- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiền Của Tôi
- Chương 9
Thiền Của Tôi
Chương 9
Ngón tay bị cụt Em là của anh, người đàn bà với đôi môi ngọt ngào, em thuộc về anh
- Pablo Neruda -
Dùng vô ngôn để cứu người, dùng vô vi để tồn tại. Đó chính là đạo.
- Lão Tử -
Cùng nằm trong bồn tắm, nước xối lộp độp lên người. Anh dùng một tấm bọt biển mềm mại, chậm rãi kỳ mạnh lên lưng tôi.
Mãi lâu sau, anh mới cất tiếng, "Có thật em muốn sinh con không?". Tôi gật đầu.
Anh thừa nhận suýt nữa có con với cô bạn gái cũ, nhưng cuối cùng anh không cho rằng cô ta phù hợp với vai trò người mẹ. Tôi im lặng rất lâu, rồi nói cho anh biết chính bản thân tôi cũng không thể lý giải nổi nguyện vọng muốn sinh con rất đột ngột nhưng mãnh liệt này.
"Chẳng có gì lạ cả", anh nói, rồi đưa cho tôi tấm bọt biển, xoay người lại. Tôi bắt đầu kỳ lưng cho anh. "Tới một độ tuổi nhất điịnh, những hóc môn nữ sẽ tự nhiên kí©h thí©ɧ đức tính của người mẹ".
Chúng tôi không nói nữa. Cứ nằm ngâm mãi trong bồn tắm như vậy, để nước xối vào cơ thể.
Mớ tóc lay động trong nước như đám cỏ nước màu đen. Dưới ánh sáng đèn, nước tỏa lên sự dịu dàng đầy sắc cầu vồng và sáng bóng, trơn chuội khiến người ta mê mẩn. Trong cái vòng xoáy đầy ắp hương thơm nhục thể đó, du͙© vọиɠ lại được thể dâng cao.
Lúc đầu, ngón chân anh còn giữ ý, nhưng sau cứ vô tư đυ.ng vào giữa hai đùi tôi. Cái khoảng đất trơn mượt, mềm mại đó, như con sứa nằm nghỉ ngơi trong eo vịnh.
Tôi đắm đuối nhìn anh, lặng lẽ cho phép anh nghịch ngợm trên người tôi. Giây phút này, toàn bộ cơ thể tôi, kể cả từ sợi tóc, từ ngón chân đều thuộc về anh.
Anh xoay người lại, cận kề. Bị ánh mắt soi mói nửa như thú dữ, nửa như thánh nhân của anh bao phủ, cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, bật lên tiếng rêи ɾỉ.
Anh ấn một ngón tay vào trong. Đợi đến lúc tôi nhận ra rằng anh đã dùng tay trái với ngón út bị cụt, máu nóng trong người tôi đã dâng trào như nham thạch phun ra từ núi lửa. Chắc chắn mặt tôi đỏ kinh khủng, hệt như bị sốt hoặc bị bệnh gì. Chứng bệnh đó chính là tìиɧ ɖu͙©. Một thứ tìиɧ ɖu͙© vẫn tiếp tục sinh tồn một cách thần bí mặc cho số phận chửi rủa.
Kɧoáı ©ảʍ trong cơ thể, tích tụ trong não, như những hạt bột cứ dồn đống lại ngày càng nhiều. Cuối cùng qua cơn cao trào tìиɧ ɖu͙© bộc phát bởi bộ não, nó như ào lên cuộn sóng cả một Thái Bình Dương.
"Nếu anh bỏ em, em sẽ rất hận anh", tôi thở hổn hển, phát ra thứ âm thanh như mê sảng, "Vì em đã không thể rời xa anh được nữa".
Đêm đó, tôi chập chờn tỉnh giấc dưới ánh trăng.
Cuối cùng, anh cũng kể cho tôi nghe câu chuyện về ngón tay bị cụt. Không phải là do một cô gái yeu anh tới phát điên cắn mất, cũng không phải do người chồng chém cụt vì ghen tuông với kẻ tình địch. Không phải do tai nạn xe hơi, không phải do chơi môn thể thao nào nguy hiểm, cũng không phải do gặp sói trong rừng sâu. Những thứ này từng xuất hiện hỗn loạn trong đầu tôi bởi tôi đoán mò, nhưng sau khi nghe anh kể đã biến thành mây khói, tan sạch.
Ngón tay bị cụt do chính anh chặt.
"Đó là chuyện từ hơn hai mươi năm trước", anh nói.
