Mệnh là do trời định.
Còn cô cứ thích tự nhận mình là ông trời đấy thì sao nào?
Được thôi, nếu cô muốn thì ta chiều.
Kể từ ngày hôm nay cô chính là thiên mệnh, tự đi mà sắp xếp lại cuộc đời bọn họ đi.
...
Sau khi trải qua giấc mơ kì quái tỉnh lại, khung cảnh xung quanh cũng thay đổi.
Đối diện tầm mắt Thương Ly là cái bàn gỗ chạm khắc tinh tế mang đậm nét cổ xưa, bên trên đặt vài cuốn tập sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, cạnh bên là cửa sổ cũng làm từ gỗ, rèm cửa màu xanh ngọc còn đang bay phấp phới, từ khoảng không nhỏ đó cô có thể nhìn thấy thế giới hoàn toàn xa lạ ngoài kia.
Đây là đâu?
Thương Ly vội vã nhảy xuống giường thì cơn đau buốt từ dưới chân truyền lên thần kinh khiến cô ngã xuống sàn, quanh mắt cá chân có một vòng đỏ là dấu hiệu cho thấy từng bị thứ gì đó siết chặt, cả hai chân đều như thế.
Cô chửi thề một tiếng.
Là tên khốn nào!
Không đúng, rõ ràng trước khi nhắm mắt đi ngủ cô vẫn còn ở trong nhà mình mà, sao tự nhiên lại xuất hiện ở nơi này?
Nói có người thần không biết quỷ không hay lẻn vào bắt cóc cô đi là chuyện không thể nào. Nhà cô là nơi nào chứ? Bẫy rập khắp nơi có khi cả cô còn sợ hãi huống chi người lạ.
Không lẽ...?
Sẽ không phi diệu quá đi?
[Xin chào Ký chủ thân yêu, tôi là Hoàng Tiểu Dã, hệ thông bát ái và xinh đẹp ngây ngất lòng người đã sẵn sàng phục vụ]. Một giọng đồng vang lên bên tai kéo suy nghĩ của Thương Ly trở về thực tại.
Cái thứ trắng trắng tròn tròn này ấy hả?
[Gọi người ta là "cái thứ" là bất lịch sự lắm á nha tình yêu]
Thứ này biết thuật đọc tâm sao? Đáng sợ quá!
[...] Thần kì ghê, Ký chủ nghĩ gì đều viết ra mặt hết kìa.
Sau một loạt thao tác tẩy não, à thầm, là cung cấp thông tin, thì Thương Ly đã nắm được vài phần hiện trạng rồi.
Nói tóm lại là cô không bị ai bắt cóc cả mà bị một cái hệ thống từ trên trời rơi xuống cưỡng chế cô xuyên không trong đêm.
"Vậy giờ ta phải làm gì?"
[...] Nó còn đang loạn thất bát tao để sắp xếp từ ngữ thuyết phục Ký chủ mà, Ký chủ không nên nổi trận lôi đình bắt nó đưa trở về hay đại loại gì đó hay sao? Thương Ly khó chịu hỏi lại lúc này Hoàng Tiểu Dã mới lấy lại tinh thần, nó phải học cách chấp nhận việc Ký chủ nhà nó không theo lẽ thường, nó nói tiếp: [Mỗi một kịch bản đều có những nhân vật phải chịu số phận mà đáng lý ra họ không nên nhận, vậy nên nhiệm vụ của tình yêu là giúp những nhân vật đó quay trở lại quỹ đạo cuộc sống]
"Thế giới tiểu thuyết?"
[Không, là thế giới thật, vậy nên tình yêu phải chú ý an toàn một chút à nha, chết ở đây là không trở về được đâu đấy]
"Nếu là thế giới thật vậy tại sao lại có kịch bản? Mi nói mà không thấy nó vô lý à"
[Tại sao ta lại thấy vô lý a? Kịch bản thật ra chỉ là những yếu tố quan trọng mà thiên đạo muốn chỉ chỏ thêm bớt vô cuộc đời của các thân vật thôi, nó được sắp xếp theo từng móc thời gian nên ta gọi nó là kịch bản của thiên đạo cho dễ hiểu a]
"..." Thì ra trong mắt ngươi thiên đạo chỉ đáng là nhà văn mẹ kế thôi sao.
