Chương 102: Mãi đến tận đỉnh phong của thế giới

- Phù! Cuối cùng cũng xong!

Liên tục lật xem từ buổi chiều tới gần mười giờ đêm, lúc này Trương Huyền mới ngừng lại, thở ra một hơi.

Tri thức trong tàng thư khố sơ đẳng phong phú toàn diện, tất cả đều liên quan với việc luyện đan. Thực lực của hắn tiến nhanh trong thời gian gần đây, cho nên liên tục lật xem như thế cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Trải qua cả nửa ngày lật xem như thế, cuối cùng cũng biết trong tàng thư khố này không có thư tịch liên quan tới thể chất đặc thù.

Cho nên không tìm ra đáp án.

Nói cách khác, nhất định phải trở thành Luyện đan sư, đi tàng thư khố cao đẳng tìm kiếm mới được!

- Khảo hạch Luyện đan sư chính thức, chắc những kiến thức này là đủ rồi.

Tuy rằng Luyện đan sư công hội chỉ là phân bộ nho nhỏ trong Thiên Huyền quốc, nhưng bởi vì sau lưng có chỗ dựa, nên mặc dù vương triều thay đổi mà vẫn đứng sừng sững. Mấy trăm ngàn năm trôi qua, cho dù là tàng thư khố sơ đẳng cũng ẩn chứa lượng tri thức phong phú kinh người.

Cho dù là danh sư chân chính cũng không thể xem hết tất cả thư tịch như vậy, càng không thể vận dụng tất cả tri thức ẩn chứa trong đó.

Vậy mà Trương Huyền lại làm được.

Có nhiều tri thức như vậy, nếu nói hiểu rõ về luyện đan, trong Thiên Huyền quốc, hắn nói mình đứng thứ hai, tuyệt đối không ai dám tuyên bố mình đứng thứ nhất.

Đương nhiên, đây chỉ là lý luận mà thôi. Nếu bảo hắn tự mình hành động, đừng nói luyện đan, sợ rằng hắn còn không biết cách nhóm lửa.

- Đi tìm chút thức ăn!

Vuốt cái bụng đã xẹp từ lâu, Trương Huyền vươn vai, hắn bước nhanh ra khỏi tàng thư khố.

Hôm nay ăn điểm tâm, sau đó lên lớp, học tâm khảo vấn, khảo hạch Luyện đan học đồ... Bận bịu rối tinh rối mù, dạ dày đã sớm kháng nghị từ lâu. Nếu không phải thực lực tiến bộ, thân thể được tăng cường, nếu không hắn cũng không kiên trì được lâu đến thế.

Tàng thư khố sơ đẳng nằm sâu bên trong gian phòng khảo hạch học đồ, từ trong đi ra, hắn nhìn thấy Âu Dương Thành, Đỗ Mãn vẫn ngồi tại chỗ, cầm bút lông trong tay, dường như đang viết cái gì đó, vẻ mặt quái lạ, xoắn xuýt, khó chịu...

- Các ngươi đang làm gì vậy?

Nhìn thấy vẻ mặt hai Luyện đan sư quái lạ như vậy, Trương Huyền cảm thấy khó hiểu nên đi tới.

- A...

Hai người Âu Dương Thành đang nghiên cứu việc Trương Huyền lật sách là muốn làm gì, giờ nhìn thấy hắn đột nhiên đi tới, cả hai cùng giật mình, hết hồn vội vàng dùng tay che tờ giấy trên bàn.

Trương Huyền cúi đầu nhìn sang.

Trên đó có đầy chữ.

- Suy đoán mục đích lật sách trong tàng thư khố: thứ nhất, giả vờ giả vịt, (ba mươi phiếu); thứ hai, vô vị (một phiếu); thứ ba, nghiên cứu chất liệu thư tịch (một phiếu)...

Nhìn thấy mấy dòng chữ này, trong đầu Trương Huyền chợt âm u.

Không phải viết về ta sao?

Chỉ có hắn mới lật sách trong tàng thư khố.

Viết về ta, nhưng… bỏ phiếu là trò quỷ gì thế?