"Hồi đó anh còn rất trẻ, tính nết bồng bột, có phần giống em bây giờ", anh ôm lấy tôi, hôn một cái lên tóc tôi, "Anh từng làm chủ tịch Hội sinh viên tại một trường đại học tư thục tốt nhất ở Nhật Bản. Nhưng sau đó do thích uống rượu và đánh nhau nên bị cách chức, rồi anh trở thành một thằng lang thang đầu đường xó chợ... Đó là một câu chuyện rất dài. Một hôm, anh gặp được một ông già tác động tới cuộc đời anh. Anh đã bị rung động bởi những quan niệm nhân sinh của ông và quyết tâm tôn ông làm sư phụ, cùng ông ngao du tới những miền sông núi, nước non đẹp nhất trên thế giới". Ngừng một lát, anh tiếp, "Nhưng ông nhất định không chịu. Vì thế, anh chặt đứt ngón tay út của anh để tỏ lòng quyết tâm. Suốt đời anh sẽ không quên được ánh mắt của ông ấy, đầy vẻ thương hại và tiếc nuối. Ông nói tất cả mọi thứ anh làm đều chỉ xuất phát từ lòng tự trọng và cố chấp mãnh liệt, hoàn toàn mâu thuẫn với quan niệm của ông ấy. Đợi đến một ngày anh tỉnh ngộ mới nên đi tìm ông ấy. Rồi ông ấy quay người bỏ đi".
Tôi bị cuốn hút mãnh liệt vào câu chuyện này. Chả trách trên người Muju mang phong cách độc đáo có một không hai và không tài nào miêu tả nổi. Điều này được quyết định bởi cuộc sống trước đây của anh. Anh giống hệt một câu đố. Vừa khiến bạn cảm thấy ấm áp và tin cậy, nhưng cũng khiến bạn cảm thấy xa cách. Và hầu như bạn vĩnh viễn không tài nào vượt qua nổi khoảng cách đó, dù cho đó chỉ là một khoảng cách rất nhỏ. Chẳng hạn anh ấy nằm bên bạn, có thể chạm vào được, nhưng có lúc anh ấy như thể không ở đó và trôi dạt tới tít tắp một cực nào đó trên trái đất.
"Sau đó thì sao?", tôi hỏi.
"Một năm sau, anh lĩnh hội được lời của ông già, liền đi tìm ông ấy. Vừa nhìn thấy anh, ông ấy chỉ gật đầu và nói đúng một câu: Con đến rồi à. Rồi anh và ông ấy - người thầy của anh - đã đi khắp những ngọn núi và dòng sông đẹp nhất của Nhật. Mãi cho đến khi ông quyết định sống một mình, đóng cửa không giao tiếp".
Anh ngừng một lát, "Rồi anh có một cô bạn gái người Mỹ, và cùng cô ấy tới New York".
"Anh đã học được những gì từ ông ấy?"
"Nói một cách đơn giản là những kiễn thức liên quan tới cuộc đời và tình cảm... Trên thực tế thì có lẽ kể ra, em sẽ thấy rất kỳ quái. Năm đó, anh chỉ im lặng ngồi bên ông ấy, dưới gốc cây hay bên bờ sông cũng vậy. Ông ấy không nói gì, anh cũng không nói. Ông ấy không cử động, anh cũng không cử động. Anh đã quen thuộc và cũng rất thích cái trạng thái tĩnh lặng đó. Trạng thái đó sâu đến không ngờ, không tài nào miêu tả được. Nó vượt xa cả sự lý giải của anh, nhưng có lẽ giờ đây anh đã hiểu ra".
"Nó là cái gì?"
"Trong sự tĩnh lặng và hư vô, thực tế có thể cảm nhận được sự tồn tại của từng hạt nhỏ cứng rắn và vĩnh hằng. Cũng giống như hạt táo vậy. Đó là chân tướng của sự thật, một sự thật về thế giới và loài người".
"Sự thật đó là gì?"
"... Có tức là không, không tức là có. Tĩnh lặng quan sát vạn vật sẽ hiểu ra được điều đó".
"Hơn 2000 năm trước, Lão Tử cũng từng nói vậy".
"... Mọi lời nói đều nhợt nhạt", anh vụt trở nên trầm lắng. Nhìn nghiêng nghiêng, gương mặt anh tỏa ra một thứ ánh sáng dịu dàng, y hệt một thằng nhóc mười mấy tuổi. Nét nũng nịu trẻ thơ còn đọng bên khóe miệng.
"Anh còn liên lạc với thầy anh không?"
"Ông ấy đã qua đời rồi"
"Xin lỗi anh", tôi hít sâu, nhìn anh.
"Không sao... Cuộc đời như giấc mơ, sinh tử luôn liền nhau. Thực ra, chết cũng không có gì đáng sợ cả... Chỉ sợ nhất là rất nhiều người đã không sống tử tế khi còn sống".
"Trung Quốc cũng có thành ngữ tương tự như vậy".
Anh cười, hôn lên môi tôi, giục, "Thôi, ngủ đi".
Một ánh lửa màu xanh lóe lên trong không gian, rồi tan biến. Chỉ còn lại ánh trăng bàng bạc và tôi nửa tỉnh nửa mê.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thiền Của Tôi
- Chương 9