Chương 3431: Dò xét Linh Hoàng cung (2)

Trong hành lang, vẫn như cũ có hộ vệ mang theo Giám Bảo sư đi tới, an bài chỗ ở.

Nhẹ nhàng vụt qua, Trương Huyền kề mặt tường, bay ra ngoài.

Vu Hồn của hắn giống như chân khí, đạt đến Bất Hủ cảnh đại viên mãn, muốn không cho những hộ vệ này phát hiện, thực sự quá đơn giản.

Rời kiến trúc, Trương Huyền không dám bay quá cao, đây là Linh Hoàng điện, trận pháp hắn cũng không sợ hãi, nhưng Cổ Thánh khẳng định nắm giữ không ít, một khi bị phát hiện, trốn chỉ sợ cũng trốn không thoát.

- Cung điện của Dị Linh tộc, tuy không giống Danh Sư đại lục chú ý địa lý, địa thế, nhưng đủ loại phù văn điêu khắc, đồng dạng vững như thành đồng... coi như Linh Hoàng bị thương nặng, thật muốn trốn ở chỗ này không ra, dựa vào đám người Dung Hoàng, muốn chém gϊếŧ, gần như không có khả năng thành công!

Dọc theo hành lang đi về phía trước, trong đầu phác hoạ ra toàn bộ hình dáng phủ đệ, Trương Huyền âm thầm sợ hãi thán phục.

Kiến trúc của Danh Sư đại lục, trước khi xây dựng, bình thường sẽ tìm một nơi thích hợp, hội tụ phong thuỷ, sau đó mượn núi sông địa lý, linh khí trong thiên địa, tụ tập lại.

Phương thức của Dị Linh tộc lại khác biệt, trên tường mặt đất, đều điêu khắc phù văn đặc thù, mặc dù không có ưu thế địa lợi, lại đồng dạng có thể để cho toàn bộ phủ đệ linh khí đầy đủ, thích hợp tu luyện.

Cái trước, thuận theo tự nhiên, mặc dù hội tụ linh khí, lại không phá hư hoàn cảnh, thuộc về có thể phát triển lâu dài; mà người sau, tương đương với kéo ra linh khí của địa phương khác, không đi quản những người khác chết sống, có vẻ hơi tàn nhẫn, vô nhân đạo.

Có lẽ đây cũng là Dị Linh tộc cùng Nhân tộc khác biệt.

- Không có một chút khí tức Long huyết...

Đi tiếp cận hai canh giờ, Linh Hoàng điện hầu như đều bị xoay một lần, không tìm được tung tích Long huyết, thậm chí trước đó Bặc Huân Cổ Thánh nói Long Lân Thảo cũng không phát hiện.

Bặc Huân Cổ Thánh biết, là tin tức ba ngàn năm trước, chẳng lẽ Long huyết đã không tồn tại nữa?

- Chỉ còn lại có cung điện kia không tiến vào...

Lại phi hành một đoạn thời gian, Trương Huyền khóa chặt một chỗ cuối cùng.

Tẩm điện của Thần Linh Hoàng.

Bởi vì có khí tức Cổ Thánh, một mực không dám vào.

Địa phương khác, không có phát giác được Long huyết, nếu quả thật có, khả năng ngay ở chỗ này.

- Mặc kệ có Cổ Thánh hay không, cũng phải vào xem...

Hít sâu một hơi, Trương Huyền nhướng mày.

Vì Long huyết mà đến, không đi thăm dò, tương đương với công lao đổ biển.

Áp chế năng lượng toàn thân đến thấp nhất, Minh Lý Chi Nhãn vận chuyển nhìn sang cung điện.

Bốn phía mơ hồ có một đạo phong ấn đặc thù bao phủ, cho dù là Vu Hồn, tiến vào bên trong cũng sẽ bị phát giác.

Biết nguy hiểm, Trương Huyền cũng không gấp gáp, mà chờ đợi thời cơ.

Giấu ở trong một cây đại thụ, khí tức toàn thân ẩn nấp đi.

Tâm cảnh đạt tới Cổ Thánh, bất luận gặp được sự tình gì, cũng sớm đã không có chút rung động nào, tùy tiện xông vào, bị đối phương phát hiện, còn không bằng yên tĩnh chờ ở đây.

Chỉ cần có người cư trú, khẳng định sẽ có người ra vào, đối với hắn mà nói, chính là cơ hội.

- Những Giám Bảo sư giám kia thế nào rồi?

Chờ gần nửa canh giờ, quả nhiên nghe được có âm thanh vang lên.

Lặng lẽ nhìn lại, ngay sau đó nhìn thấy trung niên nhân tu vi Bất Hủ cảnh đại viên mãn trước đó ở đại điện, đang theo sau lưng một lão giả đi tới.

Vị lão giả này khí tức ẩn giấu ở trong cơ thể, nhìn không ra sâu cạn, có điều trong đôi mắt để lộ ra cảm giác áp bách nồng đậm, dường như bị nhìn lên một cái, bất kỳ ngụy trang cùng che giấu gì, đều sẽ bị phát giác, giấu diếm không xong.

- Cổ Thánh?

Đồng tử Trương Huyền co rụt lại.

Không có đoán sai, thực lực của lão giả này, khẳng định đạt đến Cổ Thánh.

Không hổ là tẩm cung của Linh Hoàng, quả nhiên có loại cường giả này tồn tại.

Xác định thực lực vị này, không dám có bất kỳ động tác, ngừng thở, Vu Hồn của Trương Huyền ẩn giấu ở trong cây cối, một cử động nhỏ cũng không dám, sợ để lộ ra cái gì, bị đối phương phát giác.

- Đã có người sắp giám định xong, chỉ bất quá, giá trị còn không dám xác định, Giám Bảo sư của Linh tộc chúng ta, so sánh với Danh Sư đại lục vẫn kém một đoạn rất lớn!

Trung niên nhân than thở.