Còn nữa, “Giả vờ giả vịt“ xếp thứ nhất, hơn nữa còn nhiều phiếu như vậy...

- Khặc khặc, chẳng qua chúng ta cảm thấy kỳ quái khi thấy ngươi lật sách trong tàng thư khố, vì lẽ đó hai người chúng ta hiếu kỳ nên thảo luận một chút...

Thấy hắn đã phát hiện, Âu Dương Thành đành không che giấu, áp chế cảm xúc lúng túng.

Người ta nói Âu Dương Thành Luyện đan sư là người luôn luôn nghiêm túc, giờ lại có thể trốn trong phòng nghiên cứu mục đích lật sách của một Luyện đan học đồ khác, thậm chí còn bỏ phiếu với người khác… Nếu tin tức này truyền đi, tuyệt đối sẽ khiến nhiều người không dám tin tưởng.

- Ta muốn tìm một quyển sách... nhưng không tìm thấy, vì lẽ đó tùy tiện lật xem!

Trương Huyền thuận miệng giải thích.

Hắn không thể nói chuyện liên quan tới Thiên Đạo Đồ Thư Quán, nhưng động tác lật sách quá quỷ dị, khó tránh làm người khác hoài nghi, xem ra sau này phải cẩn thận mới được.

Nhưng chỉ lật sách, lại không làm gì, những người khác tuy hoài nghi nhưng lại không biết hắn đang làm gì, chắc chắn cũng không ngờ trong đầu hắn lại có một cái thư viện khổng lồ như vậy.

- Chỉ đơn giản như vậy...

Nghe nói như thế, vẻ mặt Âu Dương Thành và Đỗ Mãn khó coi như bị táo bón.

Bọn họ nghiên cứu cả buổi chiều, trà không nhớ cơm không nghĩ, còn tưởng rằng hắn làm như vậy là có dụng ý gì, nằm mơ cũng không nghĩ tới chỉ đơn giản như vậy.

- Không đơn giản thì thế nào?

Trương Huyền nhìn sang.

Chỉ cần không thừa nhận Thiên Đạo Đồ Thư Quán là được, hắn là loại người nói dối không đỏ mặt.

- Ây... Được rồi!

Âu Dương Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nghiên cứu một buổi chiều, không nghĩ tới đáp án của đối phương đơn giản như vậy, để giảm bớt lúng túng không cần thiết, hắn lập tức nói sang chuyện khác:

- Ta đã thông báo cho mười vị Luyện đan sư, bọn họ sẽ đến đây vào ngày mai! Ngươi nên chuẩn bị thật cẩn thận, buổi chiều ngày mai sẽ tiến hành luận đan ở đây đấy.

- Được!

Trương Huyền gật gù, hắn lại hỏi một ít tin tức liên quan tới quá trình luận đan, xong xuôi đâu đó mới xoay người rời đi.

Vừa ra khỏi phòng, lại nghe giọng nói của Đỗ Mãn vang lên.

- Ngươi thua rồi, nhanh trả tiền cho ta...

- Ta thua, nhưng ngươi cũng không tính là thắng, ngươi cược hắn “giả vờ giả vịt” nhiều nhất...

Giọng Âu Dương Thành bất mãn đáp lại.

Trương Huyền lảo đảo suýt ngã.

Các ngươi đều là Luyện đan sư có thân phận, không ngờ lại dùng ta làm vật cá cược…

Còn nói ta giả vờ giả vịt, giả cái đầu ngươi ấy!

Trong lòng cảm thấy khó chịu, Trương Huyền rời khỏi gian phòng đó. Vừa đi tới cửa liền nhìn thấy mấy người Triệu Nhã đứng chờ bên ngoài.

- Tại sao ngươi ở đây?

Ánh mắt nhìn bọn họ một cách khó hiểu.

Đây là Luyện đan sư công hội, không phải học viện, Triệu Nhã chạy tới đây làm gì?

- Trương lão sư, cảm tạ!

