cảnh Kha, hô hấp vững vàng hữu lực, có điểm nào giống dáng vẻ bị thương!

Đều là phế vậy! Một đám phế vật!

"Tham kiến phụ hoàng". Vệ Cảnh Kha dừng bước, chắp tay hành lễ.

"Miễn lễ".

Ánh mắt của Vệ Cảnh Du đóng chặt lên người, nàng muốn không chú ý đến cũng không được.

"Nhị hoàng đệ? Đã từ trên núi trở về?"

Vệ Cảnh Du gật đầu, "Ta nhận được tin hoàng tỷ bị tập kích, lập tức trở về, muốn thăm hỏi hoàng tỷ..."

Vệ Cảnh Kha nghe vậy gật đầu, lãnh đạm nói: "Ta không có việc gì, làm cho hoàng đệ thất vọng rồi đúng không?"

Vệ Cảnh Du ngẩng mạnh đầu, vẻ mặt vô tội cùng khó có thể tin, "Đại hoàng tỷ, đây là ý gì?"

Hoàng đế ngồi ở ngai vàng cũng trầm giọng hỏi: "Là ý gì?"

Vệ Cảnh Kha lạnh mặt không nhìn đến Vệ Cảnh Du, ngẩng đầu nhìn về phía hoàng đế, trình lên một kiện đồ, "Phụ hoàng, đây là tại trên người thích khách tìm được, chỉ có một cái. Thần thật muốn hỏi một chút hoàng đệ, vì sao lệnh bài của ảnh vệ ở quý phủ hoàng đệ lại ở trên người thích khách cung thủ ngũ giai?"

Đồng tử Vệ Cảnh Du co rút lại.

"Phụ hoàng, chuyện này không có khả năng!" Hắn cất cao âm điệu, hô to: "Sao thần có thể phái người ám sát hoàng tỷ!"

Hoàng đế nhận lấy lệnh bài ảnh ảnh vệ kia nhìn kỹ hai bên, mới nhìn chằm chằm hắn, nói: "Nhưng lệnh bài này, quả thật là từ phủ của ngươi"

Lện bài ảnh vệ phủ nhị hoàng tử có chất liệu gỗ đặc thù, không phải thứ dân gian có thể bắt chước.

"Nhất định là có người cố ý hãm hại thần!" Vệ Cảnh Du hô to oan uổng, "Phụ hoàng, thần cùng hoàng tả chính là tỷ đệ, sao thần có thể phái ngưới sát hại hoàng tỷ?"

Hoàng đế cũng nhíu mày.

Đứa con này của hắn tuy có ngốc, cũng không thể để lại chứng cứ chuẩn xác như vậy trên người tử sĩ.

"Cảnh Kha, việc này không chừng có hiểu lầm".

"Hoàng tỷ yên tâm, chuyện ảnh vệ lệnh này, ta chắc chắn cho tỷ công đạo!" Vệ Cảnh Du lời thề son sắt, sau lưng mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.

Ảnh vệ lệnh của hắn rất ít, Vệ Cảnh Kha có trong tay, sợ là đã gϊếŧ ảnh vệ của hắn.

Một phen này trước mặt phụ hoàng, là muốn cảnh cáo chính mình sao?

Vệ Cảnh Kha biết là hắn làm?

Vệ Cảnh Du tự hỏi, đám quân chết kia tuyệt đối sẽ không để lộ dấu vết.. Chẳng lẽ tên cung thủ kia trước khi chết đã phản bội hắn?

Tâm Vệ Cảnh Du rối loạn vô cùng, nhưng lại không có cách nào hình dung ra, bởi vì hết thảy đều chết vô đối chứng.

Vệ Cảnh Kha hạ mi, lạnh giọng nói: "Nhân thần đương nhiên tin tưởng không phải nhị hoàng đệ muốn hại ta, nếu không ta cũng sẽ không ở nơi này mà nói. Bất quá phụ hoàng, thần cho rằng, thích khách lần này có thể trà trộn vào núi Chu Minh ắt có nội ứng, biệt cung này cũng không tính quá an toàn, không bằng sớm chấm dứt săn bắn, sớm chấm dứt xuân tế để hồi cung. Thương thế của An Định quân chúa cũng cần nhanh chóng quay về kinh trị liệu tĩnh dưỡng".

Nhắc đến An Định quận chúa, hoàng đế liền lộ ra thần sắc đau đầu thấy rõ: "Cảnh kha nói quả có lý. Chuyện thích khách núi Chu Minh liền giao cho Cảnh kha thăm dò, trẫm đem đại nội cận vệ giao cho ngươi, phụ trách an toàn biệt cung, nhất là chỗ của An Định quận chúa".