[...] Nó có nói vậy sao?
[Tình yêu, cô có muốn tiếp nhận cốt truyện luôn không?]
"Ừ"
Một loạt những hình ảnh xa lạ truyền vào đầu cô, vừa đau vừa khó chịu!
...
Nguyên chủ tên là Võ Ngà.
Cô sinh ra trong gia đình có truyền thống cổ xưa lánh đời nhưng cô lại có ước mơ trở thành minh tinh như anh trai mình.
Thế là cô bỏ nhà ra đi.
Trong khoảng thời gian đó cô gặp được Nguyễn Luân, hắn ân cần chăm sóc và chiếu cố cho cô, sau khi nghe cô nói muốn làm minh tinh thì hắn đã đến công ty giải trí giành giật cho cô một bản hợp đồng.
Mới đầu cô chỉ là một tân binh không nổi tiếng, cũng là hắn luôn ở bên động viên cô.
Sau thì nhà họ Võ tìm đến bắt cô về, cô lại trốn lần hai thì nghe tin Nguyễn Luân đã mất, kể từ đó cô luôn nhốt mình trong phòng tới chết.
Nguyễn Luân đáng ra phải trở thành người đại diện vương bài người người ngưỡng mộ nhưng lại chết thảm không rõ nguyên do.
Chắc chắn là do thiên đạo làm chứ không ai!
Tuyến thời gian cô đến là lúc nguyên chủ chưa trốn nhà đi, vậy nên mọi thảm kịch vẫn chưa bắt đầu, đỡ việc.
"Nhưng mà ngươi làm vậy cũng được à?"
[Tình yêu cứ yên tâm, hệ thống ta cũng có nhân tính nha, thật ra thì kịch bản đã thật sự xảy ra và Võ Ngà cũng đã chết, cũng chính vì cái chết của cô ấy tên tôi mới phát hiện kịch bản có vấn đề và cần sửa lại a]
"Không phải tự tiện chiếm xác là tốt rồi".
Hệ thống thực chất cũng không phải quan tâm tới vận mệnh của nguyên chủ mà là sự vận hành của thế giới này.
Nó đang cố dốc hết sức mình để sửa chữa sai lầm của thiên đạo.
Lão thiên đạo kia được việc thì ít mà bại việc thì nhiều, lần nào người ăn ốc cũng là lão mà người hốt vỏ lại là nó!
Thiên • bại việc • Đạo: "..."
...
Tất cả mọi người đều biết C vị của Võ Ngà là đánh mà có.
*C vị hay Center là vị trí trung tâm trong nhóm.
...
Nguyên chủ có ước mơ trở thành minh tinh nổi tiếng nhưng nhưng Hoàng Tiểu Dã cũng không nói phải thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ, cho nên cô có thể giống tự do theo ý mình rồi.
Nằm mơ!
Hoàng Tiểu Dã liền phát một mạch ba cái nhiệm vụ đá tan hoang vọng tưởng của Thương Ly.
[Nhiệm vụ chính tuyến 1: Thu thập thẻ "Công thành danh toại" của nhân vật Nguyễn Luân]
[Nhiệm vụ chính tuyến 2: Thu thập thẻ "Độc nhất C vị" của nhân vật Võ Ngà]
[Nhiệm vụ chính tuyến 3: Thu thập thẻ "Thần hào công lược" của nhân vật Võ Ngà]
Hai nhiệm vụ đầu tiên thì cô còn có thể hiểu, nhưng cái thứ ba... Thần hào công lược là cái quỷ gì?
[Nhiệm vụ đã phát, không giải thích thêm]
Mi được lắm!
Hệ thống khác có ai một phát cho ra ba nhiệm vụ như mi không hả!
Có lương tri đạo đức nghề nghiệp không vậy!
[Tình yêu, cô ít đọc tiểu thuyết lại mà nhìn nhận thực tế đi]
Thật muốn bãi công!