Nhìn thấy hắn xuất hiện, Triệu Nhã không nhịn được nữa, trực tiếp quỳ xuống đất, vẻ mặt cảm động không nói thành lời.

- Mau đứng lên, cảm ơn ta làm gì?

Trương Huyền cau mày.

Nha đầu này làm sao thế?

Vừa gặp mặt đã quỳ, lẽ nào nàng... chưa khỏi “bệnh”?

Vừa nghĩ tới điểm này, hắn hỏi:

- Ngươi ăn Hàn Dương Mẫu thảo chưa? Hiệu quả thế nào?

Nghe thấy bốn chữ “Hàn Dương Mẫu thảo”, lúc trước Diêu Hàn hoài nghi hắn không biết dược liệu gì nên tùy tiện tặng cho người khác, nhưng giờ đây hắn bị chấn động không nhỏ.

Xem ra hắn biết dược liệu là gì, như vậy đương nhiên cũng biết giá trị của nó!

Dược liệu giá trị như thế lại có thể tùy tiện tặng cho học viên, chỉ vì giúp học viên kích hoạt thể chất đặc thù, hắn đã không sợ mạo hiểm mà tham gia tiến hành khảo hạch Luyện đan sư...

Không cần biết hắn dạy học như thế nào, chỉ cần phẩm chất sư đức như thế cũng đủ khiến Diêu Hàn bội phục sát đất.

- Trương lão sư, là ta có mắt không nhìn thấy thái sơn, là ta dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, xin thứ lỗi!

Diêu Hàn tiến lên phía trước, triệt để bội phục.

Nghĩ lại hành vi của mình lúc trước, hắn cảm thấy buồn cười.

Lão sư làm hết trách nhiệm như thế, làm sao có khả năng dạy không tốt? Xem ra lời đồn bên ngoài chỉ là nhảm nhí, không phải là sự thật.

- Chuyện này...

Nhìn thấy dáng vẻ của hai người, Trương Huyền chớp chớp mắt.

Ai có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì hay không?

Tại sao ta tiến hành khảo hạch Luyện đan sư học đồ, bọn họ lại biến thành như vậy?

Hắn nhanh chóng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.

Mục đích hắn tới đây là tìm phương pháp để kích hoạt thể chất đặc thù, cũng không phải vì một mình Triệu Nhã, mà còn cả Viên Đào. Hắn không nghĩ tới cách làm bình thường này lại khiến nàng cảm động như vậy.

Nhưng hắn nghĩ kỹ lại hiểu ra, luận đan trong mắt người khác, tỷ lệ thành công quá thấp, quá nguy hiểm, bản thân hắn làm việc nghĩa không chùn bước, trong mắt bọn họ, hắn chính là người làm tất cả vì học viên, có thể gánh chịu bất cứ khó khăn gì!

Chỉ phần tình nghĩa này đã là vô giá!

Hiểu rõ mọi chuyện, Trương Huyền im lặng không nói được gì.

Chính mình khiến Triệu Nhã cảm động, nhưng kỳ thực đối phương làm như vậy cũng khiến chính mình cảm động.

Trước đây hắn chiêu mộ những học viên này vì tránh bị khai trừ khỏi học viện mà thôi, hiện tại mới phát hiện, mọi người đều có cảm tình. Ngươi đối đãi với người khác thế nào, người khác cũng sẽ đối đãi với ngươi y như vậy.

Những học viên này càng cảm kích, hắn càng cảm nhận rõ trách nhiệm của lão sư và sự phó thác ẩn chứa trong đó.

- Yên tâm đi, đã là học viên của ta, ta sẽ dẫn các ngươi đi xa, mãi đến tận đỉnh phong thế giới!

Xiết chặt nắm đấm, Trương Huyền âm thầm thề với lòng mình.

Vào lúc này, hắn đã hoàn thành quá trình lột xác từ một người “xuyên việt” trở thành lão sư.

Ầm ầm!

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trên đỉnh cao nhất của Thiên Đạo Đồ Thư Quán sinh ra tiếng nổ mạnh, hình thành một quyển thư tịch màu vàng, nhưng Trương Huyền lại không nhìn thấy.