"Tuân lệnh"

Vệ Cảnh Du ngạc nhiên.

An toàn biệt cung, lệnh bài đại nội cận vệ đều nằm trong tay hắn, phụ hoàng như này là có ý gì? Muốn đem những thứ đó từ trong tay hắn cướp đi giao cho Vệ Cảnh Kha?

"Phụ hoàng, hoàng tỷ bao năm qua đều đứng đầu bảng khu vực săn bán, nếu ở lại biệt cung..." Vệ Cảnh Du không cam tâm.

"Không ngại, năm nay Cảnh Kha cũng sẽ đầu bảng". Nhắc đến chuyện này, trên mặt hoàng đế rốt cuộc cũng có một tia vui mừng, "Nàng săn được lục giai cự giao dị thú, lấy thực lực ngũ giao mà bắt lục giai dị thú, ái nữ của trấm hoàn toàn xứng đáng đầu bảng!"

Vệ Cảnh Kha nhìn về Vệ Cảnh Du đứng một bên, ánh mắt bình tĩnh lại giống như mang ý cười nhạo-

Tim Vệ Cảnh Du muốn rỉ máu, đúng vậy, lục giai cự giao kia là "đại lễ' hắn tặng cho Vệ Cảnh Kha!

"Phụ hoàng nói quả chính xác, hoàng tỷ chính là vinh quang của nước Chu Tước ta".

Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, lần này, hắn dồn vào không ít công sức!

"Ngoài ra, thần còn muốn bẩm báo về chuyện An Định quận chúa xuất hiện ở núi Chu Minh", Vệ Cảnh Kha nói.

"Sao? Việc này có nội tình gì?"

"Phải nói về ân oán năm xưa của An Định Vương thế tử cùng chi thứ hai phủ Tể tướng...An Định quận chúa là chịu kế của kẻ xấu, nên mới đi vào khu vực săn bắn nói Chu Minh..." Vệ Cảnh Kha đem sự tình nói, lại nói thêm mấy câu, đem chuyện này thoát khỏi liên quan với Thẩm Phái, toàn bộ đổ lên đầu con trai chi thứ hai phủ Tể tướng.

Nàng là người ân oán rõ ràng.

Thẩm Phải xả thân cứu nàng, đương nhiên cô sẽ đáp lại bằng cách giúp Thẩm Phải giải quyết chút phiền toái nhỏ.

....

Bước ra khỏi điện.

Vệ Cảnh Du đi theo phía sau nàng.

"Đại hoàng tỷ quả thật lợi hại, ngay cả lục giai cự giao cũng có thể săn, hoàng đệ bái phục". Vệ Cảnh Du thu liễm ánh mắt, cười rộ lên nói.

"Ừ". Vệ Cảnh Kha bình tĩnh nói, "Năm nay đứng đầu bảng lại là bổn cung".

Vệ Cảnh Du căng thẳng nắm tay áo.

"Sắc trời đã muộn, nhị hoàng đệ đi nghỉ ngơi đi. Mai ta sẽ cử người đến nhận lệnh bài đại nội cận vệ ở chỗ đệ".

"...Được".

Vệ Cảnh Kha nhanh chóng rời đi.

Ánh mắt như con độc xà hận không thể đem nàng ăn tươi nuốt sống kia vẫn luôn dán ở sau lưng.

Nếu là người bên ngoài thấy, chỉ có thể cảm thấy dựng tóc gáy. Tựa như bị độc xà quấn lấy, cãi lưỡi rắn luôn quấn quanh má,không biết khi nào sẽ bị há mồm nuốt chửng, thứ cảm giác tuyệt vọng và khẩn trương, khiến người hít thở không thông.

Nhưng ở Vệ Cảnh Kha, xem ra...

Vệ Cảnh Du không hề đáng để xem là độc xà.

Cùng lắm là một con giun trên đất, ảo tưởng hóa rồng lên trời.

Nàng không phải không thể trực tiếp gϊếŧ Vệ Cảnh Du.

Chỉ là e rằng nếu dễ dàng buông tha hắn, "kiếp số" sẽ không thể chấm dứt, thiên đạo cũng sẽ không cho nàng thành tiên thôi.

Thôi.

Cũng chậm lại việc báo thù này đi.

Nhân quả "kiếp trước", cũng chính là món nợ Vệ Cảnh Du mắc nàng.

...

Một bên khác, ở tẩm điện của Vệ Cảnh Kha, Thẩm Sóc đã muốn xông vào.