"Tiểu thư, giờ ăn trưa đến rồi". Một nữ hầu mang thức ăn vào, từ đầu tới cuối luôn cúi mặt sau khi chính mắt nhìn thấy Thương Ly ăn xong thì âm thầm định rời đi.
"Khoan đã."
Thương Ly đặt cốc xuống, giọng nói vẫn êm tai như ngày nào nhưng hôm nay lại âm trầm, ngũ quan tinh xảo như búp bê nhưng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm, khiến cho người đối diện e dè sợ hãi.
Nhưng người phụ nữ này dù sao cũng ở trong Võ gia nhiều năm như vậy, loại người nào còn chưa gặp qua. Cũng có thể nói phong thái này của cô mới đúng là phong thái người Võ gia nên có.
"Tiểu thư còn có dặn dò ạ."
"Nhờ bà nói với mẹ tôi, tôi muốn gặp bà ấy"
"Vâng." Người phụ nữ đi ra rất nhanh đã quay trở lại, vẫn là dáng vẻ không mặn không nhạt đó cúi người với cô, "Mời tiểu thư."
Kể từ lúc nguyên chủ được sinh ra tới nay thì lần gặp được nữ chủ nhân của căn biệt thự này ít ỏi chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cha nguyên chủ Võ Ý là lão già chăn hoa, ông không chỉ có tài trên thương trường mà trên giường ông cũng giỏi, có nhiều vợ đương nhiên con cũng rất nhiều, tính sơ qua không dưới hai mươi người con. Mẹ nguyên chủ Liễu Lục Hòa là vợ hợp pháp của Võ Ý nên quyền lực trong cái nhà này hầu như bà là tuyệt đối, còn Võ Ý ngoài làm ăn ra thì chỉ biết ra ngoài mang thêm sinh mạng về chứ có thèm quản gì đâu.
Nhiều vợ nhiều con cho nên "cung đấu" là điều không thể tránh khỏi.
Để tranh giành gia sản các "người được chọn" phải đấu đá không ngừng, kẻ cuối cùng sống sót thì nắm được tất cả.
Đúng vậy đấy, chính là sống sót.
Bọn họ dùng tính mạng để tranh giành quyền lực và địa vị. Cũng có một số người không chịu nổi kiểu đấu đá này nên quyết định từ bỏ quyền thừa kế ngay từ đầu, trong đó có anh trai nguyên chủ Võ Lam Du.
Liễu Lục Hòa không biết con trai mình đã từ bỏ quyền thừa kế, đến lúc biết chuyện thì mọi thứ đã đâu vào đấy cả rồi. Liễu Lục Hòa nổi trận lôi đình ném Võ Lam Du ra khỏi nhà, cắt hết tiền sinh hoạt cũng như mọi thứ thuộc về Võ gia không còn liên quan một xu nào với Võ Lam Du nữa, cũng từ đó mà có ảnh đế Lam Du như ngày nay.
Mất đi Võ Lam Du, tham vọng của Liễu Lục Hòa lại rơi vào đầu cô gái chưa đầy 12 tuổi chính là nguyên chủ. Suốt 12 năm bị lãng quên bất ngờ được mẹ chú ý, nguyên chủ đã rất vui vẻ. Nhưng những gì cô kì vọng lại biến thành những màn tra tấn khủng khϊếp... chính là tra tấn. Bà ta nhồi nhét những thứ đen tối bẩn thỉu của Võ gia vào đầu cô. Lúc đó nguyên chủ đã rất sợ hãi, cô muốn chạy trốn nhưng lại không dám, mãi cho đến 5 năm sau mới đủ dũng khí chạy một lần, chuyện phía sau thì đã biết rồi đấy.
Đến trước một căn phòng, người phụ nữ mở cửa rồi vội vàng lui xuống.
Bên trong phòng thoang thoảng một mùi hương thảo dược dễ chịu. Giữa căn phòng là một người phụ nữ mặc sườn sám đỏ rực bó sát cơ thể lộ ra ba vòng quyến rũ, người phụ nữ rất đẹp, tựa như thời gian cũng không thể xóa nhòa được vẻ đẹp này. Xinh đẹp, thông minh, đây cũng là ưu điểm khiến cho bà dù đối mặt với trăm hoa thơm cỏ lạ của Võ Ý mà vẫn ngồi vững trên cương vị Võ phu nhân.
