Chương 34

Lời cuối Tôi nhớ tới những năm tháng trôi nổi giữa sống, yêu và chết. Những năm tháng đó đã bị quên lãng, thế nên tôi càng có cảm giác tự do rời bỏ cuộc đời này.

– Ranbindranath Tagore –

Hỉ Nhĩ lấy hết dũng khí quay về quê một chuyến. Đó là một thôn nhỏ rất truyền thống nằm phía Nam tỉnh Hồ Nam. Đây là lần đầu tiên cô về thăm bố mẹ kể từ khi phẫu thuật chuyển đổi giới tính từ nam sang nữ. Mẹ cô vẫn không chịu gặp con. Nhưng bố cô mời cô ăn tối ở một nhà hàng ngon nhất trong vùng. Hôm sau, cả thị trấn đã truyền tin bố của Hỉ Nhĩ bí mật hẹn hò với một cô gái trẻ.

Từ quê về, Hỉ Nhĩ dũng cảm công khai với Adam về bí mật của mình. Adam quyết định chỉ trở thành bạn thân của cô. Nhưng anh phát hiện mình vẫn bị giới tính của cô quyến rũ. “Anh bất lực với chính mình”, anh ta tâm sự, “Có lẽ những thứ thay đổi không phải là thế giới này, mà là chính anh”. Được Adam giúp đỡ, Hỉ Nhĩ đã lấy được visa. Hiện họ đang đi nghỉ ở Melbourne – quê hương của Adam.

Eric đã tới Thượng Hải. Sau khi gặp bà chị họ Chu Sha của tôi, anh lại bất ngờ kéo dài thêm thời gian ở lại Thượng Hải. Và trong mấy ngày cuối, anh mới đi Tây Tạng để thăm hỏi quê hương của linh hồn anh.

Nghe Chu Sha kể giữa họ vẫn không có gì xảy ra, nhưng nghe đồn chị đang chuẩn bị ly dị với D. Đồng thời do thành tích công việc của chị tại Thượng Hải quá xuất sắc, chị rất hy vọng được thăng chức, trở thành giám đốc đại diện toàn Trung Quốc của công ty. Nhưng mọi việc diễn ra không như Chu Sha hằng mong đợi. Từ nhỏ, chị đã được hưởng một nền giáo dục rất nghiêm khắc và nay lại phải đón nhận nhiều câu phê bình kiểu “Làm phụ nữ không nên quá mạnh mẽ” hoặc “Càng lên cao, càng có độc”.

Bố tôi kết thúc khóa dạy tại Singapore, cùng mẹ tôi quay về Thượng Hải. Hầu như ngày nào tôi cũng tới ăn tối với họ. Trong mắt họ, tôi mập lên rất nhiều và đẹp hơn trước đây.

Tôi thấy mình cần có thêm thời gian và dũng cảm để thông báo cho họ về chuyện mang thai. Nhất là ở Trung Quốc, sinh con không cha vẫn là một vấn đề rất khó mở miệng.

Nhưng trong thư gửi cho pháp sư Tính Không trên chùa Pháp Vũ, núi Phổ Đà, tôi có kể chuyện này. Pháp sư vẽ một bức tranh thủy mặc hình nui non trong mưa gửi tặng tôi. Bên cạnh đề dòng chữ: “Mưa thấm mát núi sông. Nếu thấy lòng thỏa mãn, ắt có đại hỉ”.

Đối với Muju, tôi vẫn yêu anh. Giống như phần đầu cuốn sách của tôi đã nói, tình yêu đối với Muju không chỉ là tình yêu đơn thuần, nó còn là một kiểu tự chuộc tội.

Còn Nick, xét về một ý nghĩa nào đó, tôi nghĩ tôi cũng yêu Nick. Dù anh không may bị chuốc lên danh hiệu “công tử đào hoa”.

Nhưng cả hai người đều không biết chuyện tôi đã có thai. Tôi tạm thời cũng không tài nào xác định được ai trong số họ mới là cha đứa nhỏ.

Một tối, tôi lại mơ thấy mình dập dền trên mặt biển mênh mông vô tận, tìm kiếm một hòn đảo nhỏ xinh đẹp như Thiên đường. Khi cảm giác bất lực quen thuộc vừa ập tới, một tiếng nói từ trên trời cao lại vọng xuống. Lần này, rốt cuộc tôi cũng nghe thấy thật rõ rệt.

Tiếng nói đó kêu lên rằng: “Hãy đến với Phật…”

HẾT./.