Đương nhiên, cũng không ai cản hắn, cũng không ai dám cản hắn.

"Tỷ...ngươi không sao chứ..." Thẩm Sóc vội vã đẩy cửa đi vào. Rồi lại bị một màn trước mắt làm dừng buớc.

Trong phòng ánh nến sáng ngời, tỷ tỷ nhà mình quần áo đơn bạc, đang ngồi ở phía trước cửa sổ ngắm trăng, trên mặt vẫn không có huyết sắc, nhưng vẻ mặt này, vậy mà lại có vài phần vui vẻ.

"Ta không sao, nhưng bả vai bị thương, tu dưỡng một thời gian sẽ khỏe hẳn". Thẩm Phải mỉm cười nói.

Thẩm Sóc chắp tay ra sau đóng cửa lại, đem áo choàng trên bình phong gỡ xuống, cẩn thận choàng lên người Thẩm Phái, mới nói: "Tỷ tỷ bị thương mà còn cười được?"

"Đừng làm vẻ mặt khóc tang này". Thẩm Phái nhéo nhéo hai má đệ đệ trẻ tuối, "Không phải đã nói với đệ sao, hôm nay tỷ sẽ mắc huyết quang tai ương".

"Nhưng tỷ chưa nói sẽ bị thương nặng như vậy". Thẩm Sóc hiển nhiên mất hứng, "Đệ chưa từng đi qua mộng của tỷ tỷ, cũng không biết tương lai hung hiểm ra sao, nhưng tỷ bị thương, đệ sẽ đau lòng".

"Tuy rằng bị thương, nhưng vô cùng đáng giá". Thẩm Phái nhìn ra cửa sổ, chăm chú nhìn ánh trăng sáng trong, thản nhiên nở ra một vẻ mặt tươi cười có phần châm chọc.

"Chỉ là một chút tiểu thương, có là thá gì với An Định quận chúa phủ An Định Vương?"

"Huống chi, hôm nay cho dù bị thương, ta cũng vẫn rất cao hứng". Đôi mắt đen láy của Thẩm Phái chứa đựng ánh trăng, tựa như chớp mắt nhẹ một cái, cũng khiến ánh trăng tràn ra khóe mắt.

Thấm Sóc nâng mi, "Vì sao cao hứng?".

Lông mi Thẩm Phái run rẩy, môi đỏ mọng khẽ mở, "Thì quang đảo chuyển, minh nguyện do tại" (Thời gian đảo ngược, minh nguyệt vẫn còn).

Đau đớn trên người không phải giả.

Thời gian thật sự đảo ngược, nàng cũng một làn nữa sống lại tại đây.

Quay về thời gian còn làm quận chúa lại phàm thế, chưa từng lang bạc khắp nơi, trên tay cũng chưa từng nhiễm máu tươi.

"Minh nguyệt vẫn còn? Không phải lúc nào cũng y chang vậy sao?". Thẩm Sóc khó hiểu nhìn nhìn bầu trời cao cao lộ rõ ánh trăng.

Thẩm Phái nhẹ nhàng xoa đầu hắn.

Thẩm Sóc tuy rằng mới tuổi thiếu niên, nhưng là tiểu tướng quân từng chinh chiến nơi chiến trường, những lời uyển chuyển này, cho dù không rõ kỳ thật cũng hiểu được chút ít.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, liền nổi giận mà nói, "Tỷ, tỷ nói đệ biết đối phương là ai, đệ sẽ mang ánh trăng kia..."

"Kia làm sao?" Thẩm Phái cười khẽ.

Thẩm Sóc cắn răng, cuối cùng lại đáng thương nói: "Kia mang đến trước mặt tỷ tỷ"

Thẩm Phái cúi đầu, nhìn về phía bàn cờ lúc nhàm chán đã sai người đưa đến. Ngay tại trong tay, quân cờ trắng đen lại như ranh giới phân biệt rõ ràng đến đau lòng.

"Không cần".

Minh nguyệt này, nàng sẽ tự mình bắt lấy.

================================================================================

Lời của Editor: Ầy, hiện nay mình cùng lúc làm ở 2 công ty lận, rất bận luôn, nên không thể ra chương mới như lúc trước hứa hẹn được, rất xin lỗi mọi người XD Nhưng mình cam đoan sẽ giữ đúng lời hứa, còn người đọc là còn Edit. Cảm ơn các viewer của mình~

Lại là lời của Editor: Câu hỏi là: Động lực lớn nhất khiến Tiểu Kỷ edit bộ này là gì?

A. Thẩm Phái.

B. An Định quận chúa.

C. Thê tử của Vệ Cảnh Kha.