"Mẹ." Thương Ly ngoan ngoãn gọi một tiếng, giọng nói ngọt ngào êm tai tới mức cả cô cũng muốn tan chảy a, nguyên chủ đúng là đầu thai quá tốt rồi!
"Ngồi đi." Liễu Lục Hòa không mặn không nhạt lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tập chí nhưng cô biết bà ấy vẫn đang âm thầm quan sát mình, nói đúng hơn là hai nữ hầu tai mắt của bà ta. Đến lúc Thương Ly ngồi xuống đối diện bà, Liễu Lục Hòa mới gấp cuốn tập chí lại, hai bàn tay chuẩn mực để giữa tay chân, từng động tác nhỏ cũng toát lên vẻ thanh cao quý tộc, bà nói tiếp: "Ta nghe Tiểu Đồng nói con muốn gặp ta, có chuyện gì sao."
"Vâng, con muốn ra ngoài."
Liễu Lục Hòa nhấc mắt lên nhìn Thương Ly, cô không một gợn sóng nhìn lại bà, hai đôi mắt giao nhau không rõ ý vị.
Liễu Lục Hòa cười nhạt: "Con muốn ra ngoài sao, cũng không phải là không thể, nhưng mà con có biết cái giá phải trả là gì không."
Đương nhiên cô biết rõ.
Nguyên chủ mất đi tự do, Liễu Lục Hòa sẽ dùng mọi cách giúp nguyên chủ chỉ cần ngồi không cũng được hưởng lợi.
Cô muốn tự do, thì Liễu Lục Hòa sẽ ngồi yên một chỗ nhìn cô cùng bọn họ đấu đá với nhau như xem kịch. Nhưng vở kịch này khốn nạn hơn một chút là màn kết phải là kết cục mà Liễu Lục Hòa mong muốn.
Vở kịch này muốn cô diễn cũng không phải là không thể...
"Thâu tóm Võ gia, trở thành người chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh phong này." Thương Ly nhìn thẳng vào mắt Liễu Lục Hòa, dõng dạc nói.
Nụ cười của Liễu Lục Hòa càng sâu hơn, bà ta lại nhìn ra ngoài cửa, nữ hầu bên cạnh cũng không cần đợi nói mà biết ngay bà đang muốn gì, cô ta không biết lấy từ đâu ra một khóa xe đặt trước mặt Thương Ly.
"Ngoài kia có một chiếc xe, nếu con đã quyết định thì ngay bây giờ có thể tự do ra ngoài." Nói đến đây đột nhiên Liễu Lục Hòa hơi dừng lại, bà ta liếc nhìn Thương Ly một cái như lời cảnh cáo nhẹ nhàng, "Nhưng nếu con dám bỏ trốn thì... con cũng biết hậu quả rồi đấy."
"Đương nhiên, con không có lý do gì để bỏ trốn cả." Thương Ly cầm chắc chìa khóa dửng dưng đi ra ngoài, vừa khuất bóng khỏi phòng cô đột nhiên quay trở lại, cười tươi ngoan ngoãn, giọng ngọt ngào êm ai vang lên một câu: "Nhưng hy vọng mẹ cũng không nhúng tay vào việc của con, tự con có cách riêng của mình."
Liễu Lục Hòa không đáp, vậy cô coi như bà đã đồng ý rồi, lại tiếp tục tung tăng đi ra ngoài.
"Thế nào."
Một nữ hầu lên tiếng: "Tiểu thư như biến thành con người khác vậy, từ hành động, lời nói cho tới ánh mắt, biểu cảm cũng thay đổi."
"Phải, nó trưởng thành rồi."
Sự thay đổi của Thương Ly cũng chẳng khiến ai phải nghi ngờ.
Đừng quên dòng máu cô mang là dòng máu của ai, nếu có thay đổi thì người ta cũng nghĩ là huyết mạch thức tỉnh mà